Những Tháng Ngày Lơ Lửng

Tôi quay xuống hỏi Tappei:

- Câu này làm sao mày?

- Đâu, câu nào?

- Câu 7 á!

- Cái này mày bấm máy ra.

- Máy tao bấm đéo ra luôn á. Mày lấy cái VN của mày bấm thử coi!

- Ra nè má. Câu B.

Một lúc sau, tôi lại khều:

- Ê, câu này!

- Câu này dễ mà!

- Tao không biết làm!

- Thì bỏ cái điện thoại xuống đi rồi tao chỉ.

- Ừ, chỉ đi!

- Chỉ *beep*! Kêu chỉ bài mà bấm điện thoại là sao con kia?


- Rồi nè, tắt máy rồi nè. Mày chỉ tao đi!

- Giải tay đi. Vô thi sẽ có những câu mày bấm không ra đâu.

- Ừ.

- Rồi mày biết giải hong?

- Hong.

Tappei đưa hai tay vuốt mặt rồi ném cho tôi ánh nhìn bất lực. Xong, cậu bạn cầm cây bút chì, tỉ mỉ hướng dẫn. Tôi ghi nhớ cách làm rồi hí hoáy trình bày lời giải ra nháp, sau đó đẩy về phía Tappei.

- Rồi nè. Làm sao nữa mày?

- Mày chuyển về cái này chi vậy con điên?

- Ủa không chuyển hả? - Tôi cầm cục tẩy lên. - Vậy để tao sửa lại.

- Thôi khỏi, được rồi. Giờ mày cho cái đống này bằng với phần thực, cái này bằng phần ảo, xong giải phương trình ra.

Tôi lật đật cầm máy tính lên. Shift 5 1, nhập phương trình vào, bấm dấu =, ra kết quả rồi liền vừa đọc vừa ghi lại. Tappei hỏi toáng lên:

- Cái gì mà số xấu dữ vậy?

- Ai biết, tao bấm nó ra vậy! - Tôi cảm thán khi thấy cậu bạn cầm máy tính lên. - Tao bấm kĩ lắm rồi, coi chừng mày ghi phương trình sai đó!

- Bấm kĩ của mày đây hả? - Tappei đưa cái màn hình máy tính về phía tôi. - Mày bấm kiểu gì vậy Pepper? Mày thấy mày sai chưa?

- Á hihi, tao nhìn không kĩ.

- Má, rõ ràng tao ghi cái này là chữ b nè, mày nghĩ sao mày thế a vô b hay vậy con kia?

- Mà trước sau gì cũng sai. Mày thấy kết quả có giống đáp án đâu à! 2-5i nè, có phải 2+5i như câu A trong đề đâu!

- Ừ hé! Vậy thì một là mày tính sai, hai là đề sai.

- Khoanh đại câu A đi. Sai đề hưởng điểm!

- Tào lao. Để yên đây tao tính lại.

Nghiền ngẫm một hồi, Tappei gõ đầu tôi, chỉ vào chỗ tôi viết sai dấu. Vừa lúc đó, cô sửa bài lên bảng, đáp án A. Tappei vẫn còn bận mắng tôi tội cẩu thả, tôi cười hì hì đáp lời:

- Tính sai nhưng mà tao khoanh đúng cũng dị à!

- Ừ hé. Mày giỏi!

*


Tôi cặm cụi làm bài, Platanos mượn điện thoại ngồi chơi Flappy Bird phiên bản My Talking Tom. Andrey, Kennedy và Drache chụm lại xem thằng bạn phá kỷ lục. Bài giải còn mấy dấu tương đương (<=>) nữa là xong, tự dưng thấy mấy ngón tay của ai đó hết vén mấy lọn tóc xoã xuề xoà lại chuyển sang nắm lấy tóc mái của mình giật giật. Khẽ liếc mắt lên đã thấy thằng ngồi đối diện nghịch ngợm, tôi càu nhàu:

- Mày làm cái gì vậy? Yên tao làm bài!

Thằng kia cười hề hề, bảo "Ừ làm đi". Chợt Platanos khều tôi, cáu kỉnh:

- Ê tao bấm cho nó nhảy lên mà nó rớt xuống nè mày! Thua rồi!

- Tại mày ngu!

- Mày phá được kỷ lục của tao không mà mày nói tao ngu?

- Không...

- Ừ, vậy mà không công nhận mình ngu!

- Hứ, tao có quan tâm tới mấy cái đó đâu à!

- Ừ, nên mới ngu đó!

- Cãi cùn!

*

Đang sửa bài mà lớp ồn ào thấy rõ, cô đang viết bài giải trên bảng mà cũng phải dừng lại la rầy. Câu cô đang giảng tương đối dễ, hai đứa tôi làm đúng nên không quan tâm mấy, chụm đầu lại bàn luận cách giải cho câu tiếp theo. Ngồi cạnh Tappei là Platanos và Andrey đang trò chuyện sôi nổi. Cô ngừng giảng bài, quay xuống doạ:

- Platanos, Andrey! Nhìn lên bảng coi cách giải thì không lo, lo nói chuyện hoài luôn hén! Chắc bữa sau cô xếp chỗ cho nguyên lớp này lại quá!

- Thôi cô, đừng đổi chỗ!

Cả lớp học thêm nhao nhao lên, còn Platanos và Andrey thì đùn đẩy nhau xem đứa nào phải lên bàn nhất ngồi. Tôi không quan tâm lắm về chuyện đổi chỗ, nhưng nghĩ lại thấy không ổn nên cũng góp vào đám đông một câu không đồng tình. Tappei vừa bấm máy tính vừa bảo tôi:


- Ai chuyển đi đâu đó thì đi, còn tao ở lại đây ngồi kế mày. Để mỗi lần làm bài tập chung là tao có dịp chửi mày.

(Tappei ngồi ngay sau lưng tôi, hai đứa chỉ cách nhau một cái xoay người)

- Mày ngưng hắt hủi tao đi!

*

Platanos chìa cái màn hình khóa của điện thoại cho tôi, bảo tôi mở mật khẩu. Tôi từ chối rồi tiếp tục làm bài. Thằng bạn nhìn dòng chữ "Bỏ máy bà xuống" trên màn hình rồi nhìn tôi:

- "Bỏ máy bà xuống"!

- Ừ. Rồi sao?

- Là bỏ như vầy đúng không?

Platanos đưa chiếc điện thoại lên cao bằng tay trái, rồi cho nó rơi tự do xuống tay phải đã hứng sẵn phía dưới. Tôi tỏ vẻ không quan tâm, vậy là nó tăng độ cao lên. Đang thả điện thoại xuống thì Andrey vô tình đụng trúng khiến Platanos giật mình làm chiếc điện thoại xém rơi ra khỏi quỹ đạo. Xong, hai thằng trời đánh ấy nhìn tôi cười hề hề. Platanos năn nỉ:

- Ê Pepper, mở khóa giùm cái đi.

- Tự đoán thử xem!

Một lúc sau, Platanos chìa cái điện thoại cho tôi, bảo tôi nghe máy. Tôi điếng cả người, vội vàng tắt cuộc gọi. Thằng Platanos vừa quay số 113 và nhấn nút Call. Andrey cười như được mùa, còn Tappei lại dọa:

- Nè nghe, lát nữa nó định vị tới chỗ này luôn nè nghe. Lúc đó tao cho chết mẹ hết!

- Im đi! - Tôi đáp lời. Rồi tiếp tục chép bài giải trên bảng vào tập.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận