Mười lăm tháng tám • Trung Thu
Hoạt động giữa thu tế trăng tồn tại đã lâu. “Trung Thu” từ này xuất hiện sớm nhất trong “Chu lễ”. Gọi là Trung Thu, là vì tháng tám nằm trong mạnh (tháng đầu tiên của quý) trọng (tháng thứ hai) quý (tháng thứ ba) tam thu (ba tháng mùa thu), còn đêm mười lăm vừa đúng giữa tháng, cho nên mười lăm tháng tám được gọi là Trung Thu, hoặc “rằm tháng tám”.
Về truyền thuyết tết Trung Thu, nổi tiếng nhất là Hằng Nga bôn nguyệt. Trong truyền thuyết xưa nhất có mười mặt trời, là con của thiên đế và Hi Hòa, bọn họ ở trong Dương Cốc ngoài biển Đông (còn gọi là Thang Cốc, Ôn Nguyên Cốc). Trong Dương Cốc là nước biển nóng bỏng, mỗi ngày thái dương đều ở trong đó tắm rửa. Trong mảnh đại dương mênh mông mọc lên một cây thần mộc “Phù Tang”, là nơi ở của mười thái dương. Mỗi ngày sau khi gà gáy, Hi Hòa sẽ điều khiển thiên xa chở thái dương trực ban ngang qua bầu trời, mang đến quang và nhiệt cho thế giới. Như thế ngày qua ngày, mãi đến một ngày mười thái dương cảm thấy cứ vòng đi vòng lại như thế quá nhàm chán, thế là họ cùng nhau xuất hiện trên bầu trời, mang đến tai họa chưa từng có cho mặt đất, chiếu mặt đất khô cạn đến cháy đen, vạn vật bất sinh. Thiên đế phái Hậu Nghệ cảnh cáo thái dương đừng tác quái nữa, Hậu Nghệ lại một hơi bắn hạ chín mặt trời. Thiên đế trong cơn nóng giận, đem hắn và thê tử Hằng Nga biếm làm phàm nhân.
Hằng Nga sau khi bị biếm làm phàm nhân cả ngày rầu rĩ không vui, vì thế Hậu Nghệ liền hướng Tây Vương Mẫu cầu hai viên tiên dược trường sinh bất lão. Nghe nói ăn một viên có thể trường sinh bất lão, hai viên có thể thành tiên. Có người nói là vì Hằng Nga sợ Hậu Nghệ đang dần trở nên bạo ngược sau khi trường sinh bất lão sẽ nguy hại nhân gian, có người nói là vì sợ đệ tử Phùng Mông ăn vụng, cũng có người nói là vì muốn được trở về trời, tóm lại Hằng Nga một mình nuốt vào hai viên thuốc trường sinh, bồng bềnh bay lên trời.
Chính là sau khi bay lên trời, Hằng Nga lại cảm thấy không còn mặt mũi nào đối diện với chư thần trên trời nữa, không muốn trở về thiên cung. Cho nên nàng bay đến mặt trăng, một mình cô độc ngụ ở đó, chỉ có một con nguyệt thố bên cạnh làm bạn.
——————————————
“Tết Trung Thu! Bánh Trung Thu! Bưởi! Châu chấu!”
Cách phòng khám thú y không xa, trong công viên, trên bãi cỏ cạnh khe suối, bạch hồ hưng phấn nhảy lên, đuổi theo con châu chấu và côn trùng nhỏ xui xẻo. Tân Ngải Nhân ngồi trên một miếng vải bố không thấm nước cười khổ nhìn Bạch Linh, lại bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Trong thời tiết tốt hiếm có của đêm Trung Thu, một mảnh trời đêm quang đãng điểm xuyết vài cụm mây không nhiều không ít, vừa vặn làm tôn lên ánh trăng sáng nhất trong năm đang treo trên bầu trời. Đêm nay bệnh viện Tâm ái động vật nghỉ khám, bác sỹ thú y mang Bạch Linh ra công viên ăn cơm dã ngoại kiêm ngắm trăng. Vốn muốn nướng thịt, nhưng Bạch Linh lại khăng khăng Trung Thu nướng thịt là sản phẩm của mấy thương nhân đương thời tạo ra, chết cũng không theo. Sai lầm lớn nhất đêm nay là xuất phát từ việc yêu hồ vì truyền thống mà có thể bỏ qua thịt nướng ngào ngạt, nên Tân Ngải Nhân đã cầm theo rượu.
“Bánh Trung Thu! Châu chấu! Đừng chạy! Bánh Trung Thu!”
Không nghĩ tới, con yêu hồ bốn trăm tuổi kia lại một hơi uống cạn cả bình rượu trong, sau đó bắt đầu điên khùng. Nhìn Bạch Linh ở trên cỏ nhảy qua nhảy lại đầu hướng xuống đất, Tân Ngải Nhân chỉ có thể cười khổ. Không phải anh đối với cảnh tượng buồn cười kia không phản ứng mà là vừa rồi đã cười đến đau bụng, rút kinh nghiệm xong cũng không còn sức đâu mà cười, đành phải ngồi gặm bánh Trung Thu từng tí từng tí, nghĩ thầm rằng may mắn mình chọn vị trí tốt, xung quanh không có ai. Nếu không ngày mai không truyền ra tin tức bác sĩ thú y nuôi một con thú bị dại mới là lạ.
“Ê! Ngải Nhân! Anh cười cái gì?”
Bạch Linh vù một cái đã chạy đến tấm vải bố, đối diện Tân Ngải Nhân, bốn chân dừng lại, hung hăng trừng anh.
“Không có! Tôi không có cười!”
“Anh đang cười tôi không tìm thấy chủ nhân đúng không? Yêu hồ bốn trăm tuổi pháp lực vô biên vậy mà không tìm được một con người là rất buồn cười đúng không?”
“Xin cậu đấy…”
Tân Ngải Nhân cười khổ, bây giờ anh mới biết hóa ra uống rượu vào cố tình gây sự tuyệt đối không chỉ có con người, yêu quái cũng y chang.
“Đúng không? Đúng không?”
Bạch Linh chất vấn, “ba” một cái biến thành thanh niên áo trắng. Tân Ngải Nhân hoảng sợ, vội vàng nhìn khắp xung quanh coi có người đi đường nào không, may mắn không có. Có điều yêu hồ say rượu còn lâu mới quản nhiều như vậy, cậu nắm lấy cổ áo bác sĩ thú y lắc lắc, trong miệng nói điên: “Anh cảm thấy tôi rất vô dụng đúng không? Cảm thấy tôi rất vô dụng mới cười tôi?”
“Bạch Linh, cậu uống say rồi, bình tĩnh một chút.”
“Anh nghĩ rằng tôi không tìm thấy hắn đúng không? Tôi nói cho anh biết…”
“Hảo hảo cậu nói…”
“Tôi cả đời tìm không thấy hắn, anh sẽ nuôi tôi cả đời đúng không?”
“Rất khó nói, chỉ cần cậu đừng uống rượu nữa…”
“Nói cho anh biết! Kỳ thật, tôi… anh…”
“Hở?”
“Quên đi.”
Cũng đột nhiên như lúc đến, yêu hồ hình người đột ngột buông bác sỹ thú y, chán nản ngã qua bên cạnh, dang chân ngửa tay chiếm cứ khoảng trống còn lại của vải bố.
“Quên đi, chúng ta kể chuyện xưa về Trung Thu đi…”
“Ê…”
“Tôi muốn kể, anh liền nghe cho tôi!”
“Được, được…”
————————————————
Vào buổi đầu của trời đất, bầu trời có mười thái dương. Bọn họ là con của thiên đế, tuân theo quy định mỗi ngày một người thay phiên nhau chuyển động qua bầu trời, cung cấp ánh sáng cho thế gian. Tuy là đang thực hiện một nhiệm vụ quan trọng và thần thánh như thế nhưng các thái dương lại chưa từng coi trọng nó, bọn họ là một đám thần tử (con của thần) vừa thối nát vừa bốc đồng, lạc thú lớn nhất là ngâm mình trong hồ nước ở Dương Cốc mua vui, và khi dễ các thị đồng hầu hạ, mười trĩ kê thần màu lông bất đồng. (trĩ kê là gà lôi)
Có một ngày, những đứa con tôn quý của thiên đế cảm thấy vô cùng nhàm chán, liền cùng nhau xuất hiện trên trời. Mười bánh xe mặt trời gay gắt chiếu xuống đất, đại địa khô cạn, cỏ cây không sống nổi, nhân dân trên mặt đất kêu khổ thấu trời.
Tuy rằng thiên đế nói cũng nói rồi, mắng cũng mắng rồi, nhưng vẫn không quản được mấy đứa con bốc đồng này. Mười thái dương mỗi ngày vui vẻ chạy loạn trên bầu trời, không hề để tâm đến khổ cực của sinh vật trên mặt đất. Thế là thiên đế không chịu được nữa, phái thiên thần Hậu Nghệ thiện xạ hạ phàm, ban cho y mười mũi tên, muốn y cảnh cáo các con mình không được tác quái nữa.
Không nghĩ tới Hậu Nghệ cầm thần cung lợi tiễn hạ phàm, lại một hơi bắn rớt chín mặt trời. Có lẽ là nhờ người trên mặt đất kịp thời can ngăn, y mới lưu lại mặt trời cuối cùng. Vì vậy mà trên trời chỉ còn một thái dương nhỏ nhất, còn thái dương vốn lớn nhất thì bị xạ thương mất đi quang và nhiệt, những thái dương còn lại thì toàn bộ chết oan uổng.
Hậu Nghệ bắn rớt chín mặt trời, thay người trên mặt đất giải quyết tai hoạ, đồng thời cũng chọc giận tới thiên đế. Y và thê tử Hằng Nga mang tội danh giết chết thiên đế chi tử, bị biếm làm người trần, giáng xuống phàm gian. Cũng may Hậu Nghệ sau khi hạ phàm được nhân dân ủng hộ, trở thành quốc vương của Hữu Cùng, tuy không tình nguyện nhưng cũng có một cuộc sống hòa bình thanh thản ở nhân gian.
Sau đó, thiên hạ lại trở về yên ổn. Nhưng tại nơi ở của thái dương ở Đông Hải, hiển nhiên tồn tại một thanh âm bất mãn với việc xử lý như thế.
Nơi ở của thái dương xây trên cây thần mộc “Phù Tang” che trời, trong Dương Cốc ở biển Đông, dưới tàng cây là một biển nước mênh mông, nước biển tự nhiên chảy vào trong hồ, vừa vặn trở thành chỗ tắm cho các thái dương. Mười thái dương đều thích tắm rửa, buổi sáng trước khi xuất môn, buổi tối sau khi vào nhà đều tắm rửa thì không nói, nhưng những ngày không đến phiên làm việc cũng liên tục ngâm mình. Bởi vậy, trong hồ quanh năm đều là kim quang chói mắt, nước biển nóng rực.
“Tên nam nhân kia, vậy mà vẫn sống yên vui?”
Thế nhưng hiện giờ trong hồ chỉ còn lại một thái dương cô độc. Mỹ thanh niên toàn thân tỏa ra kim quang từ trong hồ tắm nhảy lên rống to, đến cái hồ to như vậy cũng bị chấn động ba đào vạn trượng.
“Thập… Thập thiếu gia, xin ngài bình tĩnh…”
Bên hồ tắm, hồng bào thiếu niên run rẩy trấn an chủ nhân, đó là một con gà trống thần tên Hồng Vũ, là thị đồng của thái dương thứ mười. Hiện giờ thái dương cuối cùng phải gánh vác lượng công việc gấp mười lần lúc trước, ngày nào cũng phải lên trời làm việc. Các thái dương trời sanh vốn lười biếng tham hoan, có thể không động liền không động. Rất khó nói thái dương cuối cùng chung quy là nổi giận vì mình mất đi chín người huynh trưởng nhiều hơn hay là phẫn nộ vì lượng công việc bùng nổ gấp mười lần nhiều hơn.
Mỗi đêm, sau một ngày vất vả, thái dương đều ngâm mình trong hồ nghỉ ngơi, hồ tắm vốn luôn có huynh trưởng khác chiếm cứ, hiện giờ hắn đã có thể độc hưởng cho bản thân, đây là lúc tâm tình hắn tốt nhất. Đáng tiếc cho dù có báo cáo vào lúc này thì tin tức Hậu Nghệ không chịu khổ vẫn chọc giận thái dương đã mất đi chín huynh trưởng.
“Không thể tha được! Giết đi chín thái dương của thiên đế tôn quý, vậy mà còn dám không biết xấu hổ sống tiếp!” Thái dương tức giận mắng.
Thái dương trong cơn lửa giận, kim quang không hề kiêng nể phóng ra trong hồ nước. Mà theo khẩu khí càng ngày càng hung bạo của thái dương, nhiệt độ tứ phía cũng càng ngày càng cao.
“Thứ cặn bã này chết cũng chưa hết tội!” Thái dương cuồng nộ nện xuống cạnh hồ, đánh nát một khối cự nham, “Kẻ giết chết thái dương vậy mà còn có thể sống thảnh thơi, mặt mũi của ta phải để đâu đây?
“Nhìn xem đại ca đã biến thành bộ dáng gì? Đến nói cũng nói không được! Thải Vũ bị thương đến giờ còn chưa tỉnh lại! Tại sao tên hạ tiện kia vẫn còn mạng để sống? Mắt thiên đế bị mù rồi sao?” (Thải Vũ là lông đủ màu, Hồng Vũ là lông màu đỏ)
“Thập thiếu gia, tha mạng!”
Đột nhiên hồng bào thiếu niên đau đớn kêu lên. Nghe được lời cầu xin của người hầu, thái dương mới chú ý tới gia nô trung thành thần cách không đủ cao cuộn mình ngã trên mặt đất, đang quanh quẩn bên bờ tử vong, hiển nhiên đã chống đỡ hết nổi quang và nhiệt từ cơn tức giận của chủ nhân.
“Yên tâm, Hồng Vũ thân mến.” Thanh niên đi qua hôn lên gia nô, hoàn toàn không để ý đến cánh môi đỏ tươi của thiếu niên đã bị kim quang của mình tổn thương, “Giết ngươi thì còn ai gọi ta rời giường mỗi ngày nữa?”
“Thập thiếu gia…”
Hồng Vũ đau đến rơi lệ đầy mặt, đang muốn xin tha lần hai, thì kim quang liệt diễm đầy phòng bỗng nhiên biến mất. Hồng Vũ mở mắt chỉ thấy thái dương thứ mười đã lui mất quầng sáng, biến thành hình dáng của phàm nhân. Vết bỏng nghiêm trọng vốn có trên người tiểu thần từ lâu đã biến mất vô tung.
“Đến đây đi! Hồng Vũ, đưa ta tới vùng đất dơ bẩn kia. Ta phải vì các huynh trưởng báo thù.”
“Thập thiếu gia? Ngài đây là?”
Kinh ngạc thì kinh ngạc, người hầu mang hình dạng thiếu niên vẫn nghe lời biến thành một con hồng sắc đại điểu, khó hiểu nhìn về phía chủ nhân.
“Đừng gọi ta là thập thiếu gia. Từ giờ trở đi, mỗi ngày sau khi thái dương hạ sơn…” Thái dương trèo lên lưng chim, lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ xinh đẹp mang theo thập phần tà ý, “Ta gọi là Phùng Mông.”
Đêm đó, trong rừng rậm của Hữu Cùng quốc ở phía đông nhân gian, Hậu Nghệ đơn độc đi săn bị một tiếng đập cánh thật lớn hấp dẫn, đi tới một mảnh đất trống trong rừng. Y nhãn lực hơn người, từ xa đã thấy một con cự điểu đỏ tươi nửa ưng nửa trĩ, con chim kia to cỡ khoảng hai người, đang công kích một người ngã trên đất.
Nhìn thấy có người bị quái vật tấn công, Hậu Nghệ không nói hai lời liền giương cung lắp tiễn, bắn. Vụt, một mũi tên bay tới, cắm vào ngay giữa cánh của đại điểu, đau đến mức nó rít lên quái dị rồi chạy trối chết. Hậu Nghệ bắn hụt thêm hai mũi tên, liền buông tha cho quái vật chạy trốn, xoay người nhìn người trên mặt đất. Đó là một thanh niên rất xinh đẹp, may mắn, vết thương xem chừng cũng không nặng.
“Ê! Ngươi không sao chứ?” Hậu Nghệ do dự vỗ vỗ vào má người nọ.
Một hồi lâu sau, tiếng kêu và mấy cái vỗ của Hậu Nghệ bắt đầu có tác dụng, thanh niên từ từ tỉnh lại. Nhưng trên gương mặt tuấn mỹ kia không hề có cảm kích, hắn chỉ kỳ quái nhìn ân nhân cứu mạng.
“Ngươi là ai?” Thanh niên hỏi, “Ta tại sao lại ở chỗ này?”
“Ngươi bị quái điểu tấn công, té xỉu ở đây.” Hậu Nghệ bị câu hỏi không đầu không đuôi kia hỏi đến ngớ người, “Không lẽ ngươi quên hết rồi à? Ngươi tên là gì?”
“Ngô…” Thanh niên gãi đầu, tựa hồ đụng tới miệng vết thương nên đau đớn rụt người, “Ta còn nhớ rõ ta gọi là Phùng Mông, nhưng những thứ khác…”
Thực rõ ràng thanh niên này là vì chấn kinh hoặc đầu va chạm mà mất đi trí nhớ. Hậu Nghệ chưa từng gặp qua tình hình như vậy, nghĩ có lẽ là thể chất phàm nhân khác hẳn với thiên thần, cũng không băn khoăn nhiều lắm. Vì thế y nhặt Phùng Mông đã mất ký ức về nhà, thu lưu hắn làm đệ tử đầu tiên.
Điều kỳ lạ là, thanh niên này đẹp đến không giống người thường, hành vi cũng không giống người thường.
Tỷ như nói, Phùng Mông chỉ xuất hiện vào buổi tối, ban ngày không thấy bóng dáng đâu; tỷ như nói, Phùng Mông có thần lực hơn người; tỷ như nói, tuy rằng mất trí nhớ, Phùng Mông lại biết rất nhiều chuyện kỳ lạ; tỷ như nói, Phùng Mông hay liếc mắt đưa tình với sư phụ mình.
Rõ ràng sự tồn tại của “Phùng Mông” có quá nhiều điểm đáng ngờ, nhưng Hậu Nghệ lại cố ý xem nhẹ. Bởi vì y say mê người thanh niên tuyệt mỹ đầy bí ẩn này, say mê tài hoa vừa chớp mắt đã vượt trội sư phụ của hắn, say mê dung mạo siêu phàm của hắn, càng không cách nào thoát khỏi sự giảo hoạt trí tuệ và tao nhã vốn không nên thuộc về phàm nhân kia.
Cho dù không phải bị phạt hạ phàm mà cảm thấy tịch mịch thì một Hậu Nghệ từ trước tới giờ chỉ biết săn bắn cũng sẽ bị người này hấp dẫn. Đặc biệt là vào lúc này, trích tiên (tiên bị đày xuống trần) đã sống cùng nhân loại tầm thường quá lâu, đã sớm không thể chịu được cuộc sống dung tục này. Sự xuất hiện của Phùng Mông như giọt nước rơi trên mặt đất khô hạn đã lâu, Hậu Nghệ chỉ có thể khát khao hấp thu lấy.
Hậu Nghệ rất chắc chắn Phùng Mông là nam nhân, nhưng y lại không hiểu nam nhân đẹp đến kỳ diệu này vì sao lại hoàn toàn coi nhẹ các mỹ nữ yêu thương nhung nhớ khắp nơi, luôn đơn độc đến quấy rầy mình. Giống như lần đầu tiên y đơn độc mang Phùng Mông đi săn đêm, hai người bị một con gà lôi đỏ tươi dẫn vào trong rừng rậm, Phùng Mông liền nói với y rất nhiều điều chỉ giữa nam nữ mới có thể nói, còn hại y thất thần không bắn trung con mồi hiếm có kia.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Hậu Nghệ mắng như thế, giống rất nhiều rất nhiều lần sau đó.
Mà mỗi lần y mắng như vậy, Phùng Mông sẽ nghìn lần như một bày ra một nụ cười xinh đẹp vô tội mà nói: “Ta nghĩ đến cùng sư phụ một chỗ a!” Làm cho anh hùng nhân gian hoàn toàn không biết ứng đối thế nào.
Bất quá, Hậu Nghệ không hề thấy nam hài này đáng ghét, y cảm thấy tuy con người Phùng Mông quái quái, nhưng luôn vì mình suy nghĩ. Y sẽ không thừa nhận bản thân ôm một loại tình cảm khác thường với nam hài, dẫn tới việc cố ý bỏ qua những thứ không bình thường của người này, vậy nên y tìm đủ kiểu đủ loại lý do để thuyết phục chính mình, Phùng Mông luôn vì y suy nghĩ. Ngoại trừ đề nghị hiến tế thiên đế cầu tha thứ ban đầu không hiệu quả, thì những ý kiến còn lại hơn phân nửa đều hữu dụng.
Theo kiến nghị của Phùng Mông, Hậu Nghệ chiến đấu tứ phương, liên tục trừ khử Tạc Xỉ, Cửu Anh, Đại Phong… các loại mãnh thú nguy hại nhân dân, củng cố hình tượng anh hùng được mọi người ngưỡng mộ của y ở nhân gian. Vì nhân dân, Phùng Mông còn đề nghị y tấn công man tộc bốn phía mở rộng lãnh thổ của Hữu Cùng quốc, giúp nhân dân có không gian sinh sống rộng lớn hơn. Địa vị ở nhân gian của Hậu Nghệ ngày càng vững chắc.
Bộ tộc cường đại lại có thêm tứ phương tiến cống, cuộc sống của Hậu Nghệ cũng thay đổi tốt hơn, dựng lên cung điện cư thất xa hoa lộng lẫy, hưởng dụng hảo quả mỹ thực các phương. Có những thứ này, Hậu Nghệ không còn muốn trở về trời làm một vị thần vô danh lặng lẽ như lúc mới bị giáng chức nữa, cuộc sống trần gian của y thoải mái đến mức đủ để sáng ngang trên trời, cần gì phải trở về chứ?
Vì vậy Phùng Mông đề nghị y hướng Tây Vương Mẫu xin thuốc trường sinh bất lão, như vậy có thể ở nhân gian vĩnh viễn xưng vương, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Hậu Nghệ bán tín bán nghi, vốn tưởng Tây Vương Mẫu sẽ không cho, không ngờ Tây Vương Mẫu cho y tới hai viên. Một viên có thể làm cho người không lão không tử, hai viên đủ để khiến người thành tiên lên trời.
“Như vậy không phải rất tốt sao? Ngươi lại có thể trở về trời rồi.” Phùng Mông cười chúc mừng Hậu Nghệ.
“Ta còn lâu mới trở về trời.” Hậu Nghệ hào khí ngất trời, nói, “Trời không lưu ta, ta còn có vạn dân ủng hộ!”
“Vậy, cùng Hằng Nga nương nương trường sinh bất lão, vĩnh viễn làm quốc vương và hoàng hậu đi!” Phùng Mông nói.
Hậu Nghệ lại nghe theo đề nghị của Phùng Mông, cao hứng đem thuốc giao cho Hằng Nga giữ, phải đợi ngày lành mới lấy ra ăn, coi như là ngày hai người sống lại.
“Nhưng Phùng Mông, ngươi không muốn trường sinh bất lão sao?” Hậu Nghệ đương nhiên sẽ nghi ngờ hỏi đồ đệ như vậy.
Phùng Mông chỉ lắc đầu cười, trả lời: “Thuốc kia là Tây Vương Mẫu ban cho trích tiên anh hùng, ta nào có tư cách ăn?”
“Phùng Mông, ngươi thật tốt.” Hậu Nghệ cảm động nắm lấy đôi tay dù có kéo cung thế nào cũng không bị chai sạn, “Không có ngươi, ta phải làm sao bây giờ?”
Đối với sự cảm động như thế, tuyệt mỹ thanh niên chỉ cười mà không đáp.
Vào ban đêm khi mọi người đều ngủ say, mọi âm thanh đều không còn, hồng y công kê thần biến thành hình người lặng lẽ đi vào phòng ngủ Hậu Nghệ cấp cho Phùng Mông. Trong bóng đêm, Hồng Vũ khẩn trương vò lấy vạt áo hồng bào của mình, thấp giọng gọi chủ nhân.
“Chuyện gì?” Phùng Mông đang nằm ngửa dùng thần lực giám thị vợ chồng Hậu Nghệ Hằng Nga, không đếm xỉa tới cậu.
“Bất tử dược của Tây Vương Mẫu đã có hiệu quả, đại thiếu gia tuy rằng có hai mươi tám ngày tối dần, nhưng sinh mệnh không còn gặp nguy hiểm.”
“Còn ý thức?”
“Chưa có hồi phục… Có điều vẫn nhớ rõ phải lên trời làm việc, chỉ là biến thành mỗi đêm…”
“Hừ, vậy không phải là uổng công thỉnh cầu rồi sao?” Thất vọng trong mắt nỹ thanh niên chỉ lóe lên một cái, sau đó là thập phần không vui, “Còn Thải Vũ? Tỉnh chưa?”
“Chưa, nhưng nghe nói tình huống đã tốt hơn một chút, dù sao y cũng không hoàn toàn trúng mũi tên kia…”
“Cái này còn cần ngươi nói ta biết?”
Hồng Vũ thoáng cái im bặt, thái dương chủ tử của cậu cũng không để ý, chỉ mải nhìn hỗ động của phu thê Hậu Nghệ trong thần lực quang cầu trước mắt. (bây giờ mới biết bạn mặt trời biến thái đến mức này = =) Qua thật lâu, Hồng Vũ mới lại mở miệng.
“Thập thiếu gia… Ngài rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”
“Gọi ta là Phùng Mông. Còn nữa, ta nghĩ gì ngươi quản được sao?” Thái dương không vui nhíu mày.
“Không, không có…” Hồng Vũ vội vàng trả lời, cậu cực kỳ sợ cơn tức không lý do của chủ nhân.
“Ngươi muốn nói gì?” Phùng Mông thu hồi pháp lực, nhìn chằm chằm ánh mắt của người hầu giống như mặt trời ban trưa.
“Hồng Vũ không dám, không dám!”
Thái dương nhướng hàng lông mày xinh đẹp, nheo mắt, kéo người hầu đang mang hình dạng thiếu niên lại, bắt đầu thô lỗ hôn lên. Hắn hôn, gặm, cắn, hơn nữa còn thô bạo xoa nắn làn da tinh tế, mãi đến khi Hồng Vũ bị đau mà xin tha.
“Thực xin lỗi, tôi nói, tôi nói!” Hồng Vũ kêu đau, “Hồng Vũ chỉ là thấy thập thiếu gia tựa hồ đối tốt với Hậu Nghệ khắp nơi, sau khi thay đại thiếu gia cầu thuốc còn đi đến chỗ Tây Vương Mẫu nói giúp cho y, Hồng Vũ lo lắng thập thiếu gia đối Hậu Nghệ động chân tình…”
“Ngươi lo cho ta?”
Tuyệt mỹ thanh niên dừng động tác, gương mặt như cười như không nhìn công kê thần dưới thân.
Hồng Vũ khó hiểu nhìn lại, một đôi mắt phượng chớp chớp, nhưng vẫn đọc không ra ý tứ trên mặt chủ nhân.
“Ngươi lo ta động chân tình với y?”
Phùng Mông hỏi lại một lần nữa, nhưng vẫn không có câu trả lời. Sự trầm mặc không biết phản ứng như thế nào của gia nô lại chọc giận thái dương, cũng may Hồng Vũ hầu hạ người chủ này đã lâu, rất hiểu rõ bộ dáng không biểu tình của hắn là mang nghĩa gì, vội vàng mở miệng.
“Đúng, đúng vậy!” Hồng Vũ chân tay luống cuống trả lời, “Là Hồng Vũ lỡ lời! Thực xin lỗi!”
Nghe như vậy, Phùng Mông ngừng động tác trên miệng, cười rộ lên. Đầu tiên là khanh khách cười khẽ, sau đó là cười to, cuối cùng khắc chế không được mà cuồng tiếu đến khiến cho Hồng Vũ luống cuống tay chân.
“Hồng Vũ à…” Phùng Mông lần thứ hai hôn gia nô, có điều đã dịu dàng hơn rất nhiều, “Không cần lo lắng, ta đều đã tính toán hết rồi…”
“Thập thiếu gia?”
Lần này, thái dương gần như là hài lòng kéo Hồng Vũ vào trong ngực, dựa vào bên tai thiếu niên nhẹ nhàng nói: “Ngươi không biết, phương pháp tốt nhất để khiến người ta thống khổ… Chính là đưa hắn lên đến đỉnh cao rồi lại đẩy xuống.”
—————————————————
Hi Hòa: là nữ thần mặt trời, vợ của đế Tuấn, sinh ra mười thái dương, cũng là người đánh xe cho các mặt trời, cho nên bà là người nắm giữ nhịp điệu thời gian và đặt ra các ngày.
Tạc Xỉ: là một quái thú hoặc người khổng lồ sống ở vùng đầm lầy phía nam, có răng dài như cái đục (tạc nghĩa là đục), một tay cầm khiên một tay cầm giáo, cướp bóc lương thực của loài người.
Cửu Anh: là một con yêu quái có chín đầu, vừa phun nước vừa phun lửa, tiếng kêu như trẻ con khóc, sống ở Hung Thủy nơi phương bắc, cứ 10 ngày thì Hung Thủy sôi trào, Cửu Anh lên bờ, thấy người liền ăn. Muốn giết nó phải đồng thời giết cả 9 cái đầu. Đây hình như cũng là yêu quái mình thấy xuất hiện khá nhiều trong đam mỹ
Đại Phong: là một loài chim hung ác trong truyền thuyết, vì kích thước lớn nên khi vỗ cánh tạo ra bão, còn được coi là điềm báo của bão, thân chó mặt người, gặp người thì cười (tưởng tượng sẽ thấy có bao nhiêu kinh dị) bị Nghệ bắn chết ở đầm Thanh Khâu.
mọi người lại đc gặp lại anh mặt trời =)) thiệt tình không biết anh là tra công hay dụ thụ nữa = = dùng mỹ nhân kế mà dùng đến nhuần nhuyễn luôn, lại còn cái sở thích đi rình mò vợ chồng người khác =))
ai, chia buồn trước cho bác Nghệ:-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...