Hết bảy ngày lễ, Đàm Hiểu Yến và A Quyên trở lại Thâm Quyến. Bạn cùng phòng Tần Chiêu Chiêu cũng lục tục kéo tới trường, chỉ riêng Phương Thanh Dĩnh đến ngày đi học lại mới xuất hiện, cô về ký túc xá nghỉ trưa như thường lệ.
Phương Thanh Dĩnh leo lên giường, vừa mới giũ chăn bỗng nhảy khỏi giường như thể trong chăn có cái gì cắn người vậy. Thường Khả Hân ở giường dưới bị cô dọa cho giật mình. “Cậu làm sao thế?”
“Giường của mình giống như có người động vào, chăn đệm của mình không gấp kiểu này.”
“Ai động vào giường của cậu?” Ánh mắt Thường Khả Hân hướng về phía Tần Chiêu Chiêu, không mở miệng nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.
Phương Thanh Dĩnh không khỏi nhìn theo ánh mắt Thường Khả Hân, hướng vào Tần Chiêu Chiêu. Từ Anh thêm vào: “Phương Thanh Dĩnh, mùng Một tháng Mười được nghỉ, bạn bè Tần Chiêu Chiêu lên Thượng Hải chơi, ở nhờ ký túc xá chúng ta. Ai động vào giường của cậu, cứ hỏi cô ta khắc rõ.”
Tần Chiêu Chiêu đỏ mặt, cứ tưởng hôm đó đã sắp xếp lại giường chiếu cẩn thận như cũ rồi, thật không ngờ Phương Thanh Dĩnh lại chú ý tới cả cách gấp chăn nhỏ nhặt. Cô cuống quýt giải thích: “Phương Thanh Dĩnh, bạn mình không ngủ trên giường cậu đâu. Mấy hôm đó bọn mình chịu chật nằm ở giường của mình. Có điều, hôm mới tới cô ấy có tò mò leo lên xem chăn tơ của cậu một chút thôi.”
Từ Anh không khách khí nhiếc móc: “Chỉ xem một chút thật ấy hả? Chăn không gấp theo kiểu của Phương Thanh Dĩnh, ai biết được mấy người chỉ xem hay còn chui vào ngủ nữa. Bạn bè của cậu có ngủ trên giường thật thì cũng chẳng ai biết. Nghỉ lễ bọn này về hết, giờ cậu muốn nói gì chẳng được.”
Chương Hồng Mai phụ họa: “Đúng rồi, giường cũng không biết nói, cậu nói gì chẳng được.”
“Không phải đâu, Phương Thanh Dĩnh, mình thật sự không để bạn mình ngủ trên giường của cậu, cô ấy chỉ trèo lên nằm một chút thôi.”
Từ Anh tóm được sơ hở: “Các cậu nghe rõ chưa, vừa mới nãy còn bảo xem chăn chiếu một chút thôi, giờ đã thành nằm luôn rồi. Tần Chiêu Chiêu, lời cậu câu sau đá câu trước. Nhất định bạn cậu đã ngủ trên giường Phương Thanh Dĩnh.”
“Không phải mà, mình biết Phương Thanh Dĩnh không thích người khác chạm vào đồ đạc của cậu ấy. Bạn mình chỉ tò mò leo lên một chút, rồi mình gọi cô ấy xuống ngay.”
Tần Chiêu Chiêu cuống lên, nước mắt trào ra, lúc này Tạ Á đẩy cửa bước vào, cô như tìm được cứu tinh. “Tạ Á có thể làm chứng, bạn mình không ngủ trên giường Phương Thanh Dĩnh.”
Tạ Á hiểu rõ chuyện xảy ra, giọng không dễ nghe chút nào: “Mắt nào của các cậu thấy bạn Tần Chiêu Chiêu ngủ trên giường Phương Thanh Dĩnh hả? Không chính mắt nhìn thấy thì đừng nói linh tinh.”
Từ Anh không chịu lép vế. “Bọn này không chính mắt nhìn thấy nhưng bọn này có chứng cứ, chăn đệm của Phương Thanh Dĩnh là chứng cứ. Lúc trước chăn đệm của cô ấy không gấp như vậy. Về nhà nghỉ mấy ngày, trở lại thấy chăn chiếu gấp khác hẳn, rõ ràng có người ngủ qua còn gì! Hơn nữa, vừa rồi Tần Chiêu Chiêu cũng thừa nhận bạn cô ta có nằm lên giường Phương Thanh Dĩnh.”
“Nằm thử thì ngủ luôn chắc? Bạn Tần Chiêu Chiêu có trèo lên giường nằm thử một chút thôi, các cậu đừng có chuyện bé xé ra to nữa.”
Thường Khả Hân chậm rãi tiếp lời: “Dẫu không ngủ nhưng trèo lên nằm cũng là không đúng rồi! Tần Chiêu Chiêu, cậu biết rõ thói quen sinh hoạt của Phương Thanh Dĩnh, cô ấy có tính ưa sạch sẽ, không thích người khác chạm vào đồ đạc của mình. Bạn cậu lặn lội ngàn dặm xa xôi, chen chúc tàu hỏa tới Thượng Hải, nhất định là cả người bụi bẩn, mệt mỏi, vậy mà cũng có thể leo lên giường Phương Thanh Dĩnh. Sao cậu không cản cô ấy lại?”
Giờ không còn là chuyện có ngủ hay không ngủ trên giường trống nữa, Tần Chiêu Chiêu không thể biện minh gì được, chỉ có thể xin lỗi: “Phương Thanh Dĩnh, xin lỗi cậu. Để mình mang đồ của cậu đi giặt vậy!”
Lúc mọi người tranh luận, Phương Thanh Dĩnh chỉ đứng một bên không nói gì, đến giờ mới mở miệng: “Không cần đâu, lát nữa mình gọi người nhà qua mang đồ về giặt là được rồi. Tần Chiêu Chiêu, tính mình ưa sạch sẽ, đặc biệt không muốn để người lạ chạm vào đồ của mình. Hơn nữa, chăn chiếu là đồ dùng thiết thân, nếu bị người khác dùng qua, mình cảm thấy không thoải mái nên vừa rồi phát hiện ra chuyện lạ, mình mới nhảy khỏi giường. Hẳn mọi người sẽ ngạc nhiên lắm, mình cũng biết tật này không tốt nhưng chẳng có cách nào khác, mình không sửa được. Tần Chiêu Chiêu, mình hoàn toàn không có ý ghét bỏ gì bạn bè cậu đâu, chẳng qua tính mình quái dị thế. Thật ngại quá, mong cậu hiểu và bỏ qua nhé!”
Phương Thanh Dĩnh khách khí, không những không chỉ trích còn nhấn đi nhấn lại “tật xấu” của mình. Mặt Tần Chiêu Chiêu càng đỏ hơn. “Không, là mình không đúng, mình không nên để bạn mình nằm lên giường cậu. Để mình giặt lại chăn màn của cậu, mình cam đoan sẽ giặt sạch.”
“Thật sự không cần đâu. Mình bảo người nhà qua mang về giặt là được. Đồ của mình ở nhà có máy giặt đặc biệt, không giặt chung với người khác. Hơn nữa, quần áo, chăn đệm của mình không dùng bột giặt, mình không thích mùi ấy.”
Tần Chiêu Chiêu há miệng thở dốc, không nói được câu nào nữa.
Chiều hôm đó, dì Lan giúp việc nhà Phương Thanh Dĩnh tới, mang theo một bộ chăn gối tới để thay cho bộ ở trên giường. Đây là chuyện bình thường, tuy Phương Thanh Dĩnh chỉ nghỉ trưa ở ký túc xá nhưng chăn màn ga gối vẫn cần giặt giũ, dì Lan thường xuyên qua đây giặt đồ cho cô. Có điều, lần này đổi hẳn đồ mới; bộ chăn chiếu nghe nói là mang về nhà giặt cũng không xuất hiện lại trên giường Phương Thanh Dĩnh nữa, lần sau dì tới mang đồ về giặt, trên giường Phương Thanh Dĩnh là bộ chăn chiếu hoàn toàn mới. Rõ ràng, đồ đạc bị người khác dùng qua, Phương Thanh Dĩnh không muốn giữ lại nữa.
Cuối tháng Mười, sinh nhật lần thứ hai mươi của Tần Chiêu Chiêu cuối cùng cũng tới. Theo tục lệ của người Trung Quốc, sinh nhật tuổi chẵn là đại sinh nhật, ba mẹ đặc biệt gửi cho Tần Chiêu Chiêu hai trăm đồng để cô thích mua gì thì mua.
Sinh nhật Phương Thanh Dĩnh trước sinh nhật cô một ngày, một người sinh ngày Hai mươi mốt âm lịch, người kia sinh ngày Hai mươi hai, vừa vặn vào thứ Bảy và Chủ nhật. Phương gia mừng sinh nhật ái nữ liền tổ chức party tại nhà hàng năm sao, Phương Thanh Dĩnh mời cả lớp tới dự tiệc.
Tần Chiêu Chiêu không định đi dự tiệc. Muốn đi, một là không thể đi tay không, ít nhất cũng phải có quà sinh nhật, hai là tiệc tổ chức ở nhà hàng cao cấp, cô không có bộ quần áo nào đẹp đẽ để đến những nơi như thế, ba là cô chưa từng tới những nơi sang trọng, không muốn đi diễn một màn “Già Lưu du ngoạn Đại Quan Viên[1].”
[1] Một tích trong Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Già Lưu là một người bà con nghèo của Vương Hy Phượng, bà ba lần tới Giả Phủ. Lần thứ hai được Giả mẫu mời đi thăm Đại Quan Viên – khu vườn tráng lệ là nơi vui chơi của mười hai tiểu thư xinh đẹp của hai phủ Ninh, Vinh. Bà già chất phác lần đầu tiên được thấy một nơi đẹp đẽ, sang quý, cao nhã như tranh vẽ nên lộ ra những hành động, cử chỉ, lời nói thô lậu, quê mùa, qua đó vô tình mua vui cho người trong Giả phủ.
Tạ Á cũng không định đi, cô không thích Phương Thanh Dĩnh, tất nhiên không muốn tham gia bữa tiệc của Phương Thanh Dĩnh.
Thường Khả Hân, Chung Hồng Mai và Từ Anh lại hăm hở sắm giày dép, áo quần, váy vóc mới để sửa soạn đi dự tiệc. Thấy Tần Chiêu Chiêu và Tạ Á định không đi, Chương Hồng Mai nói xoáy: “Nhà quê mãi là nhà quê thôi, khó khăn lắm mới có cơ hội được mở mang tầm mắt lại không đi.”
Từ Anh giễu cợt: “Có đi cũng không thể đi tay không, người ta làm sao dám bỏ ra chừng ấy tiền.”
Tần Chiêu Chiêu cứng họng, nửa ngày không nói được một lời. Tạ Á cười lạnh. “Phải rồi, nông dân rốt cuộc vẫn là nông dân. Dân ngơ ở ngoại thành Thượng Hải, giờ vào được nội thành, thấy có cơ hội là đâm đầu vào ngay. Không phải chỉ là một nhà hàng năm sao thôi sao, xem bị kích động thành cái gì kìa.”
Chương Hồng Mai và Từ Anh là người ngoại thành Thượng Hải nhưng đều cường điệu mình là người Thượng Hải, cố tình quên đi hai chữ “ngoại thành”. Giờ bị Tạ Á xiên một dao, hai người giận tái mặt, khỏi cần nói cũng biết ba người lại cãi nhau một trận.
Cãi nhau xong, Tạ Á nói với Tần Chiêu Chiêu: “Xem ra bữa tiệc của Phương Thanh Dĩnh, hai đứa mình có muốn không đi cũng không được. Không đi người ta lại nghĩ mình tiếc tiền. Nực cười, mình mà lại thiếu vài đồng hay sao?”
Tần Chiêu Chiêu cũng biết giờ không đi cũng không được nhưng cô khó nghĩ quá. Phải mua quà sinh nhật cho Phương Thanh Dĩnh bao nhiêu đây? Rẻ quá không được, đắt lại tiếc tiền. Hơn nữa, cô cũng không có quần áo đi dự tiệc, còn mất tiền mua quần áo nữa. Đại khái, muốn đi dự tiệc lần này sơ sơ cũng phải mất bốn, năm trăm đồng, cô nghĩ mà đau lòng.
Cũng may Tạ Á ra tay. “Chiêu Chiêu, cậu không cần lo chuyện quà cáp đâu. Mình mua một món đẹp đẹp một chút coi như hai đứa mình tặng chung là được. Cậu không cần khách sáo với mình, tiền của cậu để mua một bộ quần áo đẹp đi.”
Chiều hôm đó, Tạ Á và Tần Chiêu Chiêu cùng đi dạo quanh khu mua sắm Từ Gia Hối. Tạ Á bỏ năm trăm đồng mua một cái bình hoa thủy tinh xinh xắn, tinh xảo ở tiệm bách hóa Thái Bình Dương. Vấn đề quà tặng đã xong, chuyện quần áo của Tần Chiêu Chiêu vẫn chưa đâu vào đâu. Đồ trong các tiệm lớn rất đắt, ít nhất cũng cả ngàn đồng, cô còn không dám mặc thử, cuối cùng đành kéo Tạ Á tới khu hàng hóa bình dân cho sinh viên.
Đi cả buổi, cuối cùng vô tình dạo qua một hàng chuyên đồ xường xám, xường xám trong tiệm muôn hình muôn vẻ, nhìn mà hoa mắt. Tần Chiêu Chiêu dừng chân, cẩn thận hỏi giá, thật sự không quá đắt, mấy chục hay mấy trăm đồng đều có. Tạ Á nhận ra cô có vẻ thích bèn nói: “Hay chọn xường xám đi, trừ lúc đi thể dục, cái này mặc đi đâu cũng được.”
Hai người lựa một vòng trong cửa hàng, cuối cùng nhất trí chọn một bộ xường xám gấm trắng, viền lụa xanh. Kiểu dáng cách tân, trắng tựa sắc hoa lê. Ngực áo thêu mấy nhành lan mảnh mai bằng tơ vàng nhạt, thoạt nhìn tưởng vài sợi nắng xuân vàng óng rơi xuống, càng làm tôn lên sắc xanh non của dương liễu, sắc trắng tuyết của hoa lê. Khoác bộ xường xám lên người, phảng phất một chút ý vị thanh nhã của mùa xuân Giang Nam.
Hai người cò kẻ mặc cả với chủ hàng nửa ngày, cuối cùng ngã giá một trăm tám mươi đồng mua bộ xường xám này về. Đây là bộ quần áo đắt nhất của Tần Chiêu Chiêu từ trước đến nay, cô cắn răng mua vì thật sự rất thích, coi như đây là quà sinh nhật mình.
Ngày sinh nhật Phương Thanh Dĩnh, Tần Chiêu Chiêu mặc bộ xường xám mới mua tới bữa tiệc. Mái tóc dài được tết thành hai bím để phối hợp với bộ trang phục, dùng đồ của Tạ Á trang điểm nhẹ nhàng. Tạ Á ngắm cô một lượt từ trên xuống dưới, mỉm cười. “Tần Chiêu Chiêu, nhìn cậu giống con gái cưng của một gia đình Thượng Hải những năm 30 lắm!”
Đến khách sạn, rất nhiều bạn học không nhận ra Tần Chiêu Chiêu. Lô Tiểu Bằng còn khoa trương, nhìn cô bằng cặp mắt khác hẳn trước kia. “Oa, ai thế này? Không nhận ra luôn. Tần Chiêu Chiêu, cậu đúng là con vịt xấu xí hóa thiên nga rồi!”
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười xấu hổ, hai má phớt hồng như cánh hoa đào tháng Ba.
Kỳ thực, không thể nói là một bước hóa thiên nga được, đổi cách ăn mặc xong Tần Chiêu Chiêu cùng lắm chỉ có thể biến thành con sơn ca khiến bạn bè trong lớp đã quen với bộ dạng vịt con xấu xí của cô bất ngờ mà thôi. Bữa tiệc có rất nhiều khách khứa, ngoài bạn bè cùng lớp của Phương Thanh Dĩnh còn có rất nhiều khách mời của Phương gia. Đâu đâu cũng có những thiếu nữ xinh đẹp, Tần Chiêu Chiêu đứng lẫn trong những cô gái này thật chẳng khác nào một đóa lan nhỏ chen giữa vườn mẫu đơn đang đua nhau khoe sắc, tuyệt đối chẳng có gì nổi bật.
Cuộc sống thật không phải phim thần tượng, không bao giờ có chuyện một cô gái bình thường như cây như cỏ có thể trở thành tiêu điểm. Phương Thanh Dĩnh một thân váy ren công chúa trắng như tuyết mới là con thiên nga trắng rực rỡ, đi tới đâu trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt tới đó.
Tiệc đứng kiểu Tây, còn có sàn khiêu vũ kế bên, ăn uống hay nhảy múa tùy thích. Trước kia, Tần Chiêu Chiêu chỉ có thể nhìn thấy những bữa tiệc kiểu này trong ti vi; giờ có thể lạc vào nhà hàng năm sao lộng lẫy thế này, coi như được mở rộng tầm mắt. Trên bàn dài bày vô số đồ ăn ngon lành khiến người ta nhìn qua đã thèm thuồng, cô nhanh chóng nổi cơn thèm ăn, lôi kéo Tạ Á cùng đi lấy đồ ăn, Tạ Á cười. “Tần Chiêu Chiêu, cậu chỉ biết ăn thôi, xem các bạn khác đang làm gì kìa! Những cô gái khác đều chăm chú làm quen với mọi người xung quanh đấy. Thường Khả Hân lợi hại nhất, thu về không biết bao nhiêu danh thiếp rồi.”
Đúng vậy, có cơ hội được tham gia những bữa tiệc sang trọng như thế này, thành quả lớn nhất là làm quen được thêm vài người bạn. Đối với con gái mà nói, càng nên như vậy. Phải chăng bất kỳ cô gái nào trang điểm, sửa soạn xinh đẹp tham dự vũ hội cũng đều mang theo thứ khát khao tương tự? Khát khao bất ngờ gặp được người trong mộng như nàng Lọ Lem xưa? Câu chuyện nàng Lọ Lem trong Truyện cổ Grimm đã khiến tất cả những cô gái bình thường trên thế gian mong ước có được một cái kết có hậu như cô bé Lọ Lem.
“Tạ Á chỉ giỏi nói mình, sao cậu không tự đi làm quen đi?”
“Mình không đi đâu, quen biết với bạn bè, thân thích của Phương Thanh Dĩnh có gì hay chứ?” Tạ Á là điển hình của kiểu người “ghét ai ghét cả đường đi lối về”, cô không ưa Phương Thanh Dĩnh, tất cả bạn bè, thân thích của cô ấy đều bị cô mạt sát.
Hai người không ham náo nhiệt, chỉ chăm chăm nhét một bụng đồ ăn. Nói theo cách của Tạ Á: “Mình bỏ năm trăm đồng mua quà, giờ phải dốc sức mà ăn, coi như bù lại khoản tiền kia.”
Vậy là cả buổi tối hai người chỉ chú tâm ăn uống, cơ hồ đã nếm qua tất cả các món ăn, đồ uống ngon lành bày trên bàn. Cuối buổi, Tần Chiêu Chiêu no căng.
Sau bữa tiệc, Phương Thanh Dĩnh gọi một chàng trai trẻ đi giày Tây tới đưa mấy cô gái về ký túc xá. “Đây là anh họ mình, tên là Tôn Lương Tài. Anh ấy sẽ đưa các cậu về.”
Tôn Lương Tài khoàng hai bảy, hai tám tuổi, dáng người tầm thước, tướng mạo bình thường, là kiểu người nếu bị quăng vào giữa đám đông sẽ chìm mất tăm. Nhưng anh ta là anh họ của Phương Thanh Dĩnh, còn lái một chiếc xe hơi BMW, có chiếc xe này trợ oai thì chuyện mặt mũi không còn đáng đề cập tới nữa. Đi xe đẹp chưa chắc là người tốt, nhưng đi xe đẹp nhất định là kẻ lắm tiền. Lúc vị “hoàng tử BMW” này lái xe đưa họ về, Chương Hồng Mai, Thường Khả Hân, Từ Anh tranh nhau bắt chuyện với anh ta.
Suốt cả quãng đường, Tần Chiêu Chiêu không nói năng gì, cô cảm thấy dạ dày không thoải mái, có lẽ lúc trước ăn quá nhiều lại ăn linh tinh. Về ký túc xá lại càng thấy khó chịu hơn, bụng hơi trướng, ngâm ngẩm đau, cảm thấy buồn nôn. Nằm nghỉ được một chút, cô liền chạy thẳng tới nhà vệ sinh, nôn cho bằng sạch mới thấy thoải mái hơn một chút. Tạ Á dở khóc dở cười. “Tần Chiêu Chiêu, cậu đúng là không có số hưởng phúc. Khó khăn lắm mới được một bữa ngon lành mà cậu lại nôn sạch.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...