Nhà sửa xong, người đầu tiên Tần Chiêu Chiêu mời tới chơi là Đàm Hiểu Yến. Đàm Hiểu Yến cũng thích “nhà mới” này lắm, ngắm hết chỗ này đến chỗ kia, còn tấm tắc khen ngợi chỗ nào cũng đẹp.
“Cậu đừng khen nhà mình đẹp mãi thế, đảm bảo nhà mới của cậu trang hoàng xong sẽ đẹp hơn nhà mình nhiều.”
Năm ngoái nhà Đàm Hiểu Yến đã góp vốn xây nhà vào nhà máy Hồng Cơ, giờ sắp được chuyển sang nhà mới. Đàm Hiểu Yến một mực thuyết phục ba mẹ góp vốn xây nhà vì ở nhà tầng tập thể thật sự rất khó chịu. Chật chội, chen chúc hay ồn ào đều có thể bỏ qua được chứ cỗ quan tài chình ình giữa lối đúng là ngứa mắt không chịu nổi. Cô còn khăng khăng nếu ngày ngày ra ra vào vào thấy cỗ quan tài ngự ở đó, sớm muộn gì mình cũng hóa điên mất.
Cuối cùng mẹ cô đành rứt ruột bỏ ra bốn vạn đồng góp vào nhà máy để xây nhà mới. Cả ngày vất vả dãi nắng dầm sương, chật vật với gánh hàng nhỏ, kiếm tiền không dễ dàng nên bỏ tiền ra chỉ lo có gì sơ suất. Mà chủ đầu tư có phần nhập nhèm khi chọn đơn vị thi công, người cung cấp vật liệu… đã vơ vét được không ít tiền hoa hồng. Trong xã hội, những chuyện như vậy không xa lạ gì, nhìn mãi cũng quen mắt; có chức quyền không tranh thủ đến khi hết nhiệm kỳ thì vô dụng, vơ vét kiếm chác được coi là bản lĩnh, tiền đưa tới cửa ai nỡ bỏ qua đây? Vì thế dẫu bỏ ra bạc vạn nhưng nhà cửa vẫn gặp đủ chuyện này chuyện kia; thông báo cả toà nhà sẽ trang bị đồng nhất, giá đắt chất lượng tầm thường, nhìn qua là biết có giở trò mèo. Nhà đầu tư suốt ngày chần chừ công khai báo cáo chi tiêu, người dân hùn vốn xây nhà bức xúc dọa sẽ tố cáo lên thành phố.
Chủ đầu tư thản nhiên như không. “Hoan nghênh quần chúng giám sát tố cáo, nhưng muốn tố cáo lên thành phố nhất định phải có chứng cứ; không có chứng cứ rõ ràng thì chẳng có thành phố nào thụ lý đâu.”
Lấy đâu ra chứng cứ rõ ràng đây? Cả đám ăn chặn đều là người từng trải, lão luyện, kiếm được khoản béo bở thế này có thể ngu đến độ để người ta nắm được đuôi hay sao? Người dân góp vốn hùng hổ chửi bới đến mấy cũng chẳng làm được gì, đành nuốt hận nhận nhà, tự mình chỉnh trang, sửa chữa.
Có điều, nhà Đàm Hiểu Yến chưa có ý định chỉnh trang, tu sửa ngay. Bao nhiêu vốn liếng đã đổ ra mua nhà hết, giờ không còn tiền chỉnh trang, thứ nữa nghe nói nhà mới xây phải để qua mấy đợt nắng nỏ nhất rồi tu sửa thì tốt hơn. Vì thế, nhà cô giờ vẫn để vậy, chờ nửa năm nữa mới lắp đặt thiết bị, đến lúc được chuyển vào nhà mới cũng vừa kịp đón năm mới.
Tuy Đàm Hiểu Yến rất muốn được chuyển luôn sang nhà mới nhưng trước mắt chỉ có thể an bài được như vậy. Nhìn chung cô vẫn hài lòng. “Sang năm là thế kỷ XXI, vừa được ở nhà mới vừa đón thế kỷ mới, quá đẹp!”
Đúng thật, năm 1999 – năm cuối cùng của thế kỷ XX, tựa hồ mở cửa lắng tai là có thể nghe được bước chân thời gian, thế kỷ XXI đang đến rất gần rồi. Tần Chiêu Chiêu nhớ lại ngày học tiểu học, giáo viên từng hăm hở nói thế kỷ XXI là thời đại trình độ khoa học kĩ thuật phát triển vượt bậc, cuộc sống của con người sẽ có những biến chuyển mạnh mẽ, ví như “nghiêng trời lệch đất”. Thật vậy ư? Lòng cô đã ngập đầy khao khát và chờ mong…
Từ ngày nhà lắp điện thoại, Tần Chiêu Chiêu trao đổi số điện thoại với nhiều bạn trong lớp, đầu tiên là Vu Thiến, Cung Tâm Khiết, Diệp Thanh… Cuối tuần ở nhà cô vẫn thường nhận được điện thoại của các bạn hỏi bài, chuyện phiếm hay hẹn đi chơi.
Một lần, điện thoại vang lên một giọng nam rành rọt hỏi đây có phải nhà Cung Tâm Khiết hay không? Cô có chút buồn cười thông báo cậu ta gọi lộn số rồi.
“Nhầm số sao? Mình lấy số ở chỗ lớp trưởng, sao lại nhầm được nhỉ? Không phải nhà của Cung Tâm Khiết nhưng giọng cậu quen quá, cũng học cùng lớp à?”
“Tôi là Tần Chiêu Chiêu… Cậu là… Lâm Sâm sao?”
Bên kia nói nhiều như vậy, Tần Chiêu Chiêu đã nhận ra tiếng của Lâm Sâm. Lớp trưởng có danh sách số điện thoại của các bạn trong lớp phòng khi cần đến. Danh sách ghi theo chỗ ngồi của mọi người, Cung Tâm Khiết ngồi trên cô nên tên cũng xếp trước, có lẽ Lâm Sâm nhất thời không để ý nên ghi nhầm.
“Ừ, là tôi đây, tôi quên béng mất cô giáo tiếng Anh giao bài nào, đang định gọi điện hỏi Cung Tâm Khiết là cán sự Anh ngữ, không ngờ gọi nhầm nhà cậu. Thôi bỏ đi, hỏi cậu luôn cũng được, cậu biết chứ?”
Tất nhiên Tần Chiêu Chiêu biết, cô liền đọc lại một lượt các bài tập được giao cho cậu ta, đọc một câu, cậu ta lặp lại một câu; những chỗ không nghe rõ còn hỏi đi hỏi lại thêm lần nữa, mất một lúc mới xong. Thật không ngờ Lâm Sâm lại cẩn thận đến vậy.
“Thế là hết rồi, còn gì nữa không?”
“Hết rồi, cảm ơn cậu.”
“Không có gì, khỏi cảm ơn.”
Dập máy, Tần Chiêu Chiêu cũng quên béng việc này. Một cuộc gọi nhầm, tiện thì giúp đỡ, không đáng để tâm.
Xuân ấm áp, hoa cỏ từ từ bung nở, lại thêm một lần đi chơi xuân.
Học sinh lớp mười một đặc biệt chú ý dịp đi chơi xuân này. Đây là lần du xuân cuối cùng của thời trung học, sang năm lớp mười hai rồi, đừng mong còn có cơ hội mà du xuân đạp thanh; vì thế mọi người đều thầm nhủ năm nay nhất định phải chơi, chơi cho thật vui vẻ, chơi đến thỏa mới thôi. Năm nay nhà trường tổ chức cũng không tệ, không đi leo núi ở ngoại thành nữa mà đi thăm một khu thắng cảnh hồ đẹp đẽ, náo nhiệt ở thành phố gần đó. Sáng sớm xuất phát, trời không thật đẹp, mưa xuân lắc rắc không cản được sự nhiệt tình, hứng khởi của mọi người. Tất cả có mặt đúng giờ ở sân thể dục, cả lớp không thiếu một ai.
Bảy giờ sáng, mấy chiếc xe du lịch chở đầy học sinh đang vô cùng hăm hở bắt đầu cuộc du xuân. Dọc đường đi, trong xe không ngớt tiếng nói cười vui vẻ; từng tràng cười trong veo như tiếng chuông gió lanh lảnh lọt ra ngoài.
Tất nhiên, năm nay Tần Chiêu Chiêu không còn buồn rầu ngồi một mình ở cuối xe nữa. Bây giờ quan hệ của cô và các bạn đã tốt hơn, dẫu không có tri âm tri kỷ nhưng ngồi chung tán gẫu thì không thành vấn đề. Có điều, chuyến này đi xa, phải ngồi xe lâu, đi được hai tiếng cô cảm thấy mình bị say xe. Mùi xăng nồng nồng cùng mùi da trong xe càng lúc càng khiến người ta buồn nôn, đã cố ăn thật nhiều ô mai và gừng mà vẫn không hết, cuối cùng nhịn không nổi cô đành ghé vào cửa sổ nôn thốc nôn tháo. Trên đường đi, không chỉ có Tần Chiêu Chiêu, rất nhiều nữ sinh cũng bị say xe nôn mửa nhưng cô là nôn ác nhất, lục tục tới bốn lần. Có bạn cùng lớp tốt bụng đưa thuốc chống say cho cô, vừa uống được mười lăm phút là viên thuốc cũng ra ngoài nốt.
Chật vật mãi mới đến nơi, Tần Chiêu Chiêu mặt mày nhợt nhạt lao khỏi xe như chạy nạn; đứng bên hồ hít thở không khí trong lành cảm thấy thoải mái hơn ít nhiều.
Giáo viên dẫn đoàn nhắc nhở mọi người một số vấn đề rồi cho phép vui chơi tự do. Tần Chiêu Chiêu liền đi cùng nhóm Vu Thiến, Cung Tâm Khiết, Diệp Thanh, tùy ý thưởng thức cảnh sắc núi sông tươi đẹp.
Cảnh hồ như tranh vẽ, nước xuân biêng biếc tựa sắc trời, cỏ non mượt mà, trăm hoa đua nở, rực rỡ như sắc xuân ngất ngây, hồng rực một mảnh xuân kiều diễm. Trời có mưa lắc rắc, mưa xuân lả lướt trong gió, một thiên nước biếc thêm khói sóng mênh mang lại càng mông lung mị hoặc.
Mưa xuân như tơ chuốt, dính ướt áo mềm. Nữ sinh cẩn trọng bung ô đi trước; nam sinh tùy tiện quá nửa ngại mưa bụi mà mở ô, mưa không lớn, dầm mưa một chút cũng chẳng sao. Cũng có nam sinh đỡ ô cho nữ sinh, dưới tán ô hai người một đôi kề vai sóng bước.
Mùa xuân là mùa vạn vật sinh sôi, cũng là mùa xuân tình cùng hoa tranh nhau đua nở. Thời cổ đại, biết bao câu chuyện tài tử giai nhân cũng từ du xuân đạp thanh mà ra. Đến thời hiện đại vẫn vậy, mỗi năm du xuân về, trong trường lại có thêm vài đôi tình nhân. Nam nữ sinh trẻ trung cùng nhau du ngoạn thanh sơn lục thủy, “làn thu thủy, nét xuân sơn” mị hoặc hơn cả cảnh sắc, mê đắm không uống mà say…
Cung Tâm Khiết đột nhiên phát hiện ra. “Diệp Thanh, cậu xem Mộc Mộc cứ đi theo bọn mình suốt kìa.”
Cô vừa nói xong, cả mấy nữ sinh đều vô thức quay lại nhìn, quả nhiên Lâm Sâm và Chu Minh Vũ đang chầm chậm đi đằng sau họ. Hai người không mở ô, mưa bụi li ti như mạt trầm lắc rắc trên người. Chu Minh Vũ núp dưới cái túi quai chéo, Lâm Sâm mặc một chiếc áo khoác màu lục, kéo mũ áo che đầu, hai tay nhét túi quần, nhàn nhã bước theo, dáng vẻ tiêu sái, thờ ơ.
Vu Thiến cười dài. “Hôm nay trông Mộc Mộc cũng phong nhã ghê nhỉ, trước giờ chưa thấy cậu ta mặc cái áo xanh này lần nào, mặc vào trông cũng ra dáng cây ngọc đón gió nhỉ!”
Diệp Thanh “hừ” nhẹ một tiếng. “Cậu ta thì cây ngọc đón gió cái nỗi gì, cùng lắm là cây trúc thẳng đuột mà thôi. Chúng mình đi nhanh lên, đừng để ý tới mấy cái đuôi theo sau.”
Kỳ thực Lâm Sâm hôm nay đúng là có chút “cây ngọc đón gió” như Vu Thiến nói. Cậu ta không phải kiểu tuấn mỹ, ngũ quan tinh xảo nhưng mặt mày vuông vắn dạng chữ quốc, thoạt nhìn cũng sáng sủa. Dáng người cao ráo, rắn rỏi, mạnh mẽ, lại thêm chiếc áo khoác màu xanh lục, nhìn cậu ta như một cây bạch dương nhỏ thẳng tắp, sức sống mạnh mẽ. Diệp Thanh ngoài miệng chê người ta như cây trúc gầy nhưng ánh mắt liếc về phía cậu ta lại cất giấu một niềm hoan hỉ mơ hồ.
Các bạn đều rảo bước, chỉ riêng Tần Chiêu Chiêu tụt lại, vừa quay lại nhìn, cô không kìm được ngoái lại thêm một lần, rồi lại một lần nữa, trong mắt ẩn chứa suy nghĩ gì đó, đi mãi vẫn chưa đuổi kịp mọi người. Đến tận lúc Vu Thiến ngoái đầu gọi: “Tần Chiêu Chiêu, nhanh lên chút nào!”, cô mới sực tỉnh. “A, đến ngay đây!”
Vừa nhanh chân đuổi theo vừa ngoái đầu trông lại. Bóng dáng trùm mũ bước đi trong làn mưa bụi kia như nam châm hút tầm mắt của cô, cứ nhìn mãi, nhìn mãi.
“Mộc Mộc, Tần Chiêu Chiêu cứ quay lại nhìn cậu kìa!”
Không cần Chu Minh Vũ nhắc, Lâm Sâm cũng biết Tần Chiêu Chiêu đang quay lại nhìn mình. Cô ngoái lại ba lần, nhìn cậu ba lần, mỗi lần ánh mắt ấy lại như cục đá ném xuống đáy lòng cậu làm nước văng khắp nơi, dẫu vậy, ngoài mặt cậu vẫn bình lặng như nước, làm bộ bất vi sở động[1]. “Cô ấy nhìn gì mình chứ? Trên mặt mình dính gì à?”
[1] Không có động tĩnh gì.
Chu Minh Vũ càng lúc càng nhận ra tên tiểu tử này rất có tài giả bộ! Trên đường đi, Tần Chiêu Chiêu say xe nôn thốc nôn tháo, cổ cậu ta cũng nghiêng tưởng rụng được luôn – nghiêng mãi về phía Tần Chiêu Chiêu đằng sau. Cá một trăm đồng là cậu ta đang chú ý tình hình của cô.
Xuống xe rồi Lâm Sâm mới thở phào một hơi. Sao tự nhiên lại thở phào, người khác không biết, riêng Chu Minh Vũ biết rõ. Mà từ lúc xuống xe Lâm Sâm vẫn cố ý bám phía sau đám Tần Chiêu Chiêu, nhìn qua cũng thấu tâm tư cậu ta cố tình che giấu, thế mà lúc nào cũng sống chết không nhận.
Chu Minh Vũ muốn đùa lại, cố ý hạ giọng, giả vờ thần bí: “Mình cảm thấy cô ấy không phải không có ý với cậu âu, thế nên mới nhìn cậu suốt.”
Mắt Lâm Sâm sáng bừng, lời nói có phần kích động: “Cậu bảo cô ấy… có ý… với mình á?”
“Có thể lắm chứ, nếu không thì cô ấy cứ quay lại nhìn cậu làm gì? Đấy, xem kìa, lại quay lại rồi!”
Lâm Sâm ngẩng mặt nhìn, chuẩn xác đón nhận ánh mắt Tần Chiêu Chiêu đang từ xa trông lại. Ba lần trước cô quay lại nhìn cậu đều giả vờ không biết, không nhìn thẳng vào mắt cô. Chu Minh Vũ ở đây, cậu không muốn để thằng bạn có thêm cớ để suốt ngày lảm nhảm cậu thích Tần Chiêu Chiêu, vì thế phải ra sức thờ ơ với cô.
Giờ đây, bốn mắt nhìn nhau, cậu thẳng thắn đón nhận ánh mắt cô. Tần Chiêu Chiêu có chút ngượng ngùng, hai má đỏ bừng như cánh đào thắm, xấu hổ nhìn cậu cười cười. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy… Lòng Lâm Sâm “rầm” một tiếng, tưởng như vừa có gì sụp đổ… Ôn nhu, mềm mại vỡ vụn.
Chu Minh Vũ lại có cớ thêm mắm dặm muối: “Đấy cậu xem, cô ấy còn cười với cậu nữa kìa, cười xấu hổ nhé. Thế này không phải có ý với cậu thì là gì? Nếu không có ý thì sao lại nhìn về phía này mà cười?”
Nghe mấy lời này cũng thật xuôi tai, nhớ lại khi nãy Tần Chiêu Chiêu vừa quay lại vừa e lệ, rụt rè mỉm cười, lòng Lâm Sâm ngập tràn vui vẻ như buồm no gió. Đúng thật! Cô chẳng những quay đầu lại nhìn cậu mà còn ngượng ngùng cười với cậu. Cô cười rộ như vậy thật đẹp, sao lại có thể cười đẹp đến vậy được nhỉ? Hơn nữa, hình như cô có ý với cậu thật! Ít ra thì trông có vẻ là như vậy. Chẳng qua giờ cũng chỉ đoán mò, chưa thể nắm chắc, cậu vẫn cố trấn định bản thân: “Cô ấy có ý cũng chẳng liên quan tới mình!”
Chu Minh Vũ phục sát đất. “Mộc Mộc, xem như cậu lợi hại!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...