Mùng chín tháng chín • Trùng Dương
Mùng chín tháng chín âm lịch là tết Trùng Dương truyền thống của nước ta. Tết Trùng Dương còn gọi là tết Trùng Cửu, tết thù du, hoa cúc. Theo thuyết ngũ hành âm dương, chín là số dương, mùng chín tháng chín nhật nguyệt đều dương, cho nên gọi là “Trùng Dương”. Truyền thuyết có liên quan đến tết Trùng Dương từ sớm đã được ghi lại trong “Tục tề hài ký” của Ngô Quân triều Lương (502-557 SCN), sau này biến thành truyền thuyết dân gian tràn đầy màu sắc tiên đạo:
Huyện Nhữ Nam có một người tên là Hoàn Cảnh, sống an phận thủ thường cùng phụ mẫu thê tử. Một năm nọ hai bên bờ sông Nhữ bỗng nhiên xuất hiện ôn dịch, cướp đi không ít mạng người. Hoàn Cảnh nghe nói ở núi Đông Nam có một vị thần tiên tên là Phí Trường Phòng, vì muốn thay dân làng trừ nạn, hắn quỳ ở chân núi bảy ngày bảy đêm, cuối cùng cũng xin được Phí Trường Phòng thu hắn làm đồ đệ.
Phí Trường Phòng cho Hoàn Cảnh một cây hàng yêu thanh long kiếm, dạy hắn tiên thuật và phương pháp hàng yêu. Có một ngày Hoàn Cảnh đang luyện kiếm thì Phí Trường Phòng đi tới nói với hắn mùng chín tháng chín ôn ma của Nhữ Hà muốn ra ngoài hại người, kêu hắn nhanh chóng trở về giúp dân trừ hại. Đồng thời còn cho hắn một bao lá thù du, một bình rượu hoa cúc, để hắn mang gia hương phụ lão lên núi cao tránh họa.
Hoàn Cảnh về đến cố hương làm theo lời dặn, mùng chín tháng chín an bài thỏa đáng xong, hắn mang theo hàng yêu thanh long kiếm trở lại thôn, chờ giết ôn ma. Chỉ chốc lát sau, ôn ma nổi lên mặt nước đi lên bờ, ngẩng đầu nhìn thấy tất cả đều đã lên núi nên phẫn nộ không thôi. Ôn ma xông đến chân núi, bị mùi rượu và mùi thù du hù sợ tới mức không dám đến gần; quay đầu lại, đã thấy Hoàn Cảnh rút bảo kiếm đánh tới.
Hoàn Cảnh và ôn ma đánh nhau vài hiệp, ôn ma đánh không lại hắn, xoay người bỏ chạy. Hoàn Cảnh “vù” một tiếng phóng bảo kiếm, bảo kiếm lóe lên hàn quang, nháy mắt đã đóng đinh ôn ma lên mặt đất.
Từ đó về sau dân chúng hai bên bờ sông Nhữ không bao giờ bị ôn dịch tấn công nữa. Mọi người đem tập tục mùng chín tháng chín lên núi tránh họa lưu truyền qua nhiều đời đến tận bây giờ.
——————————-
Cuối thu không khí trong lành, rõ ràng phải là thời tiết đẹp thích hợp ra ngoài đạp thanh thì tết Trùng Dương năm nay lại nổi lên mưa to, mưa to còn không tính, đến gió cũng lớn đến hết nói nổi.
Hòn đảo cận nhiệt đới này từ cuối xuân đến đầu thu đều là mùa bão, tết Trùng Dương vừa vặn là một ngày đẹp trời có mưa to cộng thêm gió lốc.
“A! Chán quá đi! Nổi bão cái gì chứ? Thời tiết kỳ cục!”
Phòng khám Tâm ái động vật đã được kéo cửa sắt xuống để ngừa cuồng phong. Từ bên trong truyền ra một âm thanh ai oán, Bạch Linh biến thành một thiếu niên có vẻ mười bốn, mười lăm tuổi. Cáu kỉnh đi tới đi lui. Bên cạnh, phía sau quầy khám bệnh, Tân Ngải Nhân đang tính toán thu chi gần đây, mặc kệ âm thanh ồn ào từ chiếc TV không lớn, từ thanh âm có thể đoán được các phóng viên tin tức đang vì bát cơm mà nỗ lực đưa tin những nơi bị bão.
“Bạch Linh, bình tĩnh một chút.” Bác sỹ thú y trẻ tuổi an ủi yêu hồ, “Bão vài ngày sẽ hết, lúc đó cậu lại ra ngoài tìm người không được à? Trễ có vài ngày thôi mà!”
“Tôi còn lâu mới vì loại chuyện này mà cáu kỉnh!” Bạch Linh khó chịu cãi lại, vẫn còn đi vòng vòng xung quanh.
“Vậy, có lẽ nào cậu sợ bão?” Trong giọng nói của Tân Ngải Nhân đã mang theo ý cười.
“Anh lại sỉ nhục tôi!” Bạch Linh nhảy dựng lên mắng, “Anh nghĩ tôi sống bốn trăm năm mà còn sợ hãi thứ mưa gió này sao?”
“Rất khó nói! Lần trước nửa đêm sét đánh còn không phải đã dọa cậu chui vào ổ chăn của tôi, đuổi cũng đuổi không được?”
“Đó là…!”
Bạch Linh cao giọng tính phản bác, nhưng vừa mở miệng đã đột ngột nuốt trở về — sét đánh chỉ là cái cớ, chui vào chăn mới là mục đích. Nếu bây giờ để lộ ra chuyện này thì cậu đúng là một con chó ngu si.
“Mặc kệ thế nào thì người trẻ tuổi.” Thiếu niên lắc mình biến thành một ông già râu dài tóc bạc, “Hôm nay là tết Trùng Dương, cậu không biết phải kính lão tôn hiền một chút sao? Không thể dùng giọng điệu chế nhạo này nói chuyện với trưởng bối được.”
“A? Tết Trùng Dương phải kính lão à?” Tân Ngải Nhân lấy dây thun cột tiền mặt thành một cọc, không thèm để ý, nhếch môi, “Bạch Linh, dáng vẻ không tồi, lần sau tiểu khu có tổ chức tiệc Giáng Sinh, cậu hóa trang thành ông già Noel được không?”
“Đi chết đi ông già Noel.” Bạch Linh nhụt chí biến trở về hồ ly, nhảy lên ghế chờ khám bệnh, “Tôi là bực dọc chuyện không thể ra ngoài chơi! Rõ ràng đã nói cuối tuần sẽ đi leo núi…”
“Bão là chuyện bất khả kháng mà! Đừng khó chịu nữa.” Tân Ngải Nhân thu dọn xong mọi thứ, đứng dậy, “Dù sao từ nhỏ đến lớn số tết Trùng Dương tôi lên núi cũng không nhiều hơn hai, nhưng đâu có bị ôn dịch!”
“Hiếm khi thấy anh chủ động nhắc tới mấy thứ truyền thuyết.” Bạch Linh vừa nghe đến ôn dịch liền phấn chấn hẳn, “Có điều anh nhất định không biết, kỳ thật Trùng Dương không lên núi cũng không bị ôn dịch, cách nói kia là gạt người thôi.”
“Ồ? Cho nên cậu lại có phiên bản nào đó hợp lý hơn à?”
“Đương nhiên là có! Nghe cho kỹ…”
—————————————–
Cách đây rất lâu, ở gần huyện Nhữ Nam của tỉnh Hà Nam có một đứa bé. Cậu bé tên Hoàn Cảnh, từ nhỏ đã hoạt bát thông minh rất được mọi người yêu mến, chẳng qua có chút khả năng nho nhỏ khác với thường nhân. Khả năng gì hả? Ví dụ như, nhà nào mới có người chết không lâu thì khi Hoàn Cảnh tới thăm sẽ đứng nói chuyện với không khí; ví dụ như, ngày lễ ngày tết thì Hoàn Cảnh sẽ nói Cao gia gia Tăng nãi nãi đã mất đang cùng mọi người vây quanh bếp lò.
Nói cách khác, Hoàn Cảnh có thể thấy được vài thứ người thường không thể thấy. Bởi vì tướng mạo cậu bé đáng yêu, năng lực cũng không mang đến rắc rối gì cho nên người trong làng cũng không để ý. Có khi còn nhờ cậu truyền đạt lại nguyện vọng của người chết.
Vào năm Hoàn Cảnh sáu tuổi, tỉnh Hà Nam nổi lên một trận ôn dịch lớn, cướp đi không ít mạng người. Người già trẻ nhỏ đứng mũi chịu sào, thanh niên trai tráng cũng thoát không khỏi. Nhất thời lòng người hoang mang, bi thương khắp nơi.
Vào một buổi tối, Hoàn Cảnh bị âm thanh sụt sịt ngoài cửa sổ đánh thức. Ngủ không được, cậu bé liền ngồi dậy xuống giường, đến bên cửa sổ dò xét. Ngoài cửa sổ trăng tròn sáng tỏ, chiếu xuống mặt đất một vùng trắng bạc, ngay dưới cửa sổ có một con mèo đen chân trắng đang ngồi xoay lưng lại.
Dưới ánh trăng bộ lông của mèo đen sáng bóng, cũng chiếu rọi một cái đuôi mèo đang rõ ràng đập lên mặt đất.
“Làm sao đây…” Thanh âm phiền não phát ra từ con mèo, “Rốt cuộc rớt đâu rồi?”
Nói xong, mèo đen lại đứng lên, đi tới đi lui dưới cửa sổ, trong miệng còn không ngừng nói đi nói lại.
“Rõ ràng là ở vùng này…” Con mèo nói, “Kỳ lạ…”
Đi đi, mèo đen lại đặt mông ngồi xuống, cái đuôi phe phẩy, lăn một vòng trên mặt đất hai chân trước ôm lấy đầu, vân vê khuôn mặt nằm trên mặt đất.
“Mình thảm rồi, lần này nhất định sẽ bị chửi chết luôn. Làm không tốt có khi còn bị cách chức xét xử…”
Giọng mèo đen gần như sắp khóc, Hoàn Cảnh tốt bụng không đành lòng nhìn nữa, rốt cục lên tiếng hỏi: “Ê! Mèo con, mi đang tìm gì vậy?” Cậu hỏi.
Mèo đen vừa nãy còn bận phiền não, căn bản không chú ý tới sau cửa sổ có người. Hoàn Cảnh vừa cất giọng hỏi, đã dọa nó sợ tới mức nhảy dựng lên, cái đuôi giơ thẳng tắp, toàn thân xù lông.
“Đừng sợ, ta không phải người xấu.” Tiểu Hoàn Cảnh vội vàng trấn an, “Mi rớt vật gì vậy? Có cần ta giúp mi tìm không?”
“Con người à?” Mèo đen khinh thường nheo lại nửa con mắt xanh lục, “Thứ đó nhân loại nhìn không thấy, ngươi giúp ta tìm thế nào?”
“Ai, nhưng ánh mắt của ta tốt lắm, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ người khác nhìn không thấy!” Tiểu nam hài đắc ý nói, “Mi nói cho ta biết là rớt vật gì, ta giúp mi tìm xem?”
“Nói ngươi cũng không biết.” Mèo đen hừ lạnh.
“Nói đi mà!”
Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Hoàn Cảnh, mèo đen nghiêng đầu, đối diện cửa sổ ngồi xuống.
“Nói thì nói.” Nó chớp mắt mấy cái, “Ta rớt một quyển sách bìa đen. Thế nào? Ngươi không thấy qua chứ?”
“Sách à…” Hoàn Cảnh ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nghiêm túc suy tư.
“Đã nói ngươi không biết rồi mà.” Mèo đen ngáp một cái, gãi gãi lỗ tai, “Được rồi đã khuya rồi, tiểu hài tử nhanh đi ngủ đi, đừng lãng phí thời gian của ta nữa.”
“A! Có rồi! Có phải là quyển sách bìa đen, chỉ trắng, lớn như vầy, bên trong không có chữ đúng không?” Hoàn Cảnh khoa tay múa chân hưng phấn nói.
“Cái gì? Ngươi thấy qua?” Mèo đen nhảy dựng lên.
Có điều hiển nhiên Hoàn Cảnh vừa rồi hưng phấn, giọng nói quá lớn, đã đánh thức cha mẹ đang ngủ trong phòng, giọng nói mệt mỏi của người lớn từ bên giường truyền ra.
“Tiểu Cảnh à… Canh ba nửa đêm còn nói chuyện với ai vậy?” Mẹ Hoàn Cảnh hỏi.
“Là một con mèo đen, nó làm rớt quyển sách!” Cậu bé nghiêm túc trả lời.
“Mèo đen làm sao biết đọc sách?” Người lớn buồn ngủ lơ mơ nói, “Đừng nói mớ nữa, nhanh vào đây ngủ đi.”
“Nhưng nó nói đã làm rớt mà…”
“Đủ rồi! Đừng nói với người khác nữa!” Tiếng quát của mèo đen từ ngoài cửa sổ truyền vào, “Ngủ đi! Nữ nhân ngốc!”
Nói cũng lạ, mèo đen vừa dứt lời, mẹ của Hoàn Cảnh đã gục đầu ngủ. Tiểu nam hài không hiểu là chuyện gì, chỉ quay đầu dùng hết sức mắng mèo đen.
“Mèo con, mi không thể mắng mẹ ta!” Cậu nói.
“Đừng để ý chuyện đó nữa! Mau nói ta biết sổ ôn thần ở đâu!” Con mèo sốt ruột nhảy lên bệ cửa sổ.
“Không! Mi mắng mẹ ta, mi là mèo hư, ta không giúp mi.” Hoàn Cảnh nổi giận nói, “Mi không xin lỗi mẹ ta, ta sẽ không nói với mi.”
“Ngươi có bệnh à?” Mèo đen tức giận đến giương nanh múa vuốt, “Ta nói chuyện người bình thường không nghe được!”
“Không biết!”
Giằng co nửa ngày, mèo đen tuy rằng tràn đầy không muốn, nhưng nó không thể làm gì một đứa bé sáu tuổi, quyển sách kia lại quan trọng với nó như vậy… Cuối cùng nó đành phải nói to về phía giường.
“Thực xin lỗi! Ngươi không phải nữ nhân ngốc! Nhanh ngủ đi!” Nói xong, lập tức quay đầu hỏi nam hài, “Như vậy được chưa? Mau nói ta biết đi!”
“Được rồi!” Hoàn Cảnh vừa lòng cười, “Cuốn sách mi nói đã bị Vương đồ tể nhặt rồi!”
“Sao có thể?” Mèo đen trợn to mắt, dựng thẳng hai lỗ tai trừng Hoàn Cảnh, “Phàm nhân đừng nói là đụng, đến nhìn cũng nhìn không thấy mới đúng.”
“Nhưng không phải quyển sách kia bìa đen, chỉ trắng, bên trong không có chữ sao?” Hoàn Cảnh nghiêng đầu, chỉ chỉ về cách đó không xa, “Rớt ở dưới tàng cây bên kia, Vương đồ tể nói muốn đem về ghi chép!”
“Nghe thì không sai, địa điểm cũng đúng. Nhưng mà… A!” Mèo đen bừng tỉnh hiểu ra, “Nhất định là bị dính vật bẩn nên hiện hình, mới có thể bị người nhìn thấy nhặt mất.”
“Cho nên không sai chứ?”
“Nói cho ta biết, Vương đồ tể kia nhà ở đâu?” Mèo đen nôn nóng hỏi, “Không có sổ ôn thần, ngay cả con người sống ở đâu ta cũng không biết. Ngươi đừng nói là không biết hắn sống ở đâu đấy?”
“Úc, Vương đồ tể hả? Ta biết.” Hoàn Cảnh kiễng chân chỉ về phương xa, “Mi từ bên đó đi thẳng, quẹo trái, sau đó đi một đoạn rồi quẹo phải, rồi quẹo trái. Sát bên cạnh…”
“Đủ rồi đủ rồi, nghe không hiểu.” Mèo đen sốt ruột nói, “Ngươi dẫn ta đi.”
Đột nhiên một trận gió thổi tới, Hoàn Cảnh phát hiện bản thân không hiểu sao đã đứng ngoài cửa sổ. Mèo đen ngay dưới chân cậu, vòng quanh mắt cá chân thúc giục cậu xuất phát.
“Oa! Mèo con, mi thật là lợi hại! Mi nhất định không phải là mèo bình thường rồi?” Hoàn Cảnh kinh ngạc phát hiện ra chuyện này, vừa đi vừa thán phục.
“Bớt nói nhảm, đi mau.” Mèo vội vã đi theo bước chân của Hoàn Cảnh, trong miệng còn nhỏ giọng nói thầm, “Mèo bình thường có thể nói sao? Ngu ngốc…”
“Mèo con, mi nói cái gì?” Hoàn Cảnh nghe không rõ.
“Vốn không phải nói cho ngươi nghe.” Mèo đen tức giận trả lời, “Còn nữa, đừng gọi ta là mèo con.”
“Úc. Vậy mi tên là gì? Ta là Hoàn Cảnh!”
“Không nói ngươi biết.” Mèo đen lẩm bẩm, “Hơn nữa ta cũng đâu có hỏi ngươi tên gì…”
“Cái gì?”
“Không có gì!”
Nhà của Vương đồ tể nằm ở ngoại ô phía tây huyện thành, là một căn nhà bằng gỗ rách nát tả tơi. Hoàn Cảnh mang mèo đen rẽ ngang rẽ dọc đi cả buổi trời mới tới được đây, rõ ràng là một đêm mát mẻ nhưng mèo đen lại mệt đến thở không ra hơi.
“Ân.” Hoàn Cảnh dừng bước trước nhà, “Mèo con, mi mệt à?”
“Ta không mệt, chỉ là hồn sắp bay rồi. Không có sổ ôn thần ta không có sức lực…” Mèo đen lè lưỡi liên tục hà hơi, “Ngươi đừng nói là lạc đường rồi nha?”
“Không có, đến rồi!” Hoàn Cảnh chỉ chỉ căn nhà nhỏ trước mắt. “Nhà Vương đồ tể.”
Lời còn chưa dứt, mèo đen đã phóng người lên mái hiên, đi một vòng trên nóc nhà, sau đó nhảy xuống. Hoàn Cảnh khó hiểu nhìn khuôn mặt nho nhỏ của mèo, hình như nó đang nổi giận.
“Nơi này không có sổ ôn thần.” Con mắt xanh của mèo đen híp lại, “Không phải ngươi nhớ lầm nơi rồi chứ?”
“Mi hỏi Vương đồ tể sống ở đâu mà. Nên ta mang mi đến nhà của hắn a!” Hoàn Cảnh vô tội chớp chớp mắt. “Mi muốn tìm sách thì phải sớm nói chứ, hắn để ở sạp hàng mà!”
“Đủ rồi!” Mèo đen rên lên.
Gian hàng của Vương đồ tể nằm trong chợ, đứa nhỏ sáu tuổi lại đi không mau. Đi qua đi lại nửa cái huyện thành như thế, đợi đến khi Hoàn Cảnh tìm được cuốn sách bìa đen kia, trăng tròn cũng sắp xuống núi.
“Tìm được rồi! Là cái này đi?”
Hoàn Cảnh hưng phấn lôi ra một quyển sách từ phía dưới tấm vải của sạp hàng bằng gỗ, đưa đến trước mặt mèo đen đã sớm mệt chết. Khoảnh khắc sách vừa đụng đến mũi mèo, mèo đen liền biến thành một thanh niên áo đen cao lớn, Hoàn Cảnh chỉ cao đến thắt lưng y. Tuy rằng Hoàn Cảnh còn nhỏ, nhưng đã cảm thấy thanh niên này rất dễ nhìn, tóc dài đen nhánh xõa trên vai, lông mi rất dài, sống mũi thật cao, gương mặt cương quyết, lại còn có một đôi môi không chút huyết sắc dưới ánh trăng.
“Thật tốt quá, cũng may tìm được trước hừng đông.” Hắc y thanh niên cong đôi môi mỏng, cười rộ lên, cúi đầu nhìn Hoàn Cảnh, “Cám ơn nha! Tiểu đệ.”
“Đại ca ca, ca là con mèo nhỏ sao?” Hoàn Cảnh mở to mắt ngửa đầu, “Ca biến ra thật lớn a! Hơn nữa còn rất xinh đẹp.”
“Không rảnh nói nhảm với mgươi, ta còn phải nhanh chóng hoàn thành công việc chậm trễ nữa.” Thanh niên vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Hoàn Cảnh, xoay về hướng nhà cậu, “Ta cám ơn ngươi. Cho nên ngươi về ngủ trước đi, xế chiều ngày mai, đến chân cầu ở thành Bắc tìm ta.”
“Vậy đệ…”
Không đợi Hoàn Cảnh nói ra miệng, cậu đã bất tỉnh nhân sự. Đến khi cậu tỉnh lại thì trời đã sáng, hơn nữa còn nằm ngay ngắn trên chiếc giường trong nhà.
Con nít chính là con nít, chuyện gì cũng đều coi là thật. Vô luận cha mẹ có thuyết phục là cậu đang nằm mơ đến mức nào thì tiểu Hoàn Cảnh vẫn bướng bỉnh không tin, thừa lúc người lớn ngủ trưa liền chạy đến nơi đã hẹn, cậu bé còn lâu mới tin kỳ ngộ đêm qua chỉ là một giấc mộng.
Ở chân cầu thành Bắc người đến người đi, Hoàn Cảnh tìm một hồi mới nhìn thấy thanh niên đêm qua đang ở dưới một cây đại thụ xa xa, né tránh đám người. Cơn gió hơi lạnh của chiều cuối thu thổi qua, hắc bào thanh niên nằm đến dương dương tự đắc, dựa vào rễ cây cẩn thận nghiên cứu quyển sổ đen, mãi đến khi giọng nói trẻ con của Hoàn Cảnh vang lên phá vỡ giấc ngủ mê của buổi chiều.
“Hắc Miêu ca ca!”
Nghe được câu kia thanh niên liền cau mày, tiểu nam hài sôi nổi hoạt bát, nhào lên người thanh niên, không hề có chút gì sợ người lạ.
“Hắc Miêu ca ca, ca thật khó tìm!” Hoàn Cảnh hồn nhiên cười, khuôn mặt nhỏ nhắn, gò má đỏ hồng đổ mồ hôi, “Đệ tìm rất lâu mới tìm được ca.”
Hắc bào thanh niên “bộp” một tiếng đóng sách lại, cẩn thận đem sách cất kỹ vào trong túi. Sau hai lần thử kéo Hoàn Cảnh xuống khỏi đùi đều thất bại, hắn rốt cục bỏ cuộc, sau đó thực nghiêm túc mở miệng.
“Tiểu đệ. Ngươi nghe cho rõ…”
“Đệ gọi là Hoàn Cảnh.” Ánh mắt trong sáng của nam hài nhìn chằm chằm mặt thanh niên.
“Hảo, Hoàn Cảnh. Đệ nghe đây,” Thanh niên khuất phục, “Ca không phải là mèo con, cũng không phải Hắc Miêu ca ca, ca là ôn thần.”
“Úc! Hóa ra ca ca tên là Văn Sinh!” Hoàn Cảnh vui vẻ nói, “Đệ biết! Trương tú tài cách một con phố cũng tên là Văn Sinh đó! Còn biết viết nữa! Ca có phải là đệ đệ của huynh ấy không?”
(ôn thần là wēshén, còn Văn Sinh là wénshēng)
“Không phải là Văn Sinh của Trương Văn Sinh! Là ôn thần! Ôn thần!” Thanh niên — cũng chính là ôn thần, nổi giận nói. Hắn thậm chí đã quên mất việc nên sửa lại quan niệm sai lầm tên giống nhau chính là thân thích của nhau của tiểu hài tử.
“Không phải Văn Sinh kia? Rồi lại là Văn Sinh?” Hoàn Cảnh nghiêng đầu.
“Là ôn thần!”
“Văn Sinh?”
“Ôn thần!”
“Văn…”
“Đủ rồi!” Ôn thần tức giận đến rống to, hắn chịu đủ trò hề phát âm không rõ này rồi. Càng đáng giận là tiểu quỷ này lại nghiêm túc tin tưởng hắn tên là Văn Sinh, “Ta không phải Văn Sinh, ta là thần! Ôn thần!”
“Nhưng không phải tất cả thần đều gọi là thần gì đó sao?” Hoàn Cảnh nghiêm túc nói, “Ca gọi là Văn Sinh, không phải thần gì đó.”
“Quên đi.” Ôn thần rốt cục bỏ cuộc, cùng một đứa bé sáu tuổi bàn bạc loại chuyện này là sai lầm của hắn, vẫn là mau mau giải quyết mọi việc, sớm thoát khỏi tên tiểu quỷ này là hay nhất, “Hảo, tóm lại ngươi giúp ta tìm sổ ôn thần, ta phải báo đáp ngươi. Ngươi có nguyện vọng gì không?”
“Nguyện vọng?” Hoàn Cảnh không hiểu.
“Nghĩa là ngươi có chuyện gì muốn làm, có thứ gì muốn có thì nói ta biết.” Ôn thần nhẫn nại giải thích.
Nếu hôm nay Hoàn Cảnh là một đứa bé bình thường thì đã xong rồi, cùng lắm là muốn chút bánh kẹo, hoặc là mấy món đồ chơi linh tinh. Nhưng cậu là Hoàn Cảnh, không phải là đứa bé bình thường.
“Nhưng đệ không có muốn gì hết!” Hoàn Cảnh giơ tay đếm, “Đệ có ba, có mẹ, có chỗ ở, mỗi ngày có cơm ăn có quần áo mặc. Mẹ đã nói làm người phải biết điểm dừng, trong lòng không thể muốn những thứ dư thừa.”
“Đừng để ý mấy thứ mẹ ngươi nói nữa.” Nghe cậu nói chuyện, ôn thần lại bắt đầu nổi nóng, “Trong lòng ngươi muốn cái gì, cứ nói là được.”
“Thật sự… có thể chứ?” Hoàn Cảnh đột nhiên ngượng ngùng, không dám nhìn ôn thần, “Muốn cái gì cũng có thể nói sao?”
“Có thể, ngươi nói được ta liền làm được.” Tâm tình ôn thần đã tốt hơn chút, chỉ cần nguyện ý nói ra, dục vọng của nhân loại đều rất dễ giải quyết.
“Vậy đệ nói nha?” Hoàn Cảnh ngượng ngùng nói.
“Nói mau a!” Ôn thần thúc giục.
“Đệ muốn có bạn.”
“Cái gì?”
Ôn thần không thể tin được, một đứa bé dông dài hoạt bát không sợ người lạ như thế kia lại có nguyện vọng duy nhất là có bạn? Nhìn vẻ mặt lo lắng bản thân đã yêu cầu quá nhiều của tiểu quỷ, mày kiếm của ôn thần bắt đầu biến dạng.
“Ngươi không có bạn?” Hắn hỏi.
“Đệ… đệ vốn có rất nhiều bạn. Tiểu Hoa, A Ngưu cách vách… Còn có rất nhiều tiểu bằng hữu khác.” Tiểu Hoàn Cảnh nắm vạt áo, tựa hồ không biết mở miệng thế nào, “Thế nhưng gần đây đều không thấy bọn họ, không biết đã chạy đi nơi nào…”
“Không thấy?”
“Người lớn nói, tất cả mọi người đều đã đến một nơi rất xa rất xa không thể trở lại, sau đó người lớn còn nói đệ hẳn là nhìn thấy rồi.” Lông mày nho nhỏ của Hoàn Cảnh hơi nhíu lại, “Đệ chỉ cảm thấy rất khó hiểu, sau khi người lớn nói bọn họ đi rồi thì bọn họ có quay về nói hẹn gặp lại với đệ. Nhưng từ sau đó, đệ chưa từng gặp lại họ…”
Nghe thế, ôn thần đã hiểu rõ trong lòng. Hoàn Cảnh nói chính là những đứa bé bị bệnh chết, bởi vì trận ôn dịch này mà hài tử trong thành chết hơn phân nửa. Những chuyện như này đều ghi rõ trên sổ ôn thần, ôn thần so với ai khác đều biết rõ nhất, trận ôn dịch sẽ kéo dài rất lâu, trước khi Hoàn Cảnh kịp trưởng thành thì cả huyện thành chỉ còn lại một đứa bé.
“Cho nên ngươi hy vọng những tiểu bằng hữu này trở về với ngươi?” Ôn thần thấp giọng.
“Không có.” Hoàn Cảnh lắc đầu, “Mẹ nói, bọn họ đều đã đi tới nơi khác sống rất tốt, rất vui vẻ, bọn họ không cần phải tiếp tục ở nơi này chịu khổ. Nếu vậy đệ cũng không hy vọng bọn họ trở về.”
“Ngô…”
“Văn Sinh ca ca, ca sẽ đi đến nơi rất xa rất xa sao?” Hoàn Cảnh có chút sợ hãi hỏi.
“Thời gian này chắc sẽ không có. Nhưng ta vốn sẽ không nán lại một chỗ lâu, nơi này ta ở vài năm rồi sẽ đi…” Ôn thần vươn tay lấy quyển sổ trong ngực, “Chờ ta nhìn một chút…”
“Sau khi ca đi, có còn trở về không?” Hoàn Cảnh nghiêm túc hỏi.
“Có chứ!” Ôn thần nghiêm túc lật sổ ôn thần, “Năm ngươi mười sáu tuổi ta sẽ trở về…”
“Vậy Văn Sinh ca ca, ca làm bằng hữu của đệ đi!” Hoàn Cảnh cười.
“Gì?”
“Nếu bạn cũ không thể trở về, vậy kết bạn mới thôi!” Hoàn Cảnh nghiêm túc nói, “Đệ rất thích Văn Sinh ca ca, cho nên muốn Văn Sinh ca ca làm bằng hữu của mình.”
“Ngươi có bệnh à?” Những lời này ôn thần chỉ trong một ngày đã mắng ra miệng lần thứ hai, “Ngươi muốn làm bạn với một ôn thần như ta?”
“Vì sao không được?” Hoàn Cảnh nghi hoặc, “Đệ cũng là bạn của Văn Sinh ca ca kia mà! Nhưng mà gần đây huynh ấy sinh bệnh, mọi người không cho đệ đi gặp huynh ấy…”
Đúng a! Vì sao không được? Tự bản thân ôn thần cũng đặt câu hỏi. Mặc kệ là trên trời hay dưới đất, thần hay người, chỉ cần bình thường đều sẽ không muốn tiếp cận ôn thần, cùng lắm thì có vài yêu ma quỷ quái sống bằng cách ăn thi thể hoặc phát tán bệnh tật. Xua đuổi nguyền rủa hắn thì có rất nhiều, nhưng chưa từng có ai muốn làm bạn với hắn.
“Nếu không có lý do thì hẳn là có thể rồi!” Hoàn Cảnh nhảy dựng lên, “Hoan hô! Đệ có bạn mới rồi!”
Vui vẻ kết được bạn mới, nam hài lăn lên cỏ, ôn thần nhìn Hoàn Cảnh, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời cũng không đến mức chói mắt lắm. Ôn thần đứng dậy, đi đến bên cạnh nam hài ngồi xuống, kỳ thật ngồi dưới thái dương cũng không tệ!
“Ngươi, vì sao muốn kết bạn với ta?” Ôn thần hỏi.
“Bởi vì ca nói thời gian này sẽ không đi đến nơi rất xa, cho dù có đi cũng sẽ trở về.” Hoàn Cảnh nằm ở trên cỏ nghiêm túc nói, “Hơn nữa, ca rất thú vị.”
“Ta rất thú vị?” Ôn thần nhếch một bên mày.
“Đúng vậy!”
Lời vừa dứt, tiểu Hoàn Cảnh đột nhiên dùng tốc độ nhanh như chớp ngồi dậy, dùng sức hôn lên gương mặt trắng bệch của ôn thần, sau đó vui vẻ trở mình qua một bên.
“Hơn nữa, hôn ca rất tốt!” Tiểu nam hài khanh khách cười.
“Ta dám nói, ngươi có bệnh.” Ôn thần một tay lau sạch nước miếng trên mặt, một tay đè trán nam hài không cho cậu lăn loạn xạ, “Hơn nữa, tuyệt đối không phải là ta khiến ngươi sinh bệnh.”
Vì thực hiện lời hứa “ngươi nói được ta liền làm được”, cũng vì một nguyên nhân kỳ lạ nào đó, ôn thần thật sự thành bạn với Hoàn Cảnh. Mỗi ngày, ôn thần buổi tối làm việc, ban ngày để cho Hoàn Cảnh lôi kéo mình đi chơi thăm hỏi người ta khắp nơi. Hiện giờ ở trong thành không còn bao nhiêu hài tử, cho nên hài tử đi đến đâu cũng rất được hoan nghênh, hơn nữa Hoàn Cảnh tính tình đáng yêu, quả thực giúp cho cậu ở đâu cũng thuận lợi.
Hoàn Cảnh ngây thơ thích đi khắp nơi khoe khoang người bạn mới của mình, cho nên lôi kéo ôn thần đến từng nhà thăm hỏi bạn bè. Ôn thần không lay chuyển được cậu, đành phải mặc cậu kéo đi xung quanh, nhìn loài người chỉ cần cùng mình gặp mặt đã bị bệnh chết thảm. Người lớn ngoại trừ cảm thấy “Văn Sinh ca ca” này có hơi quái gở, thì nhiều lắm là sau lưng ghét hắn ăn nói lỗ mãng. Có điều một đại nam nhân mà lại cả ngày cùng tiểu quỷ chạy tứ xứ thì đại khái cũng không thể mong chờ hắn nghiêm túc được bao nhiêu.
Ban đầu không ai chú ý tới, nhưng nhiều ngày có người bắt đầu hoài nghi. Chỉ cần là nhà nào có Hoàn Cảnh mang “Văn Sinh ca ca” tới thăm thì không bao lâu sẽ có người mắc ôn dịch qua đời. Dần dần trong thành bắt đầu nổi lên lời đồn không tốt, nói rằng Hoàn Cảnh gặp phải ôn thần, mọi người bắt đầu bài xích đứa bé này. Tiểu Hoàn Cảnh không hiểu xảy ra chuyện gì, ôn thần nói cậu cũng không hiểu. Cuối cùng cha mẹ Hoàn Cảnh chịu không nổi nữa, quyết định đem đứa nhỏ này đi.
Trên núi Đông Nam có một tiên nhân kêu là Phí Trường Phòng, nghe nói có năng lực trảm yêu trừ ma. Nếu muốn tìm người thu nhận, lại còn giúp diệt trừ yêu ma vô danh Hoàn Cảnh gặp phải thì chỉ có thể dựa vào tiên nhân. Vợ chồng Hoàn gia không cho Hoàn Cảnh có cơ hội nói lời từ biệt với “Văn Sinh ca ca” đã mang cậu bé lên núi Đông Nam tìm tiên nhân. Muốn cầu tiên nhân rời núi thu yêu, muốn đem Hoàn Cảnh giao cho thần tiên, bớt đi một tai họa.
Hoàn gia một nhà ba người quỳ bảy ngày bảy đêm, rốt cục cũng cầu được tiên nhân ra mặt. Phí Trường Phòng nhìn Hoàn Cảnh linh khí bức người, nhưng trên người lại mang theo tà khí của ôn thần, nhăn lại hàng lông mày trắng.
“Ta không quản sự vụ nhân gian đã lâu rồi. Thu nó làm đồ đệ thì có thể, nhưng nó phải ở lại chỗ ta, không thể có bất kỳ tiếp xúc nào với bên ngoài.” Phí Trường Phòng nói. “Đứa nhỏ này lương chất mỹ tài, nếu cứ bỏ mặc thì sẽ đi vào con đường tà đạo.”
Nghe nói vậy, cha mẹ Hoàn Cảnh đương nhiên cầu còn không được. Sau khi dặn dò Hoàn Cảnh phải nghe lời, hai người liền bỏ lại đứa nhỏ chạy xuống núi như chạy nạn. Trở về người trong làng hỏi, bọn họ liền nói đứa nhỏ vì trảm yêu trừ ma, đã lên núi cùng thần tiên học nghệ rồi. Nói cũng lạ, từ sau khi Hoàn Cảnh lên núi theo Phí Trường Phòng học tập tiên thuật thì bốn phía huyện Nhữ Nam ôn dịch lui dần.
Trong lúc mọi người ăn mừng ôn thần đã rời đi cũng không quên nhắc đến hài tử Hoàn Cảnh kì lạ.
Hoàn Cảnh phi thường nghe lời, mặc dù không muốn tách khỏi “Văn Sinh ca ca”, nhưng nếu cha mẹ muốn cậu hảo hảo nghe lời sư phụ thì cậu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo. Cuộc sống trên núi rất nhàm chán, chỉ có Phí Trường Phòng và tiên thuật của ông là nhìn được học được. Tiên nhân không nói nhiều, trừ bỏ dạy học thì không còn gì để nói, sinh hoạt mỗi ngày cũng chỉ có đọc sách và luyện kiếm, nếu không thì là nuốt mây phun sương ăn hạt thông.
Cũng nhờ Hoàn Cảnh là một đứa bé ngoan biết nghe lời nên mới chịu nổi những ngày thành tiên ngột ngạt này.
Chớp mắt một cái chín năm trôi qua, Hoàn Cảnh nho nhỏ đã trở thành một tiểu tử cao tráng. Phí Trường Phòng dạy cậu rất nhiều tiên đạo và pháp thuật trảm yêu trừ ma, cậu cũng như một miếng bọt biển hút nước hoàn toàn nuốt trọn.
Một ngày nọ, khi Hoàn Cảnh đang ở trong sân luyện kiếm thì Phí Trường Phòng lúc này đã rất ít chỉ bảo cậu, đi tới. Thiếu niên khom mình hành lễ, Phí Trường Phòng giao cho cậu một cây thanh long hàng yêu kiếm, muốn cậu xuống núi.
“Mùng chín tháng chín, ôn ma sông Nhữ muốn đi ra hại người, ngươi nhanh chóng cầm thanh kiếm này hồi hương trừ hại đi.” Phí Trường Phòng nói.
“Ô! Ý là con có thể xuống núi ạ?” Hoàn Cảnh vui mừng khôn xiết.
“Nhưng không phải là muốn ngươi xuống núi chơi.” Trải qua rất nhiều năm nhưng Phí Trường Phòng vẫn không chịu nổi tính cách vô tư của đồ đệ, “Hảo hảo làm theo lời nói của ta mới có thể cứu người nhà của ngươi.”
“Vâng thưa sư phụ.” Hoàn Cảnh nghiêm nghị đứng vững.
“Ở đây còn có một bao lá thù du, một bình rượu hoa cúc. Mang người nhà của ngươi lên núi, đem lá cây phân cho mỗi người một miếng, để ôn ma không dám đến gần; đem rượu hoa cúc đổ ra cho mỗi người uống một ngụm, có thể tránh được ôn dịch.”
“Hảo.”
Hoàn Cảnh tuy rằng trả lời nghiêm túc, nhưng sư phụ lại không thể yên tâm với đồ đệ trẻ tuổi này. Phí Trường Phòng biết Hoàn Cảnh tuy rằng thiên tư nổi trội, nhưng thái độ làm người lại không phải đơn thuần bình thường, nó thường xuyên không phân biệt được thị phi. Nhớ lại năm đó lúc Hoàn Cảnh lên núi, tà khí ôn thần đã khiến ông rất lo lắng, ông chưa từng cùng Hoàn Cảnh nói qua người bạn năm đó là ai, có trời mới biết đến lúc đó thiếu niên này có thể mềm lòng hay không? Phí Trường Phòng thoái ẩn trong núi đã lâu, lần này để đồ đệ xuống núi, trong đầu ông lại nổi lên ý niệm quan tâm.
“Mùng chín tháng chín, ở trong nhà chờ ta, ta sẽ đến giúp ngươi một tay.” Cuối cùng, Phí Trường Phòng nói như vậy.
Phí Trường Phòng gọi một con tiên hạc đưa Hoàn Cảnh xuống núi. Tiên hạc chỉ đưa thiếu niên đến ngoại ô, cho nên không thấy được cũng không có biện pháp hồi báo với chủ nhân, kỳ thật Hoàn Cảnh còn chưa vào thành đã cùng ôn thần gặp mặt.
Chân cầu ở thành Bắc, dưới đại thụ không người, khi Hoàn Cảnh đi ngang qua thì liếc nhìn vài lần, quả nhiên thân ảnh màu đen đầy quen thuộc đang đứng đó. Chín năm trôi qua, dung mạo của hắn vẫn không chút thay đổi. Hoàn Cảnh đã sớm không còn là tiểu hài tử, học cùng tiên nhân nhiều năm như vậy, cậu cũng nhận ra được dị vật không phải người.
“Văn Sinh ca?”
Hoàn Cảnh đến gần, ôn thần ngẩng đầu. Cách lâu như vậy, dung mạo trắng xanh của ôn thần vẫn như trước, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra Hoàn Cảnh, cười nhìn thiếu niên mang theo vẻ mặt đề phòng đi đến gần.
“Đệ đã về rồi?” Ôn thần nói.
Đôi môi mỏng trắng bệch nở nụ cười bất biến, nhưng nụ cười này giờ đây ở trong mắt Hoàn Cảnh lại chứa một tia tà khí. Thiếu niên bừng tỉnh nhận ra, người bạn thời thơ ấu không phải phàm nhân.
“Ca cũng không phải là một con người tên “Văn Sinh” đúng không?” Hoàn Cảnh đi lên trước, thử hỏi.
“Ơ! Đương nhiên không phải.” Ôn thần âm âm cười, “Thật là mừng, đệ rốt cục đã nghĩ thông rồi.”
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta là ôn thần, là ôn thần chuyên mang đến ôn dịch cho nhân gian.” Ôn thần vô tư nói, “Mười năm trước ta đã nói với ngươi rồi, là ngươi nghe không lọt, bướng bỉnh muốn làm bạn với ta.”
“Tất cả mọi người nói ôn thần hại người, sư phụ ta cũng nói như vậy.” Hoàn Cảnh nhíu mày, “Nhưng ngươi vì sao lại không hại ta? Vì sao năm đó toàn thành ôn dịch chỉ có nhà của ta không có việc gì?”
“Bởi vì ngươi muốn làm bạn với ta.”
Ôn thần cười cười đứng dậy, lười biếng duỗi lưng. Hoàn Cảnh lúc này mới chú ý, hiện giờ ôn thần chỉ cao hơn cậu một cái đầu. Gương mặt gầy gò trắng bệch kia cách cậu rất gần, tà khí màu đen không ngăn được vẻ tuấn lãng của dung mạo thực thể. Rõ ràng là gương mặt đã nhìn quen mắt nhưng lại khiến cho Hoàn Cảnh nhìn đến ngẩn người.
“Được rồi! Nhìn thấy ngươi là tốt rồi, nên bắt đầu làm việc thôi!” Ôn thần xoay xoay cổ, dáng vẻ thoải mái nói.
“Ngươi muốn đi giết người sao?” Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Hoàn Cảnh càng sâu.
“Xin hãy nói là ta muốn đi rải ôn dịch.” Ôn thần nhếch miệng cười, “Trước mùng chín tháng chín phải rải đủ số lượng mới được, đến ngày đó mới có thể một lần đạt đủ chỉ tiêu a!”
“Chín tháng chín?” Hoàn Cảnh nhớ tới lời sư phụ, “Ngày đó ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì? Đồ (tàn sát) thôn a!” Ôn thần rất nghiêm túc lấy ra một quyển sổ đen từ trong ngực, “Trễ nhất trước mùng chín tháng chín phải đoạt được bao nhiêu bao nhiêu nhân mạng ở Nhữ Nam, chín tháng chín Nhữ Nam phải trở thành thành trống, đều viết hết ở trong này nè!”
“Trước đó?” Hoàn Cảnh theo thói quen nghiêng đầu, “Vậy sao ngươi lại muốn kéo tới ngày đó mới đồ thôn?”
“Ta thích.” Ôn thần vui vẻ cất sổ vào trong ngực.
“Vậy sao ngươi lại muốn nói với ta?”
“Ta thích nhìn ngươi làm anh hùng.”
“Tại sao là ngày mùng chín tháng chín?”
“Thiên cơ bất khả lộ.”
“Vậy tại sao sư phụ biết ngươi muốn đồ thôn vào mùng chín tháng chín?”
“Hắn thần thông quảng đại a!” Ôn thần cười đến há to mồm, “Có thể hắn cấu kết với chiểu khí quỷ chăng?”
Hoàn Cảnh trầm mặc, cậu không biết ôn thần đang nghĩ gì.
“Ngươi có biết, sư phụ muốn ta xuống núi trừ ôn ma…” Thiếu niên dò xét nói.
“Ta cũng nghĩ vậy, cái tên thí tiên nhân nhiều chuyện này.” Ôn thần khinh thường lắc đầu, “Học được chút pháp thuật liền tự cho mình đúng, cả ngày muốn trảm yêu trừ ma cứu thế nhân…”
“Không được nói xấu sư phụ ta.” Hoàn Cảnh vỗ bảo kiếm bên hông, “Ngươi hy vọng ta giết ngươi sao? Mau xin lỗi đi!”
Hoàn Cảnh nói những lời này rất nghiêm túc, ôn thần nghe cũng rất không nghiêm túc. Giọng nói chưa hoàn toàn biến đổi của thiếu niên bị giọng cười của ôn ma át mất, trở thành tiếng lầm bầm mơ hồ trong miệng.
“Ngươi cười cái gì?”
Chờ ôn thần vất vả cười xong, Hoàn Cảnh có chút tức giận hỏi lại, lại đổi lấy gương mặt mỉm cười sâu sắc của ôn thần.
“Ta cười ngươi đáng yêu a!” Ôn thần cười đến miệng sắp toét ra mang tai, “Ngươi một chút cũng không thay đổi, tiểu Hoàn Cảnh.”
“Cái gì…?”
Thiếu niên còn chưa mắng xong, lời nói đã bị phong kín trong miệng. Hắc y ôn thần bất ngờ tiến lại gần, thừa dịp thiếu niên đang mở miệng nói chuyện liền hôn một nụ hôn thật sâu. Hôn xong thiếu niên còn chưa lấy lại tinh thần, hắn đã xoay người biến mất.
“Chờ, chờ đã!” Thiếu niên lau miệng đuổi theo, “Ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy?”
“Mùng chín tháng chín, mang người nhà của ngươi lên núi đi!”
Ôn thần lại hóa thành con mèo đen chân trắng, mắt xanh ónh ánh, nhanh như chớp chạy mất dạng, chỉ còn thanh âm ngả ngớn lưu lại trong không trung.
“Nếu có thể, ta không muốn đánh với ngươi.” Hắn nói.
Sau đó Hoàn Cảnh cũng đi tìm, nhưng không thể tìm thấy thân ảnh của ôn thần. Rất nhanh đã tới ngày mùng chín tháng chín, từ sáng sớm Hoàn Cảnh đã đưa mọi người trong thành lên núi tị nạn. Phân chia cho mọi người lá thù du, rượu hoa cúc xong, cậu lại vội vàng xuống núi về nhà. Phí Trường Phòng sớm chờ ở đó, rất hài lòng xử trí của đồ đệ.
Chính ngọ còn chưa qua, từ phương xa đã truyền đến thanh âm heo bò ồn ào gà chó kêu thảm. Theo các kiểu kêu thảm mà dần dần tới gần, hai thầy trò cảm giác được tà khí truyền thủy cường đại vẩn đục của ôn ma. Sau đó, là giọng nói của ôn thần.
“Ai nha! Nhà này sao không có ai hết vậy? Vậy ta đành phải bắt chó của ngươi thay thế rồi!”
Tiếp nối lời nói đùa giỡn của ôn thần là tiếng kêu thảm thiết của con chó sắp chết, tiếp theo lại quay về yên tĩnh. Không bao lâu, lại truyền tới lời tương tự.
“Hừm! Nhà này cũng như vậy! Sao lại thế này nhỉ?” Ôn thần tự nhủ lớn tiếng cười, “Thật sự là vận khí không tốt, vậy ta giết heo và gà thôi! Diêm La Vương thực có lỗi! Tôi là bất đắc dĩ thôi!”
Cứ như vậy, ôn thần vừa đi vừa giả vờ cảm thán bốn bề không người, sau đó dùng thủ pháp khoa trương thịt dê giết gà. Đợi hắn tản bộ đến trước nhà Hoàn Cảnh thì trên mặt hiển nhiên đã cười đến mệt mỏi.
“Yêu! Nơi này có người này!” Hắc y thanh niên chọn mi xoa má, “Sinh linh trong thành hẳn là phải chết sạch, nhà này làm thế nào mới tốt đây?”
“Nhữ Nam ôn ma! Ngươi hại người nhiều năm, hôm nay thầy trò chúng ta phải vì dân trừ hại!” Phí Trường Phòng tay cầm bảo kiếm, gầm lên với ôn thần.
“Ai, đây không phải là tiểu Hoàn Cảnh của ta sao?” Ôn thần hoàn toàn xem nhẹ tiên nhân bên cạnh, “Sao ngươi không lên núi tị nạn hở? Cùng một ông già ở đây làm gì?”
“Văn Sinh…” Hoàn Cảnh nhất thời còn chưa thể sửa miệng, “Ôn thần ngươi… Ngươi tại sao muốn cho ta cơ hội mang mọi người đi?”
“Vì sao? Ta nghĩ đáp án rất rõ ràng rồi không phải sao?” Ôn thần bày ra vẻ mặt “ngươi là đồ ngốc”, “Ngươi đi nhiều năm như vậy, trở về người trong thành lại toàn bộ chết hết, ngươi sẽ rất đau khổ đúng không?”
“Vậy ngươi vì sao không dứt khoát đừng rải ôn dịch nữa?” Hoàn Cảnh khó hiểu.
“Không rải ôn dịch không được a! Đó là công việc của ta, ta là thần. Trừng ta cũng vô dụng thôi, các ngươi chết sạch cũng không phải do ta quyết định.” Ôn thần lại lấy quyển sổ đen từ trong ngực, hướng hai thầy trò mở ra, lần này Hoàn Cảnh đã thấy được thiên thư dày đặc trên đó, “Không đoạt đi tánh mạng chính xác, ta sẽ bị cấp trên phạt. Trách nhiệm ở đây, không thể không giết! Ngươi đem mọi người đi hết, lần này ta bị phạt thảm rồi…”
“Buồn cười, ôn ma như ngươi rõ ràng là lấy chuyện đoạt mạng làm vui!” Phí Trường Phòng bị bỏ quên một bên cả giận nói, “Không được dùng yêu ngôn mê hoặc đồ đệ của ta! Bớt kiếm cớ cho hành vi tàn ác của mình đi.”
“Ai… Ta nói phàm nhân các ngươi, chỉ biết dùng quan điểm của mình để đánh giá thế giới. Phàm nhân học được chút pháp thuật vẫn là phàm nhân thôi.” Ôn thần bất đắc dĩ thu lại sách, “Ngoan ngoãn nghe lời thần nói, thế giới không phải chỉ lớn như ngươi nhìn thấy thôi đâu, ngươi mới không được dạy hư Hoàn Cảnh của ta!”
“Nói hưu nói vượn!”
Phí Trường Phòng quát lên một tiếng, rút kiếm phi thân xông lên chém về phía ôn thần. Bị ôn thần xem thường như vậy, mười phần đã chọc giận tiên nhân tu hành nhiều năm. Có lẽ ôn thần nói rất đúng, phàm nhân tu hành có lâu đến đâu vẫn là phàm nhân, không thể chịu được cách nói mâu thuẫn với giá trị quan của mình. Hoàn Cảnh đứng ở bên cạnh lo lắng nhìn, một bên là bạn thời thơ ấu, một bên là ân sư dạy bảo nhiều năm, cậu không biết nên giúp bên nào, cũng không biết làm thế nào chen vào trận đấu này.
Tuy rằng ôn thần là thần, Phí Trường Phòng chỉ là con người tu hành tiên thuật nhiều năm. Nhưng ôn thần hai tay trống trơn không chuyên đánh nhau, lại không biết vì sao không chịu chiếu theo lời cảnh cáo trước đó của Phí Trường Phòng với Hoàn Cảnh mà thả ra ôn dịch chiểu khí đẩy lui địch, tiên nhân cầm trảm yêu kiếm, vài chiêu tiếp theo Phí Trường Phòng chiếm không ít ưu thế.
“Nhìn cho kỹ, Hoàn Cảnh.” Phí Trường Phòng đắc ý, “Người này luôn miệng nói mình là thần, lại đánh không lại phàm nhân trong lời của mình. Không phải yêu ma thì là cái gì?”
“Xin ngươi đấy, ngươi là đứa bé ba tuổi hả? Phi!” Ôn thần phun nước miếng mang theo tơ máu, xem ra là bản thân không cẩn thận cắn trúng rồi, “Đánh thắng là thần, đánh thua là người xấu yêu quái. Thế giới của ngươi thật đúng là đơn giản.”
“Câm mồm! Tên yêu nghiệt này!”
Phí Trường Phòng tức giận đến cực điểm, trường kiếm trong tay nhanh chóng bắn ra, tức thì đâm thủng ngực ôn thần không kịp đề phòng, đính ở trên tường. Kiếm kia cũng không phải là kiếm bình thường, mà là kiếm tiên đặc biệt rèn luyện để trừ ôn. Bắn một cái, ôn thần liền bị trọng thương, bị đóng ở trên tường không thể động đậy.
Thu thập xong ôn thần, Phí Trường Phòng có chút nổi nóng quay đầu lại nhìn đồ đệ. Hoàn Cảnh trong tay cầm thanh long hàng yêu kiếm đứng ngẩn người, cứ lăng lăng nhìn ôn thần đang vặn vẹo giãy giụa trên tường, làm cho sư phụ nhìn thấy liền nổi giận.
“Nghiệt đồ, vi sư muốn ngươi xuống núi trảm yêu, ngươi lại ngơ ngẩn đứng xem một bên.” Phí Trường Phòng mắng to, “Bây giờ thì xong rồi, ngươi có lời gì để nói?”
“Ta…”
Mới vừa mở miệng, nước mắt liền từ trên mặt Hoàn Cảnh chảy xuống. Phí Trường Phòng nhíu mày đến gần, muốn nghe rõ ràng đồ nhi nói gì.
“Ta…” Hoàn Cảnh khóc nói, “Ta thật hối hận…”
“Ân, không tồi, còn biết ăn năn.” Phí Trường Phòng vừa lòng gật đầu, “Nói cho vi sư, ngươi hối hận cái gì?”
“Ta hối hận không giúp hắn!”
Hoàn Cảnh rống to một tiếng, thanh long hàng yêu kiếm đột ngột chém ngực của Phí Trường Phòng thành hai nửa. Tiên nhân tu luyện nhiều năm chỉ kịp hừ một tiếng đã té ngã trên mặt đất, hoàn toàn không hiểu, trợn to hai mắt trừng đồ đệ.
“Ngươi… vì sao?”
Tiên nhân phun ra câu di ngôn cuối cùng liền nhắm mắt, bởi vậy không thấy được ái đồ đã bỏ lại bảo kiếm, hoàn toàn không nhìn thi thể ân sư mà chạy tới bên người ôn thần. Coi như vận khí của lão tốt, cho nên không thấy cảnh Hoàn Cảnh rút kiếm của Phí Trường Phòng, thả ôn thần xuống đất, cực kỳ dịu dàng vuốt ve mặt của hắn.
“Thực xin lỗi… Là đệ hiểu rõ quá trễ.” Nước mắt của thiếu niên đọng lại trên mặt ôn thần, “Là đệ không nên… Là lỗi của đệ…”
“Hiểu rõ, cái gì?” Ôn thần còn chút sức lực, yếu ớt cười.
“Vì sao sư phụ biết được ca muốn đồ thôn, vì sao sẽ có thời gian mang mọi người đi tránh nạn… Đều là vì đệ đúng không?” Giọng nói của Hoàn Cảnh bắt đầu nghẹn ngào, “Là ca cố ý để lộ tin tức… Vì đệ, cố ý…”
Ôn thần nằm đó trừng mắt, hắn tựa hồ không có hơi sức trả lời, chỉ cười u ám không đáp.
“Đều là lỗi của đệ, đệ, đệ nên ngăn cản hắn sớm một chút… Như vậy, như vậy ca sẽ không…”
“Đã nói với đệ… tiên nhân đều là… thí…” Ôn thần một câu cũng nói không xong, nhưng vẫn nằm trên mặt đất miễn cưỡng cười vui. “Không cần… Không cần lo lắng… Ta, ta sẽ không chết… Thật là cao hứng, đệ… sẽ nghĩ…”
“Đừng nói chuyện, đệ… đệ sẽ nghĩ cách.”
Hoàn Cảnh luống cuống tay chân đè lại vết thương của ôn thần, nhưng chảy ra không phải là máu, mà là khí xám đen. Dòng khí kia ngăn cũng ngăn không được, từ giữa ngón tay cuồn cuộn trào ra không dứt.
“Đừng khóc… Đừng, đừng lo lắng…” Ôn thần ho mấy cái, “Mọi chuyện không hẳn như đệ thấy đâu… Đừng tự giới hạn trong, trong thế giới của mình… Những điều này là năm đó… chính đệ… dạy ta…”
“Ca đang nói cái gì? Đệ không hiểu! Ca đừng nói chuyện nữa!” Hoàn Cảnh càng khóc càng hăng.
“Đừng, đừng gấp…” Ôn thần nói, “Ta là thần, ôn thần… cho dù thoạt nhìn… ta đã chết… ta sẽ còn trở về.”
“Có ý gì?” Hoàn Cảnh nước mắt từng giọt từng giọt rớt xuốt, thấm ướt quần áo của ôn thần.
“Cho dù thoạt nhìn rất giống… ta sẽ không bị phàm, phàm nhân giết chết…” Ôn thần cố hết sức cầm tay Hoàn Cảnh, “Chờ ta… Chờ ta… Mặc kệ có bao nhiêu năm, ta sẽ trở về…”
“Hảo, đệ sẽ chờ, ca nhất định phải trở về.”
Có những lời này của Hoàn Cảnh, ôn thần nháy mắt hóa thành một luồng sương đen đặc. Rõ ràng phải thăng thiên, nhưng lại lưu luyến không rời quấn quanh bên cổ thiếu niên, vỗ về cái mũi đoan chính, khóe miệng đoan chính của thiếu niên, ở bên lỗ tai đoan chính lưu lại câu nói sau cùng: “Mùng chín tháng chín, ta chờ đệ.”
Không ai biết Hoàn Cảnh giết sư phụ, cũng không ai biết “ôn ma” ra sao, chỉ biết là sau đó Hoàn Cảnh lại như trước hàng năm đưa mọi người lên núi tị nạn. Hoàn Cảnh nói ôn thần còn có thể trở về, bởi vậy năm này qua năm khác, mùng chín tháng chín đều một mình ở trong nhà chờ. Mãi đến một năm, người nhà xuống núi thì phát hiện Hoàn Cảnh đã chết ở trong sân nhà, trên mặt vẫn còn nụ cười.
Cứ như vậy, tập tục cửu cửu Trùng Dương cắm thù du, uống rượu hoa cúc, lên núi tránh nạn truyền ra, nhưng không có chuyện gia súc hoặc người cả thành chết cùng một ngày truyền ra. Nguyên nhân trong đó, mọi người không biết, có lẽ cũng không muốn biết. Bởi vì con người vẫn là giới hạn bản thân trong thế giới của mình thì sẽ vui vẻ hơn.
Còn những người không giới hạn bản thân, thì sẽ thấy không biết từ lúc nào phía sau ôn thần có thêm một con mèo. Đó là một con mèo trắng chân đen, con mắt vàng rực, hình dáng phi thường đáng yêu. Có điều nếu có người bạn nào dám hỏi vì sao hắn mang con mèo kia đi khắp nơi, thì nhất định đôi môi không chút huyết sắc của ôn thần sẽ cười rộ lên, trả lời rằng: “Ta thích.”
—————————————-
“Cho nên là nhân thú luyến?” Tân Ngải Nhân hỏi.
“Là nhân thần luyến! Anh đủ chưa!” Bạch Linh trừng lại.
“Ha ha!”
Bạch Linh lại kể một câu chuyện thật dài, bất tri bất giác ngoài cửa sổ mưa gió cũng yếu đi không ít. Mục đích thực hiện được, thành công dời đi chấp niệm “muốn ra ngoài chơi” của yêu hồ, Tân Ngải Nhân cười trộm trong lòng, ngồi trên ghế chờ, nhìn hồ ly miệng khô lưỡi khô đi đến một góc uống nước.
“Đúng rồi, chuyện vừa rồi làm tôi nghĩ đến một vấn đề quấy nhiễu tôi đã lâu.” Tân Ngải Nhân đột nhiên vuốt cằm, như có điều suy nghĩ, mở miệng.
“Ân?”
“Hoàn Cảnh đến cùng vì sao lại thích ôn thần vậy?”
“Vì sao?” Bạch Linh có điểm khó hiểu, nó kể qua bao nhiêu chuyện xưa là dường như bấy nhiêu nhân thần không cần lý do để yêu, đây hình như là lần đâu tiên Tân Ngải Nhân thắc mắc, “Thích ai còn cần lý do sao?”
“Ân, cần sao…?” Tân Ngải Nhân nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm, “Tôi nghĩ, rõ ràng xa nhau lâu như vậy, sau này phát hiện đối phương không phải như mình nghĩ lúc trước, vì sao lại không bị đả kích lớn? Vì sao ngược lại còn thích đối phương? Hơn nữa thích đến mức người thầy dạy mình nhiều năm như vậy cũng giết?”
“Theo ví dụ của Hoàn Cảnh mà nói… Hẳn không phải là vấn đề yêu thích, mà là đột nhiên phát hiện bên nào nói đúng chăng? Hoặc là nói cảm giác được thái độ của bên nào đúng đắn hơn… Sau đó còn có bên nào đối với mình tốt hơn.” Bạch Linh liếm liếm miệng. Nghiêng đầu, “Muốn nói sau khi hắn chọn bên xong thì giết ai đều không sao cũng đúng, tiểu quỷ loài người vốn rất dễ bị lừa! Nhưng trọng điểm anh hỏi hình như không phải cái này? Anh nói đã phiền não rất lâu rồi mà?”
“Ân, một phần là vậy, có điều một phần khác là về cậu.” Tân Ngải Nhân nói, “Tôi muối hỏi cậu từ lâu rồi, cậu nói cậu luôn luôn tìm chuyển thế của chủ nhân mình, cũng tìm được rất nhiều lần. Nhưng cho dù linh hồn giống nhau, bởi vì hoàn cảnh và thời đại bất đồng, nên người kia cũng sẽ không giống tiền thế đúng không?”
“Trên cơ bản là không. Cho nên?” Bạch Linh đối với đề tài này có chút đứng ngồi không yên.
“Cho nên chuyện của ôn thần làm tôi nghĩ đến, mỗi lần cậu tìm được chuyển thế mới, chẳng lẽ sẽ không như Hoàn Cảnh thích ứng không tốt sao? Rốt cuộc là bởi vì linh hồn kia đối với cậu quá quan trọng, cho nên vô luận thế nào đều chấp nhận tất cả? Hay là mỗi lần đều coi như một người mới mà ở chung?”
“Theo kết quả mà nói thì không có gì không giống…” Bạch Linh động động cái lỗ tai và chòm râu, “Bởi vì tôi là hồ ly, không giống như nhân loại các anh nghĩ này nghĩ nọ. Hắn đã đồng ý nuôi tôi chính là phải nuôi tôi, có nhớ hay không, có giống hay khác, đều như nhau.”
“Cái này, tôi nên gọi là triết lý mặt dày sao?”
“Ngải Nhân, hôm nay hình như anh có hơi khác thường?” Bạch Linh khó hiểu nhìn con người.
“Có sao?” Tân Ngải Nhân bắt chước động tác của hồ ly, nghiêng đầu.
“Có.”
“Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.” Tân Ngải Nhân đứng dậy, thả lỏng gân cốt, “Cũng không còn sớm, chuẩn bị cơm ăn đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...