Những Tháng Ngày Lơ Lửng

Platanos nói với tôi:

"Ê Pepper, nhìn bà dễ thương quá à!"

Trong một phút giây câu nói ấy lọt vào tai, tôi đã trợn mắt lên hết cỡ vì không tin vào thính giác của mình.

Không tin cũng phải.

Ngày thường tôi với nó toàn kiếm chuyện trêu nhau, hay đúng hơn là tôi trêu nó những chuyện xàm xí. Điển hình như nhại lại câu nói mà thằng Catastrophe và hội bạn dùng để cạnh khóe nó chẳng hạn. Nhưng đời chẳng như mơ, mỗi lần tôi mở miệng là mỗi lần nó lườm tôi một cái sắc lẹm, kèm thêm câu nói:

"Mày nhìn cái gì?"


Hoặc "Nói xàm cái gì vậy?"

Hay hôm nào chán đời hơn, "Tao vả chết mẹ bây giờ!"

Tôi chẳng quan tâm mấy về mức độ sát thương trong những câu nói của nó. Tất cả những gì tôi có thể làm là thè lưỡi trêu nó, sau đó thuận đà dụi mặt vào vai áo cô bạn cùng bàn. Chữa ngượng kịp thời luôn là hành động sáng suốt để lấp liếm cho sự xàm xí của bản thân.

Với tất cả những gì vừa khởi gợi lại trong bộ não cá vàng của tôi, thì dù cho trời có sập xuống tôi cũng chẳng bao giờ tin thằng Platanos lại bảo tôi câu đấy. Ngẩn người một lúc rồi phô ra cái vẻ mặt bất cần đời nhất, tôi đáp lời:

"Dễ thương cái beep í!"

"Ơ, không thích người ta khen dễ thương à?"


"Thì..."

"Bây giờ tao nói mày xấu mày chịu không?"

"Đương nhiên là không."

"Vậy sao tao khen mày dễ thương mày lại không thích?"

Đến đây thì tôi chỉ biết cười. Trả lời thế quái nào đây, chả nhẽ lại bảo nó chê mình xấu gái à? Vớ vẩn thế cơ...

Nhưng ngay sau đó, nội tâm của nữ chính đành phải tấm tắc vỗ tay khen thằng này chơi đẹp, vì ngay sau đó là giọng thằng Platanos nài nỉ:

"Ê Pepper dễ thương, chỉ bài tao câu này đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận