Tiếng hát réo rắt, phấn son điểm tô, ai nói hộ được chuyện lòng khi xưa?
Căn nhà 2 tầng trước mặt đủ để dùng từ rường cột chạm trổ* để miêu tả, ở giữa treo một tấm bảng màu đỏ viết ra 3 chữ Mãn Đường Xuân màu vàng kim chói lọi.Viên Hàm Sương giơ lan hoa chỉ* lên, che miệng khẽ cười: “Không chỉ là thích xem mà còn hát được vài câu nữa.
Tỉnh mộng chích chuyển, năm tháng ngổn ngang, sân sâu đình nhỏ tay người dựng; đốt sạch khói lửa, vứt bỏ tàn dư, mùa xuân năm nay lại tình như năm trước~”Phát hiện là người quen, Thẩm Kha khẽ thở phào, “Vậy đỡ rồi, đều là người quen cả, chắc cô ấy sẽ nhường chúng ta nhỉ.”Thẩm Kha thở dài: “Cuối cùng cũng được làm người đàng hoàng rồi.”
“Mời mọi người ngồi thoải mái nhé, tiết mục sắp sửa bắt đầu rồi.” Nguyên Tinh Thần chờ họ ngồi xuống, sau đó lẳng lặng bỏ đi.Cô gái mặc sườn xám màu vàng nhạt phe phẩy quạt đi tới chỗ họ, “Rất xin lỗi, đã để mọi người chờ lâu rồi.”(*) Ý chỉ một căn nhà hoa lệ.Căn nhà 2 tầng trước mặt đủ để dùng từ rường cột chạm trổ* để miêu tả, ở giữa treo một tấm bảng màu đỏ viết ra 3 chữ Mãn Đường Xuân màu vàng kim chói lọi.
6 người mặc quần áo khác nhau tụ tập trước căn nhà nhỏ, mỗi người cầm một tấm thiệp mời.(*) Còn gọi là Hoàn hồn ký hay Đỗ Lệ nương mộ sắc hoàn hồn ký là một trong những vở kịch nổi tiếng trong lịch sử sân khấu Trung Quốc, do nhà soạn kịch nổi tiếng thời kỳ nhà Minh là Thang Hiển Tổ viết năm 1598 mà đến nay vẫn được người Trung Hoa nghiên cứu dựng lại và diễn xướng.
Thẩm Kha thở dài: “Cuối cùng cũng được làm người đàng hoàng rồi.”
Anh ta mặc một bộ âu phục màu trắng, trong tay cầm mũ dạ, rõ ràng là một cậu ấm nhà giàu, so với quản gia lôi thôi trong Vô Diệm nữ thì đàng hoàng hơn thật.“Nhân vật hiện giờ của Viên Hàm Sương là hoa đán trong rạp hát, rất dễ bị cuốn theo vở kịch, thoạt nhìn chủ đề này không kinh dị như Vô Diệm nữ nhưng lại có rất nhiều thứ khiến người ta bị mê hoặc, nên giữ vững tâm lý, đừng quá kích động.”(*) Ý chỉ một căn nhà hoa lệ.
Bạch Mộc Trạch mặc một bộ trường sam màu xanh có họa tiết cây trúc, trước ngực đeo một chiếc đồng hồ bỏ túi kiểu cũ, dù ăn mặc đơn giản nhưng chất vải rất tốt, dù sao nhà họ Lâm cũng là một nhà có tiếng ở trấn trên mà.Một tiếng hí vang vọng lên, hoa đán với gương mặt màu xanh được trang điểm đậm bước lên sân khấu.Tần Thư Nguyệt hạ thấp giọng nói với Kỳ Việt: “Lần này là NPC nữ, xem ra không khó lắm đâu.”
“Anh họ à, đi mau đi, tôi mời cậu đi xem kịch nhé.” Thẩm Kha khoác vai Bạch Mộc Trạch đùa.Bạch Mộc Trạch trả lời: “Là ma nữ ăn cơm hộp trong mật thất đấy.”
Lúc này, Tần Thư Nguyệt kéo tay Bạch Mộc Trạch lại, thân thiết nói: “Xét theo thân phận thì tôi nghĩ giờ chúng ta đóng vai một cặp tốt hơn đấy.”Nguyên Tinh Thần khẽ cười rồi nói thêm: “Tôi ở đây quấy rầy đến sự tao nhã của mọi người rồi, vậy Mãn Xuân cáo từ trước ạ, đúng rồi, còn một việc nữa phải nhắc mọi người, lúc mở màn vở kịch đừng tự ý đi lại nhé, nếu không cẩn thận bị thương thì không tốt lắm đâu.”“Không sao, nghe kịch tiếp nào.” Kỳ Việt không nói gì thêm.
“Không cần đâu, chỉ là mật thất thôi mà, không cần diễn tới vậy đâu.” Bạch Mộc Trạch rút tay ra khỏi tay Tần Thư Nguyệt, thẳng thừng nói.Vừa nãy Kỳ Việt chỉ lo nhìn ấm pha trà chứ không để ý tới cái khay có gì khác lạ, nhưng Bạch Mộc Trạch lại thấy rất rõ.Bạch Mộc Trạch mặc một bộ trường sam màu xanh có họa tiết cây trúc, trước ngực đeo một chiếc đồng hồ bỏ túi kiểu cũ, dù ăn mặc đơn giản nhưng chất vải rất tốt, dù sao nhà họ Lâm cũng là một nhà có tiếng ở trấn trên mà.
Viên Hàm Sương ở một bên hóng hớt, “Người ta đã không có hứng thú với cô rồi, chẳng cần phải chạy tới tận cửa thế đâu.” Sau đó đi theo Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha vào rạp hát.Viên Hàm Sương không nói ra quan hệ giữa mình và Bạch Mộc Trạch với Thẩm Kha, họ thì sao cũng được, ít dính líu thì nhàn nhã hơn.Nguyên Tinh Thần ngớ người ra, sao lại là tên này nữa, âm hồn bất tán à!
Tần Thư Nguyệt khó chịu, “A Việt, tên này khó đấy.”Thẩm Kha nhỏ tiếng nói: “Đại Bạch, sao tôi thấy NPC này hơi quen quen.”
Kỳ Việt khẽ cười nói: “Không sao, mục đích của chúng ta là trốn thoát mà, ai tìm manh mối cũng được.”(*) Ý chỉ một căn nhà hoa lệ.Tần Thư Nguyệt khó chịu, “A Việt, tên này khó đấy.”Bạch Mộc Trạch cau mày, anh với anh ta vẫn chưa thân tới mức này mà, “Mấy người chọn trước đi, còn lại thì tôi uống.”
“Yên tâm, lần này em nhất định sẽ giúp anh đạt được cấp S.”Viên Hàm Sương chợt nói: “Khúc này tên là Mẫu Đơn Đình*, kể về câu chuyện của Liễu Mộng Mai và Đỗ Lệ nương.”(*) Còn gọi là Hoàn hồn ký hay Đỗ Lệ nương mộ sắc hoàn hồn ký là một trong những vở kịch nổi tiếng trong lịch sử sân khấu Trung Quốc, do nhà soạn kịch nổi tiếng thời kỳ nhà Minh là Thang Hiển Tổ viết năm 1598 mà đến nay vẫn được người Trung Hoa nghiên cứu dựng lại và diễn xướng.“Không cần đâu, chỉ là mật thất thôi mà, không cần diễn tới vậy đâu.” Bạch Mộc Trạch rút tay ra khỏi tay Tần Thư Nguyệt, thẳng thừng nói.
Kỳ Việt dịu dàng xoa đầu Tần Thư Nguyệt, “Thư Nguyệt, không cần lo cho anh đâu, bảo vệ bản thân trước đã.”“Ý của cậu là Mãn Xuân này chính là NPC mà chúng ta đánh giá kém trong mật thất kia à?”
Tần Thư Nguyệt thoáng đỏ mặt rồi gật đầu.Sau khi 3 người Kỳ Việt đi vào, cửa lớn rạp hát đóng lại, mật thất chính thức bắt đầu.Thẩm Kha thì lại rất nhiệt tình: “Tôi là Thẩm Kha, đây là mật thất thứ 2 của chúng tôi, haizz, anh nói thử xem sao chúng tôi xui thế chứ, vì một cái đánh giá kém mà bị kéo tới chỗ ma quái này.”
“Chúng ta cũng vào đi, đừng lãng phí thời gian.”
Sau khi 3 người Kỳ Việt đi vào, cửa lớn rạp hát đóng lại, mật thất chính thức bắt đầu.Đúng lúc hoa đán trên sân khấu cũng hát tới câu này, giọng của cả hai khớp với nhau như hòa làm một.
***Những người ngồi trước bàn tròn nhìn nhau, không ai làm gì.Còn lại là 2 tách Thiết Quan Âm, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha mỗi người một tách.
Họ uống hết trà, là vị trà bình thường chứ không có gì đặc biệt.“Hết bàn rồi, chúng ta phải đứng xem à?” Viên Hàm Sương phàn nàn.
Trong rạp hát sáng rực, rất nhiều người đang rộn ràng náo nhiệt.Trong rạp hát sáng rực, rất nhiều người đang rộn ràng náo nhiệt.
“Hết bàn rồi, chúng ta phải đứng xem à?” Viên Hàm Sương phàn nàn.Vừa dứt lời đã có tiếng giày cao gót vang lên từ phía sau.
Kỳ Việt dịu dàng nói: “Hẳn sẽ có NPC tới xúc tiến cốt truyện thôi, đừng vội.”Lúc trông thấy người nói, trên mặt Bạch Mộc Trạch lộ ra một nụ cười tươi rói, cuối cùng cũng thấy cô rồi.
Vừa dứt lời đã có tiếng giày cao gót vang lên từ phía sau.Kỳ Việt khẽ cười nói: “Không sao, mục đích của chúng ta là trốn thoát mà, ai tìm manh mối cũng được.”
Cô gái mặc sườn xám màu vàng nhạt phe phẩy quạt đi tới chỗ họ, “Rất xin lỗi, đã để mọi người chờ lâu rồi.”
Lúc trông thấy người nói, trên mặt Bạch Mộc Trạch lộ ra một nụ cười tươi rói, cuối cùng cũng thấy cô rồi.Tiếng hát réo rắt, phấn son điểm tô, ai nói hộ được chuyện lòng khi xưa?
Nguyên Tinh Thần ngớ người ra, sao lại là tên này nữa, âm hồn bất tán à!Nhìn lại thân phận của Bạch Mộc Trạch là Lâm Dật Chi, Nguyên Tinh Thần không khỏi trộm cười, lần này sẽ không nương tay với anh nữa đâu!Anh ta bô bô một lèo, Kỳ Việt có hơi mất kiên nhẫn, “Còn cô này thì sao, đây là lần đầu vào mật thất à?” Anh ta hỏi Viên Hàm Sương.
Nhìn lại thân phận của Bạch Mộc Trạch là Lâm Dật Chi, Nguyên Tinh Thần không khỏi trộm cười, lần này sẽ không nương tay với anh nữa đâu!Kỳ Việt suy đoán: “Nếu phải uống trà mới mở được vở kịch thì chắc không có vấn đề gì đâu.” Anh ta cầm lấy ấm trà màu đỏ rót đầy 2 tách, ấm màu xanh lá và màu vàng cũng thế, đủ để rót đầy 6 tách trà, “Mộc Trạch à, mấy anh chọn trước đi.”
“Tiểu nữ tên là Mãn Xuân, là bà chủ của rạp hát này, mọi người đều là khách quý do tôi mời tới, tất nhiên không thể để mọi người thiệt thòi ngồi ở sảnh lớn được, đã chuẩn bị sẵn nhã gian cho mọi người rồi, mời đi theo tôi.”
Nguyên Tinh Thần phe phẩy cây quạt dẫn cả nhóm đi lên tầng 2.Nguyên Tinh Thần đi phía trước nghe hết những gì anh ta nói, thầm nghĩ: Nhường á? Nằm mơ đi!
Thẩm Kha nhỏ tiếng nói: “Đại Bạch, sao tôi thấy NPC này hơi quen quen.”
Bạch Mộc Trạch trả lời: “Là ma nữ ăn cơm hộp trong mật thất đấy.”“Anh họ à, đi mau đi, tôi mời cậu đi xem kịch nhé.” Thẩm Kha khoác vai Bạch Mộc Trạch đùa.Sau khi cô rời khỏi, Tần Thư Nguyệt nhìn ấm trà trên bàn hỏi: “Trà này… Có uống được không?”
“Ý của cậu là Mãn Xuân này chính là NPC mà chúng ta đánh giá kém trong mật thất kia à?”Kỳ Việt cứ nghĩ cô ta chỉ là một bình hoa di động, không ngờ cũng biết kha khá, “Bình thường Hàm Sương cũng thích xem kịch nữa à?”***
“Ừm, chính là cô ấy.”
Phát hiện là người quen, Thẩm Kha khẽ thở phào, “Vậy đỡ rồi, đều là người quen cả, chắc cô ấy sẽ nhường chúng ta nhỉ.”
Nguyên Tinh Thần đi phía trước nghe hết những gì anh ta nói, thầm nghĩ: Nhường á? Nằm mơ đi!
Tần Thư Nguyệt hạ thấp giọng nói với Kỳ Việt: “Lần này là NPC nữ, xem ra không khó lắm đâu.”
Kỳ Việt cẩn thận nói: “Đừng thả lỏng cảnh giác, cẩn thận bất ngờ đấy.”
Tầng 2 Mãn Đường Xuân là nhã tọa được thiết kế dành riêng cho những người có thân phận, thiết kế theo kiểu mở rộng để có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trên sân khấu hơn.Bạch Mộc Trạch vẫn im lặng như trước, chỉ nói 3 chữ: “Bạch Mộc Trạch.” Nói cho anh ta biết tên của mình.Tần Thư Nguyệt và Mạc Hoài Nam gật đầu.
“Mời mọi người ngồi thoải mái nhé, tiết mục sắp sửa bắt đầu rồi.” Nguyên Tinh Thần chờ họ ngồi xuống, sau đó lẳng lặng bỏ đi.Thẩm Kha phát hiện có gì đó bất thường, “Đại Bạch, hình như Viên Hàm Sương bị đổi vai rồi.”“Tiểu nữ tên là Mãn Xuân, là bà chủ của rạp hát này, mọi người đều là khách quý do tôi mời tới, tất nhiên không thể để mọi người thiệt thòi ngồi ở sảnh lớn được, đã chuẩn bị sẵn nhã gian cho mọi người rồi, mời đi theo tôi.”
Lúc trở về, trong tay cô bưng một bàn trà, bên trên có 6 cái tách và 3 ấm trà khác màu nhau.Nguyên Tinh Thần thả bàn trà xuống, cười nói: “Màu đỏ là Thiết Quan Âm, màu xanh là Long Tỉnh, màu vàng là Bạch Trà, không biết mọi người thích uống loại gì nên đều mang những loại trà tốt nhất ở chỗ chúng tôi ra đây, mời mọi người cứ tự nhiên nhé.”
Nguyên Tinh Thần thả bàn trà xuống, cười nói: “Màu đỏ là Thiết Quan Âm, màu xanh là Long Tỉnh, màu vàng là Bạch Trà, không biết mọi người thích uống loại gì nên đều mang những loại trà tốt nhất ở chỗ chúng tôi ra đây, mời mọi người cứ tự nhiên nhé.”Nguyên Tinh Thần phe phẩy cây quạt dẫn cả nhóm đi lên tầng 2.
Những người ngồi trước bàn tròn nhìn nhau, không ai làm gì.“Xem ra cậu Lâm hẳn là một người dày dặn kinh nghiệm trong mật thất, tôi là Kỳ Việt, đây là Tần Thư Nguyệt, Mạc Hoài Nam, mật thất này là màn thứ 3 chúng tôi chơi, nếu đã có duyên chơi cùng thì chi bằng kết bạn để giúp đỡ lẫn nhau trốn thoát khỏi mật thất này nhé.”
Nguyên Tinh Thần khẽ cười rồi nói thêm: “Tôi ở đây quấy rầy đến sự tao nhã của mọi người rồi, vậy Mãn Xuân cáo từ trước ạ, đúng rồi, còn một việc nữa phải nhắc mọi người, lúc mở màn vở kịch đừng tự ý đi lại nhé, nếu không cẩn thận bị thương thì không tốt lắm đâu.”Bạch Mộc Trạch đứng dậy ra khỏi ghế nhưng vì mất hết sức lực nên bị ngã lại, đầu càng lúc càng nặng nề, cuối cùng anh ngủ thiếp đi.
Sau khi cô rời khỏi, Tần Thư Nguyệt nhìn ấm trà trên bàn hỏi: “Trà này… Có uống được không?”6 người mặc quần áo khác nhau tụ tập trước căn nhà nhỏ, mỗi người cầm một tấm thiệp mời.
Kỳ Việt mở nắp ấm trà màu đỏ ngửi một chút, chỉ có mùi trà, “Tốt nhất là đừng uống, chưa biết bên trong có cho gì vào không đâu.”
Tần Thư Nguyệt và Mạc Hoài Nam gật đầu.
“Không, nhất định phải uống trà này.” Bạch Mộc Trạch không đồng ý với ý kiến của anh ta.Viên Hàm Sương ở một bên hóng hớt, “Người ta đã không có hứng thú với cô rồi, chẳng cần phải chạy tới tận cửa thế đâu.” Sau đó đi theo Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha vào rạp hát.Kỳ Việt mở nắp ấm trà màu đỏ ngửi một chút, chỉ có mùi trà, “Tốt nhất là đừng uống, chưa biết bên trong có cho gì vào không đâu.”
Kỳ Việt nhìn anh rồi nói lại: “Cậu Lâm nói thế là sao?”Kỳ Việt dịu dàng nói: “Hẳn sẽ có NPC tới xúc tiến cốt truyện thôi, đừng vội.”
Bạch Mộc Trạch đẩy 3 ấm trà ra để lộ chữ được khắc trên khay gỗ, “Uống trà, tắt đèn, kịch bắt đầu, chủ gánh Nghiêm có hiểu chưa?”
Chỉ có 7 chữ đơn giản mà đã tiết lộ một thông tin quan trọng, phải uống hết trà thì mới mở được cốt truyện tiếp theo.
Vừa nãy Kỳ Việt chỉ lo nhìn ấm pha trà chứ không để ý tới cái khay có gì khác lạ, nhưng Bạch Mộc Trạch lại thấy rất rõ.
“Xem ra cậu Lâm hẳn là một người dày dặn kinh nghiệm trong mật thất, tôi là Kỳ Việt, đây là Tần Thư Nguyệt, Mạc Hoài Nam, mật thất này là màn thứ 3 chúng tôi chơi, nếu đã có duyên chơi cùng thì chi bằng kết bạn để giúp đỡ lẫn nhau trốn thoát khỏi mật thất này nhé.”Bạch Mộc Trạch cũng thấy đầu óc hơi choáng váng, lắc đầu nói: “Không biết.”
Bạch Mộc Trạch vẫn im lặng như trước, chỉ nói 3 chữ: “Bạch Mộc Trạch.” Nói cho anh ta biết tên của mình.
Thẩm Kha thì lại rất nhiệt tình: “Tôi là Thẩm Kha, đây là mật thất thứ 2 của chúng tôi, haizz, anh nói thử xem sao chúng tôi xui thế chứ, vì một cái đánh giá kém mà bị kéo tới chỗ ma quái này.”Kỳ Việt vỗ tay: “Người đẹp mà hát cũng hay nữa.”Bạch Mộc Trạch đẩy 3 ấm trà ra để lộ chữ được khắc trên khay gỗ, “Uống trà, tắt đèn, kịch bắt đầu, chủ gánh Nghiêm có hiểu chưa?”
Anh ta bô bô một lèo, Kỳ Việt có hơi mất kiên nhẫn, “Còn cô này thì sao, đây là lần đầu vào mật thất à?” Anh ta hỏi Viên Hàm Sương.
Viên Hàm Sương mềm mại nói: “Không phải, tôi cũng qua mật thất thứ 2 rồi, tôi là Viên Hàm Sương, rất vui được gặp anh.”Anh ta mặc một bộ âu phục màu trắng, trong tay cầm mũ dạ, rõ ràng là một cậu ấm nhà giàu, so với quản gia lôi thôi trong Vô Diệm nữ thì đàng hoàng hơn thật.
“Mật thất kinh dị có độ khó hơi cao đấy, con gái mà qua được màn thứ 2 thì cũng rất giỏi rồi, nếu gặp chuyện gì khó khăn có thể tới tìm chúng tôi, đã quen nhau thì đều là bạn bè hết.”Kỳ Việt cẩn thận nói: “Đừng thả lỏng cảnh giác, cẩn thận bất ngờ đấy.”
Kỳ Việt nói chuyện từ tốn khiến người ta cảm thấy rất vui vẻ, Viên Hàm Sương hơi hơi tin tưởng anh ta, “Tất nhiên rồi, trước đây tôi cũng hơi sợ, giờ có anh… bọn anh rồi thì yên tâm hơn nhiều.”
Viên Hàm Sương không nói ra quan hệ giữa mình và Bạch Mộc Trạch với Thẩm Kha, họ thì sao cũng được, ít dính líu thì nhàn nhã hơn.
***
3 ấm trà trên bàn rất đáng lo ngại, xung quanh không có thông tin gì liên quan tới màu sắc hết.
Kỳ Việt suy đoán: “Nếu phải uống trà mới mở được vở kịch thì chắc không có vấn đề gì đâu.” Anh ta cầm lấy ấm trà màu đỏ rót đầy 2 tách, ấm màu xanh lá và màu vàng cũng thế, đủ để rót đầy 6 tách trà, “Mộc Trạch à, mấy anh chọn trước đi.”Lúc trở về, trong tay cô bưng một bàn trà, bên trên có 6 cái tách và 3 ấm trà khác màu nhau.
Bạch Mộc Trạch cau mày, anh với anh ta vẫn chưa thân tới mức này mà, “Mấy người chọn trước đi, còn lại thì tôi uống.”Thẩm Kha nghe ngâm nga mãi có hơi buồn ngủ, “Đại Bạch, cậu có biết người đó đang hát gì không?”
Kỳ Việt cười cười: “Vậy cũng được, tôi uống tách Long Tỉnh này nhé.”
Tần Thư Nguyệt định chọn uống giống Kỳ Việt nhưng lại bị Viên Hàm Sương giành trước, “Trùng hợp thật, tôi cũng thích uống Long Tỉnh.”
“Ê, tôi chọn tách trà này trước mà.”“Mộng ngắn mộng dài đều là mộng, năm qua năm tới biết năm nao.”Viên Hàm Sương giật mình: “Hả?”Tần Thư Nguyệt thoáng đỏ mặt rồi gật đầu.
“Ái chà ngại quá, tôi không biết cô thích tách này, nhưng tới trước thì đã sao, tôi đã cầm trên tay rồi mà.”Mạc Hoài Nam cầm tách Bạch Trà đưa cho Tần Thư Nguyệt, “Thôi, uống tách này đi, giống nhau cả mà.”
Mạc Hoài Nam cầm tách Bạch Trà đưa cho Tần Thư Nguyệt, “Thôi, uống tách này đi, giống nhau cả mà.”
Tần Thư Nguyệt trừng Viên Hàm Sương một cái rồi quay đầu nhìn xuống sân khấu.
Còn lại là 2 tách Thiết Quan Âm, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha mỗi người một tách.
Họ uống hết trà, là vị trà bình thường chứ không có gì đặc biệt.
Uống hết trà, đèn cũng tắt ngúm, cả rạp hát chìm vào bóng tối.
“Mộng ngắn mộng dài đều là mộng, năm qua năm tới biết năm nao.”
Một tiếng hí vang vọng lên, hoa đán với gương mặt màu xanh được trang điểm đậm bước lên sân khấu.Uống hết trà, đèn cũng tắt ngúm, cả rạp hát chìm vào bóng tối.
Thẩm Kha nghe ngâm nga mãi có hơi buồn ngủ, “Đại Bạch, cậu có biết người đó đang hát gì không?”“Ê, tôi chọn tách trà này trước mà.”
Bạch Mộc Trạch cũng thấy đầu óc hơi choáng váng, lắc đầu nói: “Không biết.”
Viên Hàm Sương chợt nói: “Khúc này tên là Mẫu Đơn Đình*, kể về câu chuyện của Liễu Mộng Mai và Đỗ Lệ nương.”
Kỳ Việt nói chuyện từ tốn khiến người ta cảm thấy rất vui vẻ, Viên Hàm Sương hơi hơi tin tưởng anh ta, “Tất nhiên rồi, trước đây tôi cũng hơi sợ, giờ có anh… bọn anh rồi thì yên tâm hơn nhiều.”“Chúng ta cũng vào đi, đừng lãng phí thời gian.”(*) Còn gọi là Hoàn hồn ký hay Đỗ Lệ nương mộ sắc hoàn hồn ký là một trong những vở kịch nổi tiếng trong lịch sử sân khấu Trung Quốc, do nhà soạn kịch nổi tiếng thời kỳ nhà Minh là Thang Hiển Tổ viết năm 1598 mà đến nay vẫn được người Trung Hoa nghiên cứu dựng lại và diễn xướng.
Kỳ Việt cứ nghĩ cô ta chỉ là một bình hoa di động, không ngờ cũng biết kha khá, “Bình thường Hàm Sương cũng thích xem kịch nữa à?”Kỳ Việt cười cười: “Vậy cũng được, tôi uống tách Long Tỉnh này nhé.”
Viên Hàm Sương giơ lan hoa chỉ* lên, che miệng khẽ cười: “Không chỉ là thích xem mà còn hát được vài câu nữa.
Tỉnh mộng chích chuyển, năm tháng ngổn ngang, sân sâu đình nhỏ tay người dựng; đốt sạch khói lửa, vứt bỏ tàn dư, mùa xuân năm nay lại tình như năm trước~”2 người Kỳ Việt đã chơi tới mật thất thứ 3 rồi, thấy phản ứng của Viên Hàm Sương cũng biết là xảy ra chuyện gì.
(*) Hay còn gọi là tạo dáng ngón tay thành hình hoa lan thường rất hay xuất hiện trong các bộ phim cổ trang của Hoa ngữ.
Thông thường, các sao nữ sẽ tạo dáng ngón tay điệu đà như thế này để tăng vẻ yêu kiều, đài các cho mình.
Đúng lúc hoa đán trên sân khấu cũng hát tới câu này, giọng của cả hai khớp với nhau như hòa làm một.
Kỳ Việt vỗ tay: “Người đẹp mà hát cũng hay nữa.”
Viên Hàm Sương giật mình: “Hả?”
Thẩm Kha phát hiện có gì đó bất thường, “Đại Bạch, hình như Viên Hàm Sương bị đổi vai rồi.”
“Nhân vật hiện giờ của Viên Hàm Sương là hoa đán trong rạp hát, rất dễ bị cuốn theo vở kịch, thoạt nhìn chủ đề này không kinh dị như Vô Diệm nữ nhưng lại có rất nhiều thứ khiến người ta bị mê hoặc, nên giữ vững tâm lý, đừng quá kích động.”Trong mật thất Vô Diệm nữ, Bạch Mộc Trạch là người chơi đạt được cấp S nên sẽ có phần thưởng sửa đổi thuộc tính.
Anh cũng chọn như Nguyên Tinh Thần, hạ thấp độ đồng cảm với nhân vật xuống để giảm thiểu xác suất bị đổi vai trong mật thất.
Trong mật thất Vô Diệm nữ, Bạch Mộc Trạch là người chơi đạt được cấp S nên sẽ có phần thưởng sửa đổi thuộc tính.
Anh cũng chọn như Nguyên Tinh Thần, hạ thấp độ đồng cảm với nhân vật xuống để giảm thiểu xác suất bị đổi vai trong mật thất.
2 người Kỳ Việt đã chơi tới mật thất thứ 3 rồi, thấy phản ứng của Viên Hàm Sương cũng biết là xảy ra chuyện gì.
“Không sao, nghe kịch tiếp nào.” Kỳ Việt không nói gì thêm.
Tuồng “Mẫu Đan Đình này cần phải có ít nhất 2 người diễn chung, nhưng từ đầu tới cuối, trên sân khấu chỉ có mỗi hoa đán sắm vai Đỗ Lệ nương hát chứ không thấy nhân vật Liễu Mộng Mai xuất hiện.Kỳ Việt dịu dàng xoa đầu Tần Thư Nguyệt, “Thư Nguyệt, không cần lo cho anh đâu, bảo vệ bản thân trước đã.”
Xong một tuồng, hoa đán dừng lại trên sân khấu, bên dưới truyền tới tiếng vỗ tay đồng loạt.
Ánh mắt của Bạch Mộc Trạch trở nên uể oải, anh nhắm mắt lại xoa xoa thái dương để bản thân tỉnh táo một chút, lúc mở mắt ra lại phát hiện người dưới sân khấu đều mang gương mặt của hoa đán, họ đang trừng mắt nhìn anh.
Bạch Mộc Trạch đứng dậy ra khỏi ghế nhưng vì mất hết sức lực nên bị ngã lại, đầu càng lúc càng nặng nề, cuối cùng anh ngủ thiếp đi..