Lúc bước vào là một rạp hát tráng lệ, giờ lại trở nên hoang tàn đến đáng sợ.
Trên hiên nhà có treo 4 dãy đèn lồng, tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo.
Nếu nhìn kỹ có thể thấy không chiếc đèn nào trong số đó còn nguyên vẹn, nếu không thủng lỗ thì cũng bị rách mép.Mạc Hoài Nam thả tay: “Không biết, cô ta nói trong gương có ma, nhưng tôi chẳng thấy gì cả.”“Tôi nghĩ cô bị mặt mình trong gương dọa sợ thì có, kẻ xấu hay có tật giật mình mà.” Tần Thư Nguyệt mỉa mai, cô ta lớn gan nên một mình đi tới trước định xem cho rõ, vừa mới tới trước gương thì ánh sáng đỏ lại lóe lên.Cô ta sải bước đi tới định lấy tấm bản vẽ, nhưng trong gương lại đột nhiên xuất hiện ánh sáng màu đỏ, một con hát trang điểm đậm lè đột nhiên xuất hiện.
Nhưng may là vẫn còn miễn cưỡng nhìn được cảnh tượng xung quanh.Viên Hàm Sương giẫm lên đống tơ nhện, cô ta thấy trên tường có một cái gương bèn định đi tới soi xem tóc của mình có bị rối không.
“Thẩm Kha, giơ tay ra.” Bạch Mộc Trạch hô lên.(*) Cách gọi theo thói quen trong giới kinh kịch, ý chỉ một diễn viên xuất sắc, nổi tiếng.
“Làm chi?” Dù Thẩm Kha không biết anh định làm gì nhưng vẫn nghe lời.Kỳ Việt ngẩn ra, hỏi ngược lại: “Anh Bạch, anh không tin vào ký ức của tôi hay là đang nghĩ tôi nói dối đây?”
Bạch Mộc Trạch kéo tay anh ta quơ quào lên mặt bàn bên cạnh một chút, ầy, toàn là bụi.
Thẩm Kha hét: “Bạch Mộc Trạch! Cậu dám lấy tay tôi làm giẻ lau đấy à!”“Làm chi?” Dù Thẩm Kha không biết anh định làm gì nhưng vẫn nghe lời.“Ngọc Kiều nương ư? Là danh giác* của Lê Viên năm xưa ư?” Thẩm Kha có ấn tượng.
Bạch Mộc Trạch cong khóe môi lên: “Ừm, xin lỗi nhé, tôi ngại bẩn lắm.”“Ma 7!”Tần Thư Nguyệt vùi mặt vào lòng Kỳ Việt, hoảng hốt nói: “A Việt, trong đó thật sự có ma đấy, là ma thắt cổ đấy.”“Đúng thế, Nghiêm Minh và Ngọc Kiều nương từng là người yêu, sau khi Ngọc Kiều nương gặp chuyện, Nghiêm Minh nghĩ do mình không bảo vệ được cô ta nên rất tự trách, còn tức giận đập nát đàn nguyệt nữa, vì thế cây đàn nguyệt này mới bị sứt một góc.”
“Thế tôi thì không à!” Trên bàn tay Thẩm Kha dính một lớp bụi cực dày, anh ta tìm hồi lâu cũng chẳng tìm được thứ gì để chùi, cuối cùng chỉ có thể hy sinh áo khoác âu phục màu trắng của mình.“Bố cục của sân khấu đều có quy luật, NPC sẽ không để cho chúng ta tùy tiện bày bừa đâu, vì thế chắc chắn sẽ có hình ảnh để đối chiếu.” Bạch Mộc Trạch chắp tay sau lưng đứng giữa sân khấu, dời mắt lên tầng 2, hình như ở đó có gì là lạ.
“Trên bàn phủ đầy bụi, góc tường còn có mạng nhện, đồ trang trí rất cũ kỹ, chỗ chúng ta vừa ở cũng bị dán giấy niêm phong, xem ra rạp hát này đã bị bỏ hoang rất lâu rồi.” Giọng Bạch Mộc Trạch hơi vang vọng trong rạp hát.Tần Thư Nguyệt chỉ vào sân khấu kịch cách đó không xa rồi nói: “A Việt à, tới sân khấu xem thử trước đi, nếu NPC đã bảo chúng ta dựng sân khấu thì chắc chắn chỗ đó sẽ có manh mối.”
Kỳ Việt đồng ý: “Tôi cũng nghĩ như anh, cảnh tượng lúc đầu chúng ta nhìn thấy là do Mãn Xuân tạo ra, giờ chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ mà cô ta giao, sau đó tìm lối thoát.”“Rất tốt, mau ra sau hậu trường chuẩn bị đi.”“Không, thuận miệng hỏi một câu thôi.”
“Tất nhiên phải hoàn thành nhiệm vụ rồi, nhưng theo quy tắc của mật thất X thì thế vẫn chưa đủ, chúng ta phải biết được lý do tại sao Mãn Xuân lại nhốt chúng ta ở nơi này nữa.”
Viên Hàm Sương ghét bỏ nói: “Ma quỷ thì có lý do gì chứ, không phải chỉ để gài chúng ta thôi sao.”Ma 7 nắm dây thừng trong tay, gật đầu với cô.
Vốn Kỳ Việt cứ nghĩ Viên Hàm Sương qua được tới màn thứ 2 rồi thì ít nhất cũng có chút đầu óc, có thể lôi kéo vào nhóm của anh ta, nhưng giờ xem ra là đánh giá cô ta quá cao rồi.Kỳ Việt cười khẽ: “Bị anh phát hiện rồi, lúc tôi đụng vào đàn nguyệt có mở ra một đoạn ký ức, là về Nghiêm Minh và Ngọc Kiều nương.”May mà cùng là NPC, nếu không Nguyên Tinh Thần cũng không chắc mình không bị nó dọa sợ.
Giờ nghĩ lại mới thấy sao Bạch Mộc Trạch lại có thể to gan tới thế cơ chứ?
Tần Thư Nguyệt chỉ vào sân khấu kịch cách đó không xa rồi nói: “A Việt à, tới sân khấu xem thử trước đi, nếu NPC đã bảo chúng ta dựng sân khấu thì chắc chắn chỗ đó sẽ có manh mối.”Viên Hàm Sương chán ghét nhìn cái bàn đầy bụi, cô ta không hề muốn đụng vào, thế là tìm cớ, “À thì… Anh Nam à, anh tìm trước đi, tôi đứng bên cạnh nhìn thử xem trên tường có gì không nhé.”Giữa sân khấu hẳn đã từng bày thứ gì đó, trên mặt đất vẫn còn sót lại dấu vết.
Những cái ghế chuẩn bị cho khách giờ đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, tất cả cẩn thận đi qua sảnh lớn để tới trước sân khấu.Thẩm Kha nhìn mặt đất bừa bộn rồi hỏi: “Ở đây nhiều nhất là bàn ghế, cái nào đây? Hay là cái nào cũng được?”“Thẩm Kha, giơ tay ra.” Bạch Mộc Trạch hô lên.
Trên lan can có treo 2 mảnh vải đỏ rách tươm, trong góc thì bày một đống nhạc cụ, có trống, kèn Suona, đàn nguyệt… nằm khắp nơi trên sàn gỗ.“Thế tôi thì không à!” Trên bàn tay Thẩm Kha dính một lớp bụi cực dày, anh ta tìm hồi lâu cũng chẳng tìm được thứ gì để chùi, cuối cùng chỉ có thể hy sinh áo khoác âu phục màu trắng của mình.
Giữa sân khấu hẳn đã từng bày thứ gì đó, trên mặt đất vẫn còn sót lại dấu vết.Kỳ Việt vẫn an ủi cô ta: “Được rồi Thư Nguyệt à, anh không sao, đừng lãng phí thời gian nữa, mau làm nhiệm vụ tiếp thôi.”
Kỳ Việt chống vào mép bàn rồi bò lên, áo choàng màu trắng gạo bị dính bụi cũng không thèm để ý.
Mạc Hoài Nam cũng bò lên theo, cả hai tìm kiếm manh mối còn sót lại trên sân khấu.Mạc Hoài Nam hiền lành nói: “Được, cô đi đi.”
“Bố cục của sân khấu đều có quy luật, NPC sẽ không để cho chúng ta tùy tiện bày bừa đâu, vì thế chắc chắn sẽ có hình ảnh để đối chiếu.” Bạch Mộc Trạch chắp tay sau lưng đứng giữa sân khấu, dời mắt lên tầng 2, hình như ở đó có gì là lạ.Vốn Kỳ Việt cứ nghĩ Viên Hàm Sương qua được tới màn thứ 2 rồi thì ít nhất cũng có chút đầu óc, có thể lôi kéo vào nhóm của anh ta, nhưng giờ xem ra là đánh giá cô ta quá cao rồi.
Mạc Hoài Nam giật mình: “Anh lên hồi nào vậy?”Kỳ Việt đưa lưng về phía tấm gương rồi kéo Tần Thư Nguyệt ra, ôm cô ta an ủi: “Thư Nguyệt, không sao, có anh đây.”Bạch Mộc Trạch nhìn anh ta rồi hỏi: “Có manh mối gì chia sẻ được không?”
Bạch Mộc Trạch hời hợt nói: “Bên cạnh có bậc thềm mà.”Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha phát hiện ra có chỗ vô lý, Thẩm Kha thấy 2 người nữ trong nhóm đều dính chưởng nên cũng không dám tùy tiện bước lên.(*) Cách gọi theo thói quen trong giới kinh kịch, ý chỉ một diễn viên xuất sắc, nổi tiếng.
Anh cũng không muốn bò lên, quá bẩn.Bạch Mộc Trạch không chỉ không bị hù mà còn ghé tới gần nhìn Nguyên Tinh Thần trong gương, một người một NPC nhìn nhau hồi lâu, chỉ nghe Bạch Mộc Trạch nói: “Cô hóa trang xấu quá.”
Kỳ Việt đã lật tung hết những chỗ có thể lật trên sân khấu, “Ở đây không có, hay là xuống dưới tìm tiếp đi.”“Chỉ là đùa ác thôi.” Anh lấy tấm bản vẽ trên khung gương xuống, “Lấy được rồi, mau làm nhiệm vụ thôi.”
Sảnh tầng 1 nói lớn thì không lớn, nhưng vừa dơ vừa bừa bộn, muốn tìm thì hơi phiền.Kỳ Việt đã lật tung hết những chỗ có thể lật trên sân khấu, “Ở đây không có, hay là xuống dưới tìm tiếp đi.”
Bạch Mộc Trạch đề nghị: “Chia nhau ra tìm từng khu đi, tôi với Thẩm Kha sang bên trái, các người… tự chọn đi.”Bạch Mộc Trạch kéo tay anh ta quơ quào lên mặt bàn bên cạnh một chút, ầy, toàn là bụi.
Kỳ Việt gật đầu: “Vậy tôi và Thư Nguyệt tìm ở giữa, Hoài Nam với cô Viên tìm bên phải nhé.”Tấm gương này là gương một chiều, một khi tắt đèn rồi thì người bên ngoài sẽ không thấy người bên trong, Nguyên Tinh Thần vẫn đứng đó nhìn họ tìm manh mối.
Viên Hàm Sương chán ghét nhìn cái bàn đầy bụi, cô ta không hề muốn đụng vào, thế là tìm cớ, “À thì… Anh Nam à, anh tìm trước đi, tôi đứng bên cạnh nhìn thử xem trên tường có gì không nhé.”Tần Thư Nguyệt ngồi trên ghế nghỉ một lúc rồi vội vàng đi lên sân khấu, “A Việt, anh ổn không vậy?” Cô ta ân cần hỏi thăm.Những cái ghế chuẩn bị cho khách giờ đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, tất cả cẩn thận đi qua sảnh lớn để tới trước sân khấu.
Mạc Hoài Nam hiền lành nói: “Được, cô đi đi.”Muốn… đánh anh ta quá!!!Anh cũng không muốn bò lên, quá bẩn.
Viên Hàm Sương giẫm lên đống tơ nhện, cô ta thấy trên tường có một cái gương bèn định đi tới soi xem tóc của mình có bị rối không.Trên lan can có treo 2 mảnh vải đỏ rách tươm, trong góc thì bày một đống nhạc cụ, có trống, kèn Suona, đàn nguyệt… nằm khắp nơi trên sàn gỗ.
“A, hình như trên gương có thứ gì.” Viên Hàm Sương tò mò đi tới, lúc thấy dưới gương kẹp một tờ giấy thì vẻ mặt lập tức chuyển sang vui mừng, “Là bản vẽ bố cục sân khấu này!”
Cô ta sải bước đi tới định lấy tấm bản vẽ, nhưng trong gương lại đột nhiên xuất hiện ánh sáng màu đỏ, một con hát trang điểm đậm lè đột nhiên xuất hiện.Thứ cô ta và Viên Hàm Sương nhìn thấy khác nhau hoàn toàn.Trong lòng Bạch Mộc Trạch thầm nghĩ: Rốt cuộc phía sau vẻ mặt dịu dàng của tên Kỳ Việt này là bí mật gì đây?
“Á á á á!” Viên Hàm Sương sợ tới mức ngã nhào xuống đất.***
Mạc Hoài Nam ở gần cô ta nên lập tức chạy tới hỏi: “Sao thế?”Viên Hàm Sương và Tần Thư Nguyệt đều bị dọa hết hồn nên Kỳ Việt bảo họ ngồi sang một bên nghỉ ngơi.“Người chơi đã lấy được bản vẽ bố cục rồi, mi sẵn sàng ra mắt chưa?”
Viên Hàm Sương không nói gì nổi nữa, chỉ vào tấm gương: “Bên… Bên trong có người, không không không, không phải người, hình như là… Là ma đấy!”
Mạc Hoài Nam không dám đi tới trước, chỉ đứng dậy nhìn từ xa, “Có ai đâu, có khi nào là cô thấy bản thân không.”Mạc Hoài Nam giật mình: “Anh lên hồi nào vậy?”
“Là ma đấy! Là cô gái hát hí khúc kia đấy!” Viên Hàm Sương nức nở nói.Bạch Mộc Trạch bất ngờ nói: “Anh thật sự từng yêu nhau với Ngọc Kiều nương à?”
Kỳ Việt và Tần Thư Nguyệt cũng đi tới, Tần Thư Nguyệt hỏi Mạc Hoài Nam: “Cô ta thấy gì vậy?”Danh giác của Lê Viên, Ngọc Kiều nương, đã chọn cách kết thúc cuộc đời mình trong lúc đang ở đỉnh cao sự nghiệp, đó là một bi kịch và một sự tổn thất lớn cho giới khúc nghệ.
Mạc Hoài Nam thả tay: “Không biết, cô ta nói trong gương có ma, nhưng tôi chẳng thấy gì cả.”Ma 7 nhận lệnh từ từ bay đi.
“Tôi nghĩ cô bị mặt mình trong gương dọa sợ thì có, kẻ xấu hay có tật giật mình mà.” Tần Thư Nguyệt mỉa mai, cô ta lớn gan nên một mình đi tới trước định xem cho rõ, vừa mới tới trước gương thì ánh sáng đỏ lại lóe lên.Viên Hàm Sương ghét bỏ nói: “Ma quỷ thì có lý do gì chứ, không phải chỉ để gài chúng ta thôi sao.”
Tiếng thét chói tai của Tần Thư Nguyệt vang lên, cô ta lập tức nhắm mắt lại.
Kỳ Việt đưa lưng về phía tấm gương rồi kéo Tần Thư Nguyệt ra, ôm cô ta an ủi: “Thư Nguyệt, không sao, có anh đây.”Kỳ Việt cười với cô ta: “Không sao, có được ký ức của nhân vật thì chắc chắn sẽ có xác suất đổi vai mà, còn nhớ anh nói gì với bọn em không, chỉ cần bọn em kịp thời đánh thức anh là được rồi.”
Tần Thư Nguyệt vùi mặt vào lòng Kỳ Việt, hoảng hốt nói: “A Việt, trong đó thật sự có ma đấy, là ma thắt cổ đấy.”Khoảnh khắc chạm vào đàn nguyệt, bàn tay Kỳ Việt run lên, anh ta ôm đàn lên gảy nhẹ vào dây đàn, cây đàn phát ra một âm tiết, anh ta lẩm bẩm nói: “Kiều nương à, ta có lỗi với em.”
Thứ cô ta và Viên Hàm Sương nhìn thấy khác nhau hoàn toàn.4 người nam chia nhau ra tìm, quả nhiên như anh nói, những cái ghế đó có cái thiếu chân, có cái lại bị hư phần tựa lưng… Tìm tới cuối cũng chỉ tìm thấy được 2 cái hoàn hảo không bị hư hại, vừa khớp với dấu vết trên sân khấu.Tiếng thét chói tai của Tần Thư Nguyệt vang lên, cô ta lập tức nhắm mắt lại.
Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha phát hiện ra có chỗ vô lý, Thẩm Kha thấy 2 người nữ trong nhóm đều dính chưởng nên cũng không dám tùy tiện bước lên.Kỳ Việt tỉnh táo lại, khẽ đặt cây đàn nguyệt trong tay xuống đất, “Đây là đàn của Nghiêm Minh, nó như vật báu của hắn vậy.”
“Để tôi xem sao.” Bạch Mộc Trạch chắp tay sau lưng đi lên, lúc cách tấm gương khoảng nửa cánh tay, ánh sáng đỏ vẫn lóe lên, lúc này hình ảnh trong gương là Mãn Xuân đầy máu trên mặt đang nghiêng đầu lè lưỡi.
Bạch Mộc Trạch không chỉ không bị hù mà còn ghé tới gần nhìn Nguyên Tinh Thần trong gương, một người một NPC nhìn nhau hồi lâu, chỉ nghe Bạch Mộc Trạch nói: “Cô hóa trang xấu quá.”“Để tôi xem sao.” Bạch Mộc Trạch chắp tay sau lưng đi lên, lúc cách tấm gương khoảng nửa cánh tay, ánh sáng đỏ vẫn lóe lên, lúc này hình ảnh trong gương là Mãn Xuân đầy máu trên mặt đang nghiêng đầu lè lưỡi.Mạc Hoài Nam không dám đi tới trước, chỉ đứng dậy nhìn từ xa, “Có ai đâu, có khi nào là cô thấy bản thân không.”
Lúc này Nguyên Tinh Thần tức tới mức nổi hết gân xanh, nhưng không thể làm gì được mà chỉ có thể nắm chặt nắm đấm bên người.Hiện tại Nguyên Tinh Thần cực kỳ tức giận, cô không ngừng vung nắm đấm vào bóng lưng của Bạch Mộc Trạch.Thẩm Kha hét: “Bạch Mộc Trạch! Cậu dám lấy tay tôi làm giẻ lau đấy à!”
Muốn… đánh anh ta quá!!!
Kỳ Việt thấy Bạch Mộc Trạch không hoảng sợ mà còn mỉm cười bèn nghi ngờ hỏi: “Anh Bạch à, trong đó có ma thật không?”
“Chỉ là đùa ác thôi.” Anh lấy tấm bản vẽ trên khung gương xuống, “Lấy được rồi, mau làm nhiệm vụ thôi.”Kỳ Việt đồng ý: “Tôi cũng nghĩ như anh, cảnh tượng lúc đầu chúng ta nhìn thấy là do Mãn Xuân tạo ra, giờ chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ mà cô ta giao, sau đó tìm lối thoát.”
***Ma 7 mặc đồ hóa trang bay tới, nghiêng đầu nhìn cô.Mạc Hoài Nam nặng nề lay Kỳ Việt: “A Việt! Đừng để bị cuốn theo tâm trạng của nhân vật!”
Hiện tại Nguyên Tinh Thần cực kỳ tức giận, cô không ngừng vung nắm đấm vào bóng lưng của Bạch Mộc Trạch.
Tấm gương này là gương một chiều, một khi tắt đèn rồi thì người bên ngoài sẽ không thấy người bên trong, Nguyên Tinh Thần vẫn đứng đó nhìn họ tìm manh mối.
“Ma 7!”
Ma 7 mặc đồ hóa trang bay tới, nghiêng đầu nhìn cô.Đã dựng xong sân khấu, tiếp theo là bày nhạc cụ ra.
May mà cùng là NPC, nếu không Nguyên Tinh Thần cũng không chắc mình không bị nó dọa sợ.
Giờ nghĩ lại mới thấy sao Bạch Mộc Trạch lại có thể to gan tới thế cơ chứ?
“Người chơi đã lấy được bản vẽ bố cục rồi, mi sẵn sàng ra mắt chưa?”
Ma 7 nắm dây thừng trong tay, gật đầu với cô.Kỳ Việt chống vào mép bàn rồi bò lên, áo choàng màu trắng gạo bị dính bụi cũng không thèm để ý.
Mạc Hoài Nam cũng bò lên theo, cả hai tìm kiếm manh mối còn sót lại trên sân khấu.
“Rất tốt, mau ra sau hậu trường chuẩn bị đi.”Trên hiên nhà có treo 4 dãy đèn lồng, tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo.
Nếu nhìn kỹ có thể thấy không chiếc đèn nào trong số đó còn nguyên vẹn, nếu không thủng lỗ thì cũng bị rách mép.
Ma 7 nhận lệnh từ từ bay đi.
Bạch Mộc Trạch cầm bản vẽ bố cục đứng dưới sân khấu, vừa nhìn bản vẽ vừa xem trên sân khấu bị thiếu gì, “Chất đồ ở giữa ra trước đi, một cái bàn vuông và hai chiếc ghế đẩu.”Lúc bước vào là một rạp hát tráng lệ, giờ lại trở nên hoang tàn đến đáng sợ.
Viên Hàm Sương và Tần Thư Nguyệt đều bị dọa hết hồn nên Kỳ Việt bảo họ ngồi sang một bên nghỉ ngơi.
Thẩm Kha nhìn mặt đất bừa bộn rồi hỏi: “Ở đây nhiều nhất là bàn ghế, cái nào đây? Hay là cái nào cũng được?”Bạch Mộc Trạch cầm bản vẽ bố cục đứng dưới sân khấu, vừa nhìn bản vẽ vừa xem trên sân khấu bị thiếu gì, “Chất đồ ở giữa ra trước đi, một cái bàn vuông và hai chiếc ghế đẩu.”
Bạch Mộc Trạch nhìn một chút rồi nói: “Dù nhiều ghế nhưng chẳng có bao nhiêu cái còn nguyên hết, chúng ta chỉ cần tìm cái nào không bị hỏng thôi.”
4 người nam chia nhau ra tìm, quả nhiên như anh nói, những cái ghế đó có cái thiếu chân, có cái lại bị hư phần tựa lưng… Tìm tới cuối cũng chỉ tìm thấy được 2 cái hoàn hảo không bị hư hại, vừa khớp với dấu vết trên sân khấu.Mạc Hoài Nam ở gần cô ta nên lập tức chạy tới hỏi: “Sao thế?”
Bàn cũng thế, giữa đống bàn chỉ có một cái hình vuông, dễ tìm hơn ghế nhiều.
Kỳ Việt lấy ra 3 mảnh vải màu hồng và xanh lam xen kẽ nhau từ trong góc, “Cái này dùng để trải bàn.”Viên Hàm Sương không nói gì nổi nữa, chỉ vào tấm gương: “Bên… Bên trong có người, không không không, không phải người, hình như là… Là ma đấy!”
Tuy vải đã cũ nhưng hoa văn được thêu bên trên vẫn nguyên vẹn, một đóa mẫu đơn kiều diễm được thêu ở giữa, 2 bên còn có một đôi uyên ương rất sinh động.
Đã dựng xong sân khấu, tiếp theo là bày nhạc cụ ra.Kỳ Việt gật đầu: “Vậy tôi và Thư Nguyệt tìm ở giữa, Hoài Nam với cô Viên tìm bên phải nhé.”
Khoảnh khắc chạm vào đàn nguyệt, bàn tay Kỳ Việt run lên, anh ta ôm đàn lên gảy nhẹ vào dây đàn, cây đàn phát ra một âm tiết, anh ta lẩm bẩm nói: “Kiều nương à, ta có lỗi với em.”Kỳ Việt và Tần Thư Nguyệt cũng đi tới, Tần Thư Nguyệt hỏi Mạc Hoài Nam: “Cô ta thấy gì vậy?”
“Hoài Nam! Tới xem A Việt đi!” Tần Thư Nguyệt thấy Kỳ Việt ôm đàn nguyệt vào lòng thì biết ngay là có chuyện bất thường, lập tức gọi Mạc Hoài Nam tới giúp.
Mạc Hoài Nam nặng nề lay Kỳ Việt: “A Việt! Đừng để bị cuốn theo tâm trạng của nhân vật!”
Kỳ Việt tỉnh táo lại, khẽ đặt cây đàn nguyệt trong tay xuống đất, “Đây là đàn của Nghiêm Minh, nó như vật báu của hắn vậy.”Bạch Mộc Trạch cong khóe môi lên: “Ừm, xin lỗi nhé, tôi ngại bẩn lắm.”
Bạch Mộc Trạch nhìn anh ta rồi hỏi: “Có manh mối gì chia sẻ được không?”
Kỳ Việt cười khẽ: “Bị anh phát hiện rồi, lúc tôi đụng vào đàn nguyệt có mở ra một đoạn ký ức, là về Nghiêm Minh và Ngọc Kiều nương.”
“Ngọc Kiều nương ư? Là danh giác* của Lê Viên năm xưa ư?” Thẩm Kha có ấn tượng.
Nhưng may là vẫn còn miễn cưỡng nhìn được cảnh tượng xung quanh.Kỳ Việt thấy Bạch Mộc Trạch không hoảng sợ mà còn mỉm cười bèn nghi ngờ hỏi: “Anh Bạch à, trong đó có ma thật không?”(*) Cách gọi theo thói quen trong giới kinh kịch, ý chỉ một diễn viên xuất sắc, nổi tiếng.
“Đúng thế, Nghiêm Minh và Ngọc Kiều nương từng là người yêu, sau khi Ngọc Kiều nương gặp chuyện, Nghiêm Minh nghĩ do mình không bảo vệ được cô ta nên rất tự trách, còn tức giận đập nát đàn nguyệt nữa, vì thế cây đàn nguyệt này mới bị sứt một góc.”
Danh giác của Lê Viên, Ngọc Kiều nương, đã chọn cách kết thúc cuộc đời mình trong lúc đang ở đỉnh cao sự nghiệp, đó là một bi kịch và một sự tổn thất lớn cho giới khúc nghệ.“Là ma đấy! Là cô gái hát hí khúc kia đấy!” Viên Hàm Sương nức nở nói.
Bạch Mộc Trạch bất ngờ nói: “Anh thật sự từng yêu nhau với Ngọc Kiều nương à?”
Kỳ Việt ngẩn ra, hỏi ngược lại: “Anh Bạch, anh không tin vào ký ức của tôi hay là đang nghĩ tôi nói dối đây?”
“Không, thuận miệng hỏi một câu thôi.”
Tần Thư Nguyệt ngồi trên ghế nghỉ một lúc rồi vội vàng đi lên sân khấu, “A Việt, anh ổn không vậy?” Cô ta ân cần hỏi thăm.
Kỳ Việt cười với cô ta: “Không sao, có được ký ức của nhân vật thì chắc chắn sẽ có xác suất đổi vai mà, còn nhớ anh nói gì với bọn em không, chỉ cần bọn em kịp thời đánh thức anh là được rồi.”“Đều tại em cả, nếu không phải mật thất trước anh đưa cơ hội tìm manh mối cho em thì chắc chắn anh đã được cấp S rồi…” Tần Thư Nguyệt cực kỳ áy náy.
“Đều tại em cả, nếu không phải mật thất trước anh đưa cơ hội tìm manh mối cho em thì chắc chắn anh đã được cấp S rồi…” Tần Thư Nguyệt cực kỳ áy náy.Bạch Mộc Trạch đề nghị: “Chia nhau ra tìm từng khu đi, tôi với Thẩm Kha sang bên trái, các người… tự chọn đi.”
Kỳ Việt vẫn an ủi cô ta: “Được rồi Thư Nguyệt à, anh không sao, đừng lãng phí thời gian nữa, mau làm nhiệm vụ tiếp thôi.”Lúc này Nguyên Tinh Thần tức tới mức nổi hết gân xanh, nhưng không thể làm gì được mà chỉ có thể nắm chặt nắm đấm bên người.
Trong lòng Bạch Mộc Trạch thầm nghĩ: Rốt cuộc phía sau vẻ mặt dịu dàng của tên Kỳ Việt này là bí mật gì đây?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...