Nhược Phi
Trong thư phòng hắng đứng đó trầm ngâm , tình trạng quân đội đã khá ổn, chỉ còn một nước cờ nhỏ nữa hắn sẽ hoàn thành sự nghiệp mà hắn đã dày công chuẩn bị chỉ 16 năm qua. Vân Tuyết Nhược, hắn sẽ phải làm gì với nàng đây, nghĩ đến nàng ánh mắt hắn ánh lên nét dịu dàng nhè nhẹ. Nụ cười thật sâu trên môi hắn nhớ đến Vân Thiên Nhạn kẻ mà hắn cả đời này sẽ không thể ngưỡng mộ ai hơn kẻ đó.
Cha nàng là kẻ thông minh, kiên cường và đáng kính trọng chỉ đáng tiếc một người như thế phải mang danh phản tặc mà chết. Khẽ nhíu mi hắn phải làm gì với nàng đây? Hắn cư nhiên lo lắng vì một nữ tử muốn giết hắn, lần đầu tiên hắn phát hiện mình cư nhiên có thật nhiều cảm xúc, vui, buồn, lo và cư nhiên cả sợ nữa. Tất cả các cảm xúc đó đều có khi nàng xuất hiện, nở nụ cười tự diễu bản thân.
Hắn 1 vương gia máu lạnh lãnh huyết, mang danh gian ác không việc gì là không làm. Diệt môn cả nhà nàng năm đó cũng mang danh hắn hành sự. Vẫn biết nàng là cạm bẫy nhưng hắn không thể ngăn mình yêu nàng, mê luyến nụ cười của nàng, con người nàng.
Ngồi trên chiếc ghế gỗ trong phòng, nàng đưa tay vuốt ve Huyền cầm, trên môi mang theo nụ cười hạnh phúc mà chính nàng cũng không phát hiện ra. Nhớ đến khúc nhạc hôm qua Tuyết Nhược như vẵn còn cảm giác lạc giữa rừng đào, tiếng róc rách của con suổi nhỏ ở đâu đó trong gió như thoang thoang hương thơm không phải của hoa đào.
Bất giác nàng lại đi đến Phong đình, trong Phong đình Triệu Ngạn ngồi bên bàn đang thưởng thức ly trà thơm ngát. Cây Tử cầm của hắn đặt trên chiếc ghế canh đó, thấy nàng hắn nở nụ cười hiền hòa với ý cười thật sâu trong đáy mắt. Chưa bao giờ hắn vui như vậy,dù biết nàng sẽ giữ đúng giao hẹn nhưng hắn vẫn có cảm giác trông đợi. Loại cảm giác xa lạ này xưa nay hắn chưa từng có, vì mọi thứ với hắn đều được hắn đoán biết trước, đều trong tầm kiểm soát.
Ôm đàn đến bên cạnh hắn như một việc hết sức tự nhiên, nàng ngồi xuống. Vì sao khi thấy hắn ở Phong đình, trong lòng nàng bỗng dâng lên một chút mong chờ, chút ngọt ngào hạnh phúc. Tự cho mình buông lỏng thù hằn nàng tự nói với bản thân,đây chỉ là nàng tạ lễ cây Huyền cầm hắn tặng không muốn mác nợ hắn.
Chỉ hôm nay nàng tam thời gạt qua mối thù diệt môn, rồi từ đây nàng sẽ không còn lý do để do dự nữa. Trong Phong đình tiếng đàn réo rắt vang lên âm thanh như hàng trúc xanh ngắt cao vút tận mây, qua tiếng nhạc nàng có thể như nghe thấy tiếng lá trúc xào xạt theo gió
- Lần trước là một rừng hoa đào trắng hôm nay lại là một rừng trúc xanh. Tất cả đều là những cảnh đẹp không thuộc trần thế. Nàng nhẹ nhàng nói, hắn có phải quá mơ mộng thi sĩ rồi chăng?Không giống như một vương ác ma lãnh huyết(máu lạnh) trong lời đồn ma nàng biết nhưng trong tất cả những khúc nhạc của hắn luôn là sự tịch mịch, cô đơn.
- Nàng nhận thấy một rừng hoa đào trong khúc nhạc của ta ư? Hắn có vẻ ngạc nhiên nhưng rất nhanh biến mất.
- Phải, một rừng hoa đào trắng, một con suối nhỏ có đào có suối lại có mùi thơm của mộc hương chẳng phải tiên cảnh sao?
- Đào trắng? Hắn mỉm cười thật sâu
- Sao lại là đào trắng?Hắn hiếu kì nhìn nàng
- Không phải hoa đào đều màu trắng sao? Từ nhỏ nàng đã lớn lên trong núi, đào trên núi đều là màu trắng chẳng phải sao? Nàng lạ lùng nhin hắn . Đáy mắt hắn ý cười thật sâu, nhàn nhạt nói
- Chỉ có đào trên núi thí màu trắng, còn đào bình thường đều là màu hồng phấn hoặc hồng đậm .
- Thật sao? Nàng có vẻ ngạc nhiên đôi mắt mở to kinh ngạc. Hắn Ý cười vẫn nguyên trên mặt không có chút thay đổi hắn ghé vào tai nàng chầm chậm nói
- Vậy nàng có muốn thấy tiên cảnh đó chăng?
Nàng đỏ bừng mặt vì hành động thân mật của hắn khe khe gật đầu. Dưới phân phó của hắn một chiếc xe ngưa chờ xẵn ở cửa. Hắn đỡ nàng lên xe, chiếc xe ngựa lung lay rồi dừng lại tại phía đông cách cửa thành chừng 10 dặm. Đi qua khu rừng rậm, bọn họ ngừng lại trước một khe núi hẹp. Bọn họ phải đi bộ một lúc mới đến rừng đào nhưng hoa đào không phải chỉ màu trắng mà có màu hồng phấn, hồng đậm, các cây hoa xen kẽ nhau thật sự như một tiên cảnh cõi trần. Thoang thoảng là mùi mộc hương hòa quyện mù hoa đào thơm ngát. Hắn vươn tay bắt lấy tay nàng nhẹ nhàng nói:
- Là trận pháp hoa đào, nếu bị lạc ở đây sẽ chết. Sau rừng đào là một tiểu viện có muốn xem không ?
Nàng khe khẽ gật đầu gò má ửng hồng thẹn thùng để hắn nắm tay đi về phía rừng đào.
Lúc này đầu óc nàng chẳng thể nghĩ được gì ngoài bàn tay của hắn thật to lớn và ấm áp khiến trái tim khẽ rung lên từng nhịp đập rộn ràng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...