" Là ai?"
" Bộ trưởng bộ kinh tế".
Thanh Tú trợn mắt, cô lần nữa đưa tay lên bịt miệng để không phát ra âm thanh vì quá ngạc nhiên. Trước nay cô vẫn biết Ái Lệ có xuất thân danh giá, nhưng không ngờ lại là con gái của một người quyền cao chức trọng như vậy. Cô ngưng động tác khiêu vũ lại, hai tay buông vai Lưu Đăng ra.
" Tôi... tôi đi uống nước đây".
Lưu Đăng cũng bước theo cô, hai người ngồi vào một chiếc bàn trống cạnh đó, anh rót cho cô li nước lọc.
" Lưu Đăng..."
Lưu Đăng nhìn cô, đọc rõ được thắc mắc trong đôi mắt trong veo kia.
" Cô đang muốn hỏi tôi tại sao Ái Lệ có xuất thân như vậy lại đi làm một trưởng phòng maketing phải không?"
" Vâng...".
Cô gật đầu, ánh mắt không giấu được tò mò.
Khuôn mặt Lưu Đăng hướng ra giữa sảnh, nơi Trần Nam và Ái Lệ vẫn đang khiêu vũ, ánh mắt anh dừng trên người con gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành kia.
" Cô ấy vì Trần Nam, không ngại từ bỏ mọi cơ hội... "
Giọng nói Lưu Đăng có chút bất mãn nhưng Thanh Tú không nhận ra, tầm mắt cô cũng rơi ra ngoài đó, một cơn sóng nhỏ lăn tăn trong khóe mắt.
" Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát".
-------------
Ánh điện trong sảnh hắt ra hành lang tia sáng mờ nhạt, đáp lên một khuôn mặt nhỏ nhắn tĩnh lặng, cơn gió đêm lạnh buốt lùa vào thân hình người con gái. Cô ôm hai tay trước ngực, hướng mắt ra bầu trời đêm đầy sao, thỉnh thoảng quay mặt lại nhìn vào sảnh tiệc, nơi có một người đàn ông điển trai đang khiêu vũ.
Cô, cứ như vậy lặng yên nhìn anh qua khe cửa...
Người con gái kia là con gái một của bộ trưởng bộ kinh tế, anh làm sao có thể dám hủy bỏ hôn ước. Bởi chỉ cần một câu nói của ông ta cũng khiến công ty anh phá sản ngay lập tức, đó là sự nghiệp của anh, còn là tâm huyết của ba anh để lại. Anh... cơ bản sẽ không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng đó chẳng phải là lựa chọn đúng đắn nhất sao? Một người tài cao, phong độ như anh kết hôn với người con gái cành vàng lá ngọc, còn gì xứng hơn, mĩ mãn hơn...
Cô quay mặt đi không nhìn nữa, cảm thấy lồng ngực mình như có sợi dây đang từ từ siết lại, nhói buốt, khó thở.
Thanh Tú lặng lẽ rời khỏi khách sạn khi bên trong vẫn còn rất náo nhiệt. Đôi chân nhỏ bước trên đường phố rực rỡ màu sắc, thỉnh thoảng giẫm phải vài chiếc lá khô, âm thanh vỡ nát, nghe như tâm trạng cô lúc này.
Một chiếc xe trờ tới từ phía sau, người đàn ông hạ kính xe xuống mỉm cười.
" Tôi đưa cô về".
" Không cần đâu, tôi đón taxi được rồi".
" Đường này khó đón xe lắm, lên đi".
Sau vài giây chần chừ, Thanh Tú cũng mở cửa xe bước lên.
Lưu Đăng nhìn người con gái bên cạnh, ánh sáng mờ ảo hắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn trong đêm tối cũng không làm mất đi vẻ đẹp thuần khiết của cô, đôi mắt phiền muộn như đang suy nghĩ điều gì đó.
" Những gì tôi nói khi nãy chắc đã làm cô buồn, thật xin lỗi".
Thanh Tú mải nhìn ra cửa xe, lúc này mới quay lại mỉm cười. Nếu không có những lời đó của Lưu Đăng giúp cô tỉnh thức, e rằng bản thân mình lại càng ngày càng không tự chủ được mà lấn sâu vào với người đàn ông kia.
" Tôi phải cảm ơn anh mới đúng".
Lưu Đăng nhếch môi cười, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra đó là một nụ cười chua xót.
" Có gì mà cảm ơn, tôi với cô cũng coi như gần chung số phận".
Thanh Tú mở to mắt, suy nghĩ giây lát rồi cất tiếng hỏi.
" Nghĩa là anh yêu Ái Lệ?"
Lưu Đăng tay cầm vô lăng, mắt mông lung nhìn về phía trước.
" Đúng vậy, tôi yêu cô ấy từ những năm học cấp ba, nhưng trong mắt cô ấy từ đó cho đến tận bây giờ... vẫn chỉ có Trần Nam".
Thanh Tú khẽ nhìn anh. Một người đàn ông với tướng mạo tuấn tú, nếu so với Trần Nam đương nhiên không thể bằng nhưng cũng là niềm mơ ước của bao nhiêu cô gái. Ở con người anh tỏa ra sự ấm áp và thoải mái, không nghĩ cũng mang trong lòng một tình yêu đơn phương với Ái Lệ.
" Nhưng tôi với cô cũng có điểm khác nhau. Là Ái Lệ không yêu tôi, nhưng Trần Nam đối với cô thì khác, anh ta có tình cảm với cô".
" Chỉ có điều... giữa sự nghiệp và cô, không biết anh ta sẽ phải đối mặt như thế nào..."
Thanh Tú cúi mặt, tâm trạng mỗi lúc một nặng nề hơn.
" Đừng nói chuyện đó nữa, chúng ta đổi đề tài khác đi".
Lưu Đăng mỉm cười.
" Ừ, tôi còn chưa biết nhà cô nằm ở đường nào nữa..."
"..."
Chiếc xe cứ thế chậm rãi chạy trên đường, hai người trò chuyện được một lát thì bỗng dưng đôi mắt Lưu Đăng tối sầm.
" Két..."
Anh phanh thắng gấp, tiếng ma sát của bánh xe trên mặt đường vang lên đột ngột, cả người Thanh Tú như muốn nhào về phía trước.
" Chuyện gì vậy?"
" Có người chặn đầu xe chúng ta".
Phía trước xuất hiện một chiếc Ford màu đen đang chắn ngang. Người đàn ông với đôi mắt như chim ưng bước xuống, anh ta tiến lại gõ cửa xe.
Lưu Đăng bấm nút cho kính xe từ từ hạ xuống, người đàn ông nhìn Thanh Tú, cất tiếng đầy cứng rắn.
" Cô Thanh Tú, mời cô xuống xe".
Thanh Tú ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô quay sang Lưu Đăng nhưng anh hiện tại cũng giống cô, không biết người đàn ông này là ai.
" Giám đốc đang đợi cô ngoài kia".
Người đàn ông nói thêm một câu nữa rồi quay mặt sang ven đường, Thanh Tú cũng hướng tầm mắt qua bên đó, mặc dù trời tối nhưng cô vẫn phát hiện chiếc BMW i8 của Trần Nam đã đỗ sẵn. Người đàn ông này có lẽ là người của anh, lời mời này cũng có thể hiểu là mệnh lệnh.
Lưu Đăng cong khóe môi lên cười nhẹ. Quả là như anh dự đoán, Trần Nam không thể không đi tìm Thanh Tú.
" Xuống đi..."
Thanh Tú nhìn Lưu Đăng ngập ngừng, cô biết bản thân không có sự chọn lựa nào khác, đưa tay tháo dây an toàn ra.
" Vậy cảm ơn anh".
" Không có gì, hẹn gặp lại ".
Xe của Lưu Đăng lao vút đi, cô đứng tần ngần một lát rồi hướng về chiếc xe màu trắng quen thuộc kia mà đi lại, trong lòng dấy lên nhiều cảm xúc phức tạp.
" Giám đốc, anh tìm tôi?"
Trần Nam ngồi trong xe, anh nâng mắt lên nhìn người con gái đang đứng cạnh cửa xe, đưa vóc dáng nhỏ nhắn của cô giam vào đáy mắt mình, cất giọng trịch thượng.
" Lên xe".
Thanh Tú cắn nhẹ môi, mở cửa xe bước vào.
Người đàn ông trong bộ vest đen lịch lãm ngồi thẳng tắp, cả người anh toát lên khí chất cao sang. Anh không nhìn cô mà trầm ngâm nhìn những ngọn đèn vàng vọt bên đường, không gian trong xe vô cùng yên tĩnh, một tiếng thở mạnh cũng có thể cảm nhận được. Hai người cứ thế im lặng không ai nói câu nào, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.
Trần Nam sau đó với tay lấy một chiếc hộp đã được gói cẩn thận đưa về phía Thanh Tú.
" Mở ra".
Cô quay sang nhìn anh, bắt gặp một gương mặt nghiêng anh tuấn đẹp đến nao lòng.
Bàn tay nhỏ khéo léo gỡ nắp của chiếc hộp ra, đập vào mắt cô là món đồ rất quen. Chiếc đầm ren màu trắng sữa, họa tiết đơn giản nhưng vô cùng bắt mắt... nó chính là cái đầm anh đã " cướp" của cô ở cửa hàng hôm trước.
" Anh... đưa cho tôi cái này... làm gì? Chẳng phải... anh mua cho... Ái Lệ sao?"
" Tôi, chính là mua cho em".
Lời nói trầm ấm dứt khoát của anh khiến Thanh Tú bất ngờ đến nỗi đánh rơi cả cái hộp xuống chân, vì cái đầm này mà mấy ngày trước cô đã tức giận đến mức muốn băm anh ra.
Nhưng cô, có tư cách gì để nhận nó...
" Xin lỗi, tôi không thể nhận".
Cô cầm chiếc hộp lên, đưa lại cho Trần Nam.
" Tại sao?" Người đàn ông chằm chằm nhìn cô.
" Tôi... không thích nó nữa".
Cô cúi mặt xuống, sợ anh phát hiện được rằng mình đang nói dối.
Trần Nam im lặng rất lâu, bao suy nghĩ bao vây lấy gương mặt lạnh lùng của anh. Anh có thể vì cô mà sẵn sàng đưa chiếc thẻ tín dụng cho cô tự do sử dụng, sẵn sàng dẹp công việc sang một bên, đợi ở nhà cô gần một tiếng để cùng đi dự tiệc. Trong lúc đó cô đã làm gì? Đi cùng Quốc Đại....
Khi xuất hiện tại buổi tiệc lại không thèm đến chỗ anh mà lại ngồi uống rượu với Lưu Đăng, sau đó còn khiêu vũ tình tứ với hắn ta, để hắn ta đưa về.
" Đặng Thanh Tú... bao nhiêu người đàn ông đối với em mới là đủ?"
Lời nói nhẹ tựa một cơn gió thoảng, nhưng lại gom góp hết mọi tôn ti của một người mà quật gãy.
Thanh Tú mở to hai mắt, không ngờ Trần Nam có thể mở miệng hỏi cô như vậy, một cỗ chua xót tràn lên tận chóp mũi khiến nó hồng lên.
" Tôi nói oan cho em sao?"
Người đàn ông quay sang nhìn cô, ánh mắt nâu trầm của anh lạnh chưa từng thấy, giọng nói cũng vô cùng mỉa mai.
Cô đỏ mặt tía tai vì giận.
" Bao nhiêu cũng là chuyện của tôi, anh hỏi làm gì? "
Trần Nam gõ ngón tay lên vô lăng, anh cười một cách chua chát. Hóa ra chiều nay cô cầu xin anh, bày ra bộ dạng tội nghiệp đó cũng chỉ vì cần tiền. Khi tiền đưa rồi thì lập tức trở mặt, ngay cả ở bệnh viện mà cũng có thể đi với tình cũ.
" Tôi không thể ngờ em là con người như vậy".
Khóe mắt Thanh Tú cay cay, cô đang nghĩ Trần Nam nói móc về việc cô khiêu vũ với Lưu Đăng, lại còn để anh ta đưa về. Chẳng phải hiểu lầm có thể tạo ra khoảng cách sao? Vậy cô cũng muốn mượn nó...
" Vâng, tôi chính là con người như vậy đó".
Sắc mặt khiêu khích của cô làm người đàn ông run lên vì giận, trán anh nổi đầy gân xanh, giọng nói khản đặc.
" Em nói lại một lần nữa".
" Tôi chính là loại người dễ dãi có thể đi với người đàn ông khác, cho nên từ nay, anh hãy tránh xa tôi ra".
Đáy mắt người đàn ông cuồn cuộn, lời vừa rồi khác nào cô xác nhận việc đã đi cùng với Quốc Đại, lại còn muốn anh tránh xa... Anh dùng bàn tay to khỏe kéo cằm cô lại, từng đường nét quen thanh tao quen thuộc hiện trước mặt.
" Đặng Thanh Tú, rốt cuộc em coi tôi là cái gì?"
Thanh Tú ngước nhìn, đôi mắt vừa giận dữ vừa ấm áp của anh làm tim cô như bị ai đó bóp nghẹt, đau đến không thở được.
" Giám đốc, chúng ta đã nói chuyện này hơn hai lần rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa".
Quai hàm người đàn ông bạnh ra, môi anh mím chặt.
" Có phải trong lòng em tôi chỉ là một ông chủ?"
Khi nghe câu nói ấy cất lên từ chính miệng anh, cổ họng cô bỗng dưng nghẹn đắng, trong lòng từng đợt sóng lớp lớp đập vào. Tại sao cô lại rơi vào tình thế luẩn quẩn như vậy, người đàn ông rực rỡ như ánh mặt trời này cô có thể chạm vào không? Nếu được, rồi sẽ dẫn đến kết cục gì?
" Vâng, đúng vậy ".
Nói xong Thanh Tú vội vàng quay mặt đi để anh không phát hiện ra khóe mắt đỏ hoe của mình, lập tức đẩy cửa xe.
" Nếu em bước xuống, thì hãy biến khỏi tầm mắt tôi triệt để, đừng bao giờ để tôi nhìn thấy em nữa".
Cánh tay cô khựng lại, ánh mắt nhìn ra bầu trời, mái tóc bị cơn gió đánh rối tung.
" Rầm..."
Cửa xe đóng lại, nét mặt người đàn ông âm u như sắp có bão, anh thẩn thờ ngồi trong xe nhìn theo bóng dáng mảnh mai đang chạy trên đường. Anh không biết rằng cô đang chạy trốn anh, chạy trốn chính trái tim mình.
Chiếc Ford trờ sát tới.
" Giám đốc..."
" Hoàng Hải, đi theo cô ấy cho tới khi cô ấy về đến nhà".
" Còn anh...?"
" Làm theo lời tôi, đừng hỏi nhiều".
Trần Nam khởi động máy, chiếc xe quay đầu lao vút trên đường với tốc độ rất nhanh, xé toạc màn đêm tăm tối.
-----------
Trên bàn, những chai rượu ngoại liên tục được mang ra. Người đàn ông trong chiếc áo sơ mi trắng ngồi lặng lẽ, chiếc cà vạt bị anh kéo qua một bên méo xệch, bàn tay thon dài liên tục rót rượu.
Lần đầu tiên trong đời anh uống nhiều như vậy, vị cay nồng của rượu khiến đầu óc anh chuếnh choáng. Người ta thường nói khi say rồi có thể quên mọi thứ, nhưng tại sao anh càng uống, hình ảnh người kia càng hiện rõ trước mặt.
Đó là một ngày đầu tháng mười, một cô gái với gương mặt thuần khiết như nước mùa thu đứng trước cửa phòng phỏng vấn. Cô thực sự lọt thỏm giữa hai mươi cô gái được trang điểm kĩ lưỡng, nhưng lại toát lên một vẻ thanh cao, tri thức.
Đó là một ngày anh đến trường ngoại ngữ Fly tìm cô, bắt gặp một nụ cười tỏa nắng...
Đó là ngày đầu tiên đi làm, cô đã chạy theo, đâm sầm vào lưng anh...
Đó là một ngày, anh bắt gặp bóng dáng nhỏ nhắn ríu rít dọn cơm dưới phòng ăn với dì Tư...
Từng ánh mắt, nụ cười của cô cứ vậy ùa về.
Từ khi nào anh biết xót xa khi nhìn thấy cô ngủ trên bàn làm việc, 11 giờ đêm...
Từ khi nào anh lại lo lắng cho cô, cuống cuồng đi tìm khi không thấy cô trong phòng hội nghị...
Từ khi nào anh lại thức trắng đêm để chăm sóc khi cô bị bệnh...
Từ khi nào một người quân tử như anh lại đi với Ái Lệ với mục đích khiến cô điên lên, thế nhưng cô lại bình thản như vậy... Quả thực trong lòng cô không hề có người đàn ông này tồn tại.
Trần Nam lôi dây cà vạt vứt xuống đất, mắt anh đỏ ngầu, miệng cười chua chát.
" Đặng Thanh Tú, tôi thua em rồi, thua thật rồi".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...