Nhưng Xin Lỗi Em Hôm Nay Tôi Không Có Hứng

Một buổi sáng đầu tháng mười, Thanh Tú đang chìm trong giấc ngủ say. Tiếng đồng hồ báo thức reo lên inh ỏi, cô không buồn mở mắt, với tay tắt chuông rồi lại chui vào trong chiếc chăn ấm áp.

Ánh mặt trời len qua ô cửa, hắt lên gương mặt lười biếng. Bỗng cô bật người dậy như lò xo, phóng như tên đến nhà tắm. Vừa rửa mặt vừa liếc nhìn đồng hồ, 7 giờ.

"Trời ạ, mình phải có mặt tại công ty Trần Minh lúc 7 giờ 30 để phỏng vấn".

Thanh Tú vội vàng chạy đến tủ quần áo. Mặc cho mình chiếc quần jean đẹp nhất, chiếc áo thun đen ôm sát người kết hợp với chiếc áo sơ mi màu xám tro rộng rãi bên ngoài.

Trong gương là một cô gái với chiều cao không nổi bật lắm, chỉ 1m60. Nhưng bù lại cô có một gương mặt trái xoan thanh thoát, đôi mắt trong veo thuần khiết. Nhìn ngắm mình vài giây, Thanh Tú khẽ mỉm cười rồi ra khỏi nhà với tốc độ ánh sáng.

Mặc dù bụng đói cồn cào nhưng cô không có tâm trạng nhét bất cứ thứ gì vào miệng, điều cô quan tâm nhất lúc này là chiếc xe buýt cô đang ngồi nhanh chóng tới nơi.


Lưu thông trên đường vào giờ cao điểm quả là khiến người ta sốt ruột. Tiếng còi inh ỏi, trên xe ồn ào đủ loại người chen lấn. Thanh Tú đã quá quen với cảnh này từ ngày còn học đại học nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại bồn chồn không yên.

Sau hơn hai mươi phút cuối cùng cũng thoát khỏi chiếc xe buýt chật chội, Thanh Tú bước xuống, liếc nhìn đồng hồ, 7h 25 phút, cô thở phào nhẹ nhõm.

Đập vào mắt cô là tòa nhà cao tầng đồ sộ, bên trên có dòng chữ bằng bạc nổi bật " Trần Minh Company". Trông nó sang trọng nhưng lại toát lên một vẻ gì đó hơi lạnh lẽo.

" Làm ơn cho hỏi phòng phỏng vấn trợ lí ở đâu ạ?"

Thanh Tú hỏi thăm một cô nhân viên ngoài đại sảnh rồi lên tầng 5 như lời hướng dẫn.

" Đing"

Thang máy mở cửa, cô bước ra. Trước mặt là một căn phòng khép kín, bên ngoài có khoảng hơn hai mươi cô gái đang đứng đợi. Có vài ánh mắt nhìn Thanh Tú, cô lấy tay vuốt mái tóc rối bù của mình nhưng cũng chẳng ngay thẳng là bao, đành lấy sợi thun trong giỏ ra rồi cột cao tóc lên, như vậy nhìn có vẻ ổn hơn.

" Nghe nói lần này đích thân giám đốc phỏng vấn chúng ta đấy"

" Không biết ngài ấy là người như thế nào nhỉ?"


" Nghe đâu là người rất nghiêm khắc".

Không khí đang xì xào bỗng nhiên im bặt. Mọi người đều đổ ánh mắt về phía cuối hành lang, có hai người đàn ông từ đó bước đến.

Một người dáng dấp khoảng 1m75 với khuôn mặt điềm đạm, dễ gần. Anh là trưởng phòng nhân sự- Minh Thành, ba mươi tuổi. Thanh Tú biết được điều này cũng nhờ cái thẻ mà anh đang đeo trên người

Người đàn ông còn lại trong bộ vest xanh đen ở độ tuổi khoảng hai mươi tám. Anh có chiều cao nổi bật 1m 80 cùng gương mặt góc cạnh, ngũ quan cân đối. Từ người anh toát lên sự quyền lực cùng một vẻ điển trai, cao ngạo nhưng vô cùng hút mắt người nhìn. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là vị giám đốc mà mọi người đang bàn tán.

Thanh Tú không dán chặt đôi mắt vào anh như những cô gái ở đây. Cô đang suy nghĩ làm cách nào để gây ấn tượng với vị giám đốc này. Trần Minh là một công ty sản xuất linh kiện điện tử lớn, chế độ đãi ngộ nhân viên rất cao nhưng đi cùng với nó là đầu vào vô cùng khắt khe. Huống hồ lần này đích thân vị giám đốc tôn kính trực tiếp phỏng vấn, vậy giữa hai mươi cô gái xinh đẹp ở đây, làm thế nào để Thanh Tú trở nên nổi bật nhất?

" Chào giám đốc".


Mọi người cùng cung kính chào khi người đàn ông dừng ngay cửa phòng. Anh chỉ lạnh lùng gật đầu nhẹ một cái rồi đưa mắt quét nhanh qua các cô gái một lượt. Cái nhìn ấy bỗng dừng lại trên người Thanh Tú vài giây làm cô giật thót. Nhưng ngay sau đó, anh bước vào phòng, để lại phía sau bao ánh mắt ngưỡng mộ và xuýt xoa.

" Trời ơi, giám đốc đẹp trai quá"

" Ước gì được làm việc ở đây, ngắm ngài ấy mỗi ngày thôi đã đủ sung sướng rồi".

***

Design bìa: người iu Camty520


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui