Lúc viết thư cho Đàm Hiểu Yến, Tần Chiêu Chiêu có đề cập tới việc quan hệ của Kiều Mục và Lăng Minh Mẫn đột nhiên có chuyển biến mạnh mẽ. Đàm Hiểu Yến nhận được thư xong liền gọi điện ngay cho cô: “Giờ Kiều Mục và Lăng Minh Mẫn gắn bó như vậy, cậu cũng đừng nghĩ tới cậu ấy nữa. Trong trường đại học có biết bao nhiêu con trai như thế, cậu thử tìm một nam sinh tử tế phù hợp rồi tính chuyện yêu đương đi. Nghe một cậu sinh viên thiết kế ở công ty mình nói, đi học đại học, yêu đương cũng coi như một môn học bắt buộc, sao cậu không thử học hành cho biết xem?”
Hiện Đàm Hiểu Yến đang làm nhân viên văn phòng tại một công ty quảng cáo. Cô xem thông báo tuyển dụng của công ty trên báo, thấy để trống phần yêu cầu về trình độ, bằng cấp; sau này Giám đốc mới cho cô hay đó là do công ty đã sơ suất. Nhưng sơ suất này đủ khiến hai mắt Đàm Hiểu Yến sáng bừng, lập tức gọi điện thoại hỏi rõ địa chỉ công ty và mang hồ sơ tới nộp.
Sau đêm tới hộp đêm làm “khách mời” ấy, Đàm Hiểu Yến còn đi cùng Ngô Quắc Anh thêm hai lần nữa. Đi vài lần mới biết, việc này không dễ ăn. Làm tiếp viên không đơn giản chỉ cùng khách hát hò, nhảy nhót; giữa ánh đèn mù mịt, khách hàng có thể ôm ấp, sờ mó nhưng tiếp viên không thể từ chối. Đây là thứ dịch vụ họ nhất định phải phục vụ. Kiểu phục vụ này Đàm Hiểu Yến không thể làm nổi, vì vậy đành quyết định đi kiếm một công việc tử tế.
Đây là một cô ty quảng cáo cấp ba, quy mô nhỏ, thuê một văn phòng ba phòng hai sảnh nhưng là nơi lý tưởng với Đàm Hiểu Yến. Ông chủ là Tằng tiên sinh tự mình phỏng vấn, ấn tượng về cô rất tốt, nhưng vừa xem xét các loại giấy tờ xong liền “a” một tiếng: “Cô tốt nghiệp trung cấp nghề sao? Ở đây chúng tôi yêu cầu ít nhất là tốt nghiệp đại học đấy!”
“Đâu có đâu, trong thông báo tuyển dụng của các vị không hề nhắc tới vấn đề bằng cấp. Giám đốc Tằng, tuy tôi chỉ tốt nghiệp trung cấp nghề nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc. Xin ngài cho tôi một cơ hội, tôi nhất định không làm ngài thất vọng đâu.”
Giám đốc Tằng đồng ý sẽ xem xét, bảo cô cứ về chờ thông báo. Đàm Hiểu Yến tưởng chừng ba ngày chờ đợi dài bằng một năm, đến khi sắp tuyệt vọng lại thấy điện thoại gọi tới báo trúng tuyển.
Lúc Tần Chiêu Chiêu nhận được điện thoại báo tin vui của Đàm Hiểu Yến, thấy cô mừng như phát điên. “Chiêu Chiêu, mai mình sẽ đi làm cho một công ty quảng cáo. Làm việc trong văn phòng, là nhân viên văn phòng, bao ăn bao ở, lương tháng một ngàn rưỡi. Tự nhiên có thể tìm được một công việc tốt như vậy, đúng là mừng muốn chết!”
Tần Chiêu Chiêu cũng mừng thay cô. “Thật vậy hả? Vậy tốt quá rồi, chúc mừng cậu, Hiểu Yến! Giờ cậu cũng thành cô gái văn phòng rồi!”
Ba mẹ Hiểu Yến biết tin con gái tìm được việc ở công ty quảng cáo cũng rất mừng, con gái làm việc trong văn phòng, không vất vả lại mưa không đến mặt, nắng chẳng tới đầu, thật quá tốt! Hai người dặn đi dặn lại cô cần cố gắng làm việc cho tốt, Hiểu Yến cũng ra sức gật đầu. “Ba mẹ an tâm, con biết mà, con nhất định sẽ làm tốt. Giám đốc Tằng cho con cơ hội này, con vô cùng biết ơn. Con sẽ coi công ty như nhà mình, nỗ lực làm việc.”
Ở công ty, Hiểu Yến cố gắng như thế nào ai cũng thấy. Công ty mới của cô trang bị máy fax, máy in, máy scan… những thứ này cô đều không biết dùng. Word và Excel cô học được lúc làm coi kho, hai tháng ở siêu thị văn phòng phẩm cũng có ít nhiều lợi ích. Nếu không nhờ khả năng sử dụng máy tính từ hai tháng này, hẳn cô không thể có được công việc hiện tại. Sau khi đi làm, cô cố gắng học cách sử dụng những thiết bị mình chưa từng thấy nhanh nhất có thể. Tốc độ gõ và xử lý văn bản ngày càng nhanh, quan hệ với đồng nghiệp cũng rất tốt. Ở công ty ai cũng nói A Yến nhân viên mới thật không tồi.
Nghe Hiểu Yến nói, Tần Chiêu Chiêu chỉ thở dài, nếu cô có thể khống chế bản thân để đừng nghĩ tới Kiều Mục nữa thì tốt rồi, nhưng đầu óc cô không chịu nghe lời, cứ tự dung nạp mọi chuyện về cậu. Chuyện yêu đương cũng không phải mình cô muốn học là được, cần có người cùng học tập và rèn luyện, có điều cô không tìm thấy người hợp tác.
Con trai ở đại học tìm bạn gái, xinh đẹp là điều kiện hàng đầu. Tần Chiêu Chiêu ăn mặc bình thường, mặt mộc không trang điểm, đứng giữa sân trường muôn hoa khoe sắc chỉ giống đóa bồ công anh không đáng lưu tâm. Hơn nữa, cô là người ngoại tỉnh, gia cảnh cũng không tốt, nhìn tổng thể không có gì đặc sắc, rất khó thu hút ánh nhìn ái mộ của con trai.
Tiêu điểm của lớp là hai người Thường Khả Hân và Phương Thanh Dĩnh, một người xinh đẹp, người kia khí chất xuất chúng. Con trai so họ với hoa hồng, hoa lan, nghe thật tầm thường nhưng cũng có phần chính xác.
Tần Chiêu Chiêu học một năm vẫn chưa có ai theo đuổi, trong khi Thường Khả Hân lại có rất nhiều người bám lấy. Chẳng biết Thường Khả Hân có bao nhiêu cái đuôi, chỉ biết dưới lầu luôn có nam sinh ngây ngốc đứng chờ cô. Trong đó, một nam sinh họ Phùng là người cuồng nhiệt hơn cả, cuồng đến mức làm trò vui cho bao nhiêu người xem. Có lần, cậu ta đứng dưới lầu lớn tiếng đọc thư tình gửi Thường Khả Hân, liên tục lẩm bẩm mấy chữ “Anh yêu em”, đến cuối cùng gào ầm ĩ: “Khả Hân à, anh yêu em!”
Tiếng gào này có thể so với tuyệt học Sư tử hống trong truyện kiếm hiệp. Tạ Á từng cười cười. “Mình cảm thấy cái cậu Phùng ấy không nên mang họ Phùng mà nên sửa thành họ Mã. Mã Cảnh Đào[1] cũng không gầm gừ được to như thế.” Từ đó, anh chàng họ Phùng kia có thêm một biệt danh là “Phùng gầm gừ”.
[1] Nam diễn viên người Đài Loan, nổi tiếng với lối diễn cường điệu, khoa trương.
Thái độ của Thường Khả Hân với những người theo đuổi không hề tệ, trừ phi người kia quá chướng mắt. Cơ bản, cô sẽ nhận lời đi chơi riêng với họ, cùng ăn uống, xem phim, đi dạo công viên, đi nhảy… sau đó thoái thác, chỉ giữ quan hệ bạn bè với những người này. Khả năng cân bằng của cô thật không thể khinh thường, Tạ Á từng nói: “Cùng lúc bắt bao nhiêu cá như vậy, không phục cũng không được.”
Phương Thanh Dĩnh khác hẳn với Thường Khả Hân, cô không bao giờ hẹn hò một mình với con trai. Cô được giáo dục rất tốt, người khác nhiệt tình mời cô sẽ mỉm cười nhận lời, không bao giờ từ chối thẳng, tránh cho họ mất mặt, nhưng lần nào đi chơi cô cũng dẫn theo mấy người bạn tốt. Vài lần như vậy, người theo đuổi đều biết ý mà rút lui; không muốn rút lui cũng không được. Lần nào mỹ nhân cũng dắt theo bao nhiêu người, bao chừng đó người vượt quá khả năng, họ chịu không thấu. Ai cũng biết Phương Thanh Dĩnh khó theo đuổi, nam sinh nhắc tới cô đều thở dài mỹ nhân như “hoa cách vân đoan”, nhìn thấy nhưng không thể với tới.
Thường Khả Hân và Phương Thanh Dĩnh nổi bật như vậy, còn Tần Chiêu Chiêu chỉ thường thường bậc trung. Cuộc sống của cô chỉ xoay quanh chuyện học hành và đi làm thêm, làm gia sư hai nơi – một lấy công, một là “lao động công ích”.
Nơi Tần Chiêu Chiêu làm lấy công là một gia đình Thượng Hải điển hình, người ưa vòng vo, lòng dạ hẹp hòi, thường xuyên tính toán cò con. Cam kết mỗi lần học hai tiếng, nhưng cứ chuẩn bị hết giờ là bà mẹ sẽ nghĩ ra chuyện gì đó mà con gái chưa thông, nhờ gia sư ở lại giảng thêm, kéo dài thời gian phụ đạo. Hai tiếng trong giờ trả tiền, ngoài giờ kéo được thêm giây nào lợi trắng giây ấy. Cuối tháng trả công, bà ta sẽ nhặt nhạnh ở đâu một lô tiền lẻ gom lại, đếm ra thường thiếu dăm ba đồng.
“Ôi cô ơi, thật ngại quá! Tôi không có dư tiền lẻ, bị thiếu mấy đồng, cô cứ cầm đi. Bao giờ có tiền tôi gửi cô!”
Bao giờ có lẽ là không bao giờ, sau này bà ta sẽ không bao giờ nhắc tới mấy khoản này nữa, Tần Chiêu Chiêu cũng ngại đi tìm bà ta mà đòi vài đồng lẻ.
Trong truyện cổ tích, những cô gái nghèo khổ phải làm thuê kiếm sống cuối cùng đều gặp được quý nhân giúp mình thoát khỏi khổ nạn, tìm được tình yêu đích thực và sống hạnh phúc trọn đời. Nhưng trong đời thật, có người may mắn như vậy sao? Jane Eyre[2] dung mạo tầm thường có thể có được tình yêu sâu sắc của vị trang chủ quý tộc chỉ có trong những trang sách mà thôi.
[2] Nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết cùng tên của nữ nhà văn người Anh Charlotte Brontë.
Ngày lại ngày trôi đi, cuộc sống của Tần Chiêu Chiêu vẫn đều đặn như được sắp sẵn, học hành, đi làm, học hành, đi làm… Cuối tuần sẽ tới nhà bà ngoại Kiều Mục dạy Đình Đình học, tranh thủ gặp Kiều Mục, mỗi lần gặp chỉ mỉm cười gật đầu, nỗi chua xót trong lòng không lộ mảy may.
Thi giữa kỳ xong, cuộc sống bình lặng của Tần Chiêu Chiêu dấy lên chút sóng gợn. Cô bất ngờ nhận được một phong thư kẹp trong sách, không biết ai đã lén bỏ vào. Mở ra xem, hóa ra là thư tình, thư viết dài thật dài những lời ái mộ cô, còn hẹn cô xế chiều gặp nhau ở bờ hồ, ký tên: “Một người thầm thương từ lâu.”
Xem thư xong, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy không thể nào, cơ bản cô chẳng có gì khiến người ta phải thầm mến chứ đừng nói là nhiệt tình thổ lộ như thế này. Phản ứng đầu tiên là “làm gì có chuyện đó”, tuyệt đối không thể nào.
Phản ứng bản năng của cô hoàn toàn chính xác, thực chất đây chỉ là trò đùa của mấy nam sinh cùng lớp. Trong lớp, họ biết rõ nữ sinh nào được ái mộ, nữ sinh nào không có ai theo đuổi. Hồi đó, mấy nam sinh không ra gì thường tìm kế trêu những nữ sinh không có người yêu để cười với nhau. Một người phụ trách viết thư hẹn cô gái ấy ra ngoài, một nhóm sẽ nấp bên hồ chờ “con vịt xấu xí” ăn mặc, trang điểm xinh đẹp đến chỗ hẹn rồi cả đám cùng ôm bụng cười.
Chỉ riêng Tần Chiêu Chiêu không đến, mấy nam sinh kia không thể “trăm trận trăm thắng”, liền kéo Lô Tiểu Bằng – người phụ trách viết thư – ra phê bình vì viết lách quá kém, không thể dụ được người ra. Cậu ta không phục, cô nàng này là kiểu ế trong số các cô gái ế, vốn còn tưởng mình hoàn thành nhiệm vụ ngon lành, rằng cái kiểu con gái bị tình yêu bỏ quên kia tự nhiên thấy có người ngó ngàng sẽ hấp tấp chạy tới ngay tắp lự. Ai ngờ được, cô ta lờ tịt, lẩn mất dạng.
Lô Tiểu Bằng không phục, trước mặt bạn bè lập ngay quân lệnh trạng cam đoan ra tay thêm lần nữa, đảm bảo có thể dụ Tần Chiêu Chiêu tới.
Nói là làm, Lô Tiểu Bằng lại viết tiếp một bức thư khác cho cô, lời văn thê thiết đau thương, bảo rằng hôm đó chờ cả đêm bên hồ lại bị cô cự tuyệt, đến khi về ký túc xá thì bị cảm. Nhưng đêm nay cậu ta nhất định mang bệnh tới hồ chờ cô, hy vọng lần này cô sẽ tới, đừng để trái tim cậu ta thêm một lần tổn thương v.v…
Nhận bức thư thứ hai, Tần Chiêu Chiêu có chút do dự, cuối cùng tìm Tạ Á xem có nên đi hay không. Tạ Á đọc thư xong, nói thẳng đừng đi, tuyệt đối không thể đi, chắc chắn có kẻ nào đang giở trò.
“Nếu hắn thích cậu thật, sao đến cái tên cũng không ký vào? Mỗi thế này cũng đủ thấy chẳng có thành ý gì rồi. Tần Chiêu Chiêu, đưa thư đây, mình xử lý cho.”
Tạ Á cầm hai lá thư dán luôn lên bảng thông báo của khoa. Trên giấy còn viết một dòng chữ thật to: “Ẩn tên giấu họ, lén lút hành động là cách của lũ hèn. Theo đuổi con gái nhà người ta thì công khai theo đuổi, đến cái tên cũng không dám lưu xem mình là cây si chốn nào. Bị cảm cũng đáng!”
Bao nhiêu người đứng xem đều che miệng cười khúc khích.
Lô Tiểu Bằng thất bại lần nữa, nóng lòng tìm cách lấy lại thể diện. Hôm nay cậu ta liều mạng ngăn Tần Chiêu Chiêu lại, bắt cô nhất định tối nay phải tới bờ hồ.
“Nói thật với cậu, mình và mấy cậu bạn cá cược, chỉ cần hẹn được với cậu thì ba người họ sẽ thua mình sáu trăm đồng. Cậu giúp mình được không? Đến lúc được tiền chúng ta chia đôi.”
Tần Chiêu Chiêu lắc đầu không cần suy nghĩ. Lô Tiểu Bằng nóng nảy: “Sáu trăm kia cho cậu cả, được không?”
Tần Chiêu Chiêu không đáp lại, đi thẳng. Kiếm tiền dễ thế cô cũng không cần, bọn Lô Tiểu Bằng chỉ mang cô ra làm trò vui, không thể bán rẻ sự tự tôn lấy sáu trăm đồng được.
Không ngờ gái ế Tần Chiêu Chiêu lại khó đối phó hệt như Phương Thanh Dĩnh, con trai trong lớp được thể cười Lô Tiểu Bằng. Cậu ta không có chỗ nào để chui, hậm hực: “Cũng tại cô ta tự ti, người tự ti thường rúc đầu vào mai như rùa đen.”
Tạ Á nổi xung. “Tần Chiêu Chiêu không hẹn hò với cậu vì tự ti á? Không nhấc mình cao quá đấy chứ? Cô ấy nhìn cậu chướng mắt thôi, người trong lòng cô ấy là tài tử âm nhạc, hơn cậu cả trăm lần.”
“Sặc, thế thì trong lòng tôi có Tôn Yến Tư[3], hơn cô ta cả trăm lần. Vấn đề là cô ta với tới được đấy? Không phải là đơn phương thôi sao?”
[3] Ca sĩ nổi tiếng người Singapore.
“Đơn phương thì đã sao? Đơn phương một tài tử âm nhạc còn hơn loại như cậu. Ngoài cái hộ khẩu Thượng Hải ra thì có cái gì? Không tài không mạo, nhà chui trong cái hẻm nhỏ xíu, nghĩ mình là hoàng tử chắc? Đến làm con ếch cũng không đủ tư cách, cùng lắm là con cóc ghẻ thôi!”
Tạ Á ra mặt giúp Tần Chiêu Chiêu đạp tan cái dáng vẻ kiêu ngạo của Lô Tiểu Bằng, lúc về ký túc xá còn nói: “Không chịu nổi đám con trai Thượng Hải trong lớp, tự huyễn hoặc quá! Làm như bọn họ chỉ cần ngoắc tay một cái là con gái xúm lại cho họ chọn tùy thích ấy. Mơ đi!”
Thái độ của Tạ Á với con trai Thượng Hải bây giờ không giống với ngày mới khai giảng nữa, giờ với cô, bất kể là con trai hay con gái, chỉ cần là người Thượng Hải thì đều thấy khó coi, không có chút ấn tượng tốt nào.
Đồng thời, thái độ của cô với người đồng hương tên Dương Kỳ cũng có chuyển biến tốt đẹp, nói theo cách của người Thượng Hải là hai người bắt đầu có giao thiệp bạn bè.
Chương Hồng Mai cũng rục rịch yêu đương, là kiểu yêu qua mạng vô cùng thời thượng lúc bấy giờ. Tình yêu của cô bắt đầu thông qua Internet và điện thoại, nếu không phải ngâm mình trên mạng tán gẫu thì lại ôm điện thoại nấu cháo. Nghe nói cô quen một nam sinh Phục Đán ở trên mạng, không rõ đúng hay sai, dù sao trên mạng vẫn có câu danh ngôn: “Trên mạng chẳng ai biết anh là ai.” Tuy nhiên cô rất tin tưởng, còn nêu ra bao nhiêu ví dụ là anh ta ăn nói nhã nhặn, mẫn tiệp ra sao.
Quen biết qua mạng một thời gian, hai người hẹn gặp nhau ở quảng trường Thế Kỷ đường Nam Kinh. Dù sao cũng là lần đầu gặp gỡ người quen qua mạng, cô cũng hơi sợ, gọi thêm Từ Anh đi cùng để có thêm can đảm. Nam sinh học trường Phục Đán cũng dẫn theo một người bạn thân, bốn người trẻ tuổi làm quen với nhau, ấn tượng không tồi, tự nhiên ghép thành hai cặp.
Sáu cô gái ở cùng ký túc xá, trừ Tần Chiêu Chiêu, ai cũng có người yêu hoặc rục rịch chuẩn bị yêu, riêng mình cô cô đơn lẻ bóng – Con người điển hình bị tình yêu quên lãng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...