Những Nhà Nơi Hẻm Nhỏ FULL


Năm tháng đại học.
Tết Âm Lịch năm 1985 ở Tô Châu rộ lên trào lưu làm đám cưới truyền thống.

Các đôi không hề hiện đại hóa đám cưới của mình mà muốn ‘tây ta kết hợp’.

Cô dâu chú rể sẽ mặc váy cưới và áo vest rồi bày tiệc rượu ở nhà hàng lâu đời.

Hoàng Linh và Tống Oánh tham dự tiệc cưới khắp nơi, vừa ăn vừa đau lòng cho cái ví của mình.
Tới tháng 3, Quốc Vụ Viện ra chính sách cho phép các xí nghiệp quốc doanh sau khi hoàn thành chỉ tiêu kế hoạch của quốc gia nếu còn thừa vật liệu hoặc làm thừa sản phẩm thì có thể tự do phân phối, quốc gia không can thiệp thêm.
Hệ thống hai giá được khởi động, xưởng trưởng An vừa mừng vừa lo.
Vui vì đơn đặt hàng của xưởng tăng lên —— hai tỉnh Giang Chiết thúc đẩy các dây chuyền sản xuất đồ điện sinh hoạt, riêng tủ lạnh đã có mười mấy dây chuyền.

Mà tủ lạnh được sản xuất nhiều thì nhu cầu máy nén làm lạnh cũng theo đó dâng lên.

Xí nghiệp của ông quy mô không lớn, chỉ cần cướp được một miếng nhỏ của thị trường đã là đủ cho trong xương tăng ca làm mãi không hết việc.
Còn lo thì có hai việc.
Một là xưởng máy nén của Lâm Võ Phong đột nhiên nghiêm cấm kỹ sư ra ngoài làm thêm vì thế xưởng ông mất đi cán bộ kỹ thuật trụ cột.
Chuyện thứ hai càng phiền toái hơi, đó là nguyên vật liệu càng lúc càng đắt và khó tìm.
Xí nghiệp tư như bọn họ đương nhiên không thể lấy được giá hời như các công ty quốc doanh mà chỉ có thể mua lại từ “nhà buôn”.

Mà những người này thì cực kỳ kiêu ngạo, nguyên vật liệu sẽ phải qua nhiều tay mới tới bọn họ.

Linh kiện chủ chốt từ Ôn Châu cũng vì thế mà tăng giá lên cao.

Xưởng trưởng An nhìn đơn đặt hàng rồi tính toán lợi nhuận sau khi nguyên vật liệu tăng giá và chỉ có thể thở dài.
Năm trước vì thiếu nguyên vật liệu mà xí nghiệp thường phải nghỉ làm.
Xưởng trưởng An xách theo công văn bôn ba khắp các xưởng nguyên vật liệu và các cơ quan của cả nước để đàm phán việc mua nguyên vật liệu.

Giá theo kế hoạch của xưởng quốc doanh hay giá theo thị trường đều được, chỉ cần không cao tới mức lỗ vốn thì xưởng trưởng An đều đồng ý hết.

Dù sao đã vào rổ rồi thì đều là đồ ăn.

Xưởng máy nén số một đột nhiên nghiêm cấm kỹ thuật viên làm thêm bên ngoài là có lý do.

Các tỉnh thành trên cả nước đều đang oanh liệt nhập khẩu thiết bị hoặc dây chuyền sản xuất mới.

Tô Châu cũng không phải ngoại lệ, và xưởng máy nén được tiến cử nhập dây chuyền sản xuất của Đức.

Cũng vì thế mà toàn bộ nhân viên kỹ thuật đều phải tăng ca thêm giờ để tìm hiểu dây chuyền này.
Dù đây là thiết bị quá hạn của Đức thì đám cán bộ kỹ thuật vẫn phải tiêu hóa một lượng thông tin lớn.

Đa phần bọn họ đã lớn tuổi, năm đó học đại học lại chỉ biết tiếng Nga nên hiện tại phải dựa vào phiên dịch mà lật xem từng tờ tư liệu để tìm hiểu thiết bị mới.
Sau khi vài kỹ sư lớn tuổi đều đã hiểu về tính năng và tham số của dây chuyền sản xuất mới bọn họ nhất trí đưa ra kết luận: Bất kể bọn họ có đề cao việc nghiên cứu và phát minh kỹ thuật thế nào thì cũng không thể sản xuất ra sản phẩm cao cấp đáp ứng được nhu cầu quốc tế.

Xưởng máy nén số một chỉ có thể dựa vào dây chuyền sản xuất này để nâng cao hiệu quả và nâng cao phần trăm chiếm lĩnh thị trường.
Thị trường đồ điện trong nước đang đứng trước thời kỳ tăng trưởng mạnh về nhu cầu thế nên lãnh đạo xưởng lập tức tiếp thu kiến nghị của các kỹ sư và mở rộng sản xuất.
Dây chuyền sản xuất mới cần số lượng công nhân kỹ thuật lớn vì thế vài vị kỹ sư quen thuộc thiết bị vừa phải tổ chức mở rộng năng lực sản xuất vừa phải tốn thời gian huấn luyện công nhân, đề cao kỹ năng và tố chất cho bọn họ.
Kỹ thuật, quản lý, thị trường……, dây chuyền sản xuất mới mang tới rất nhiều hạng mục công việc.

Hơn nữa tất cả đều không có tiền lệ để tham khảo vì thế bọn họ chỉ có thể chậm rãi sờ soạng và từng bước đẩy mạnh.

Trong lúc nhất thời Lâm Võ Phong gần như ngâm mình trong xưởng.


Theo lời Tống Oánh thì chính là, “Không phải đi sớm về trễ nữa mà là không thấy mặt mũi đâu, trước khi Đống Triết đi ngủ và sau khi nó rời giường rất ít khi nhìn thấy ba nó.”

Đầu năm xưởng dệt cũng nhập dây chuyền sản xuất mới từ nước ngoài.
Xưởng dệt bỏ một số vốn lớn để mua thiết bị với mục tiêu dựa vào dây chuyền này để nâng cao chất lượng sản phẩm, tạo ra loại vải cao cấp pha giữa sợi bông và sợi hóa học.

Nhưng sau khi lắp đặt xong dây chuyền lãnh đạo xưởng mới phát hiện điện của xưởng không đủ công suất chạy máy, không sao sử dụng dây chuyền này được.
Bí thư và xưởng trưởng chạy tới cục điện lực của Tô Châu vài lần nhưng bọn họ không có cách nào tăng điện áp lên vì thế đống thiết bị hiện đại kia chỉ có thể đắp chiếu nằm đó.

Xưởng dệt lại lắp đống máy móc cũ, thiết bị đã kéo tới nhà kho lại phải kéo ra.
Sau một loạt động tác như mãnh hổ lúc này lại vẫn dùng thiết bị cũ để sản xuất nên mỗi khi đám công nhân viên chức nói tới việc này đều lắc đầu cảm khái, “Quá huyền ảo.”
Trải qua một phen lăn lộn xưởng dệt bông không có tiền thưởng, thậm chí hai tháng liền không phát tiền lương mà dùng sản phẩm thay thế.
Trên thị trường đã lưu hành rất nhiều loại vải, công nhân viên chức lúc này lấy được một đống vải với màu sắc hoa văn giống hệt nhau, đã thế còn siêu bền thì không biết phải làm thế nào cho phải.
Tống Oánh thở dài, “Nếu Đống Triết vẫn còn nhỏ, ngày ngày lăn lê bò lết, mặc quần như phá thì em còn có thể lấy vải làm quần cho nó.”
Hoàng Linh lắc đầu, “Đống Triết có phá thế nào cũng không dùng hết chỗ vải này.”
Nhà vốn đã nhỏ, vải lại chiếm chỗ, bán trao tay cũng không dễ bởi vì chợ đen đột nhiên xuất hiện số lượng vải dệt lớn cùng loại.

Cuối cùng Hoàng Linh và Tống Oánh phải vắt hết óc để dùng chỗ vải này làm khăn trải giường, vỏ chăn, quần……, thật sự không hết thì bọn họ mang tặng người khác.
Trang Đồ Nam nhận được một bao lớn từ nhà gửi đến, bên trong là khăn trải giường, vỏ chăn và ba cái quần đều màu xanh quân đội.

Cậu thay vỏ chăn đệm mới và cảm thấy khá đẹp.
Hướng Bằng Phi và Lâm Đống Triết thì mặc cùng một loại quần, màu sắc giống hệt nhau.

Hai đứa tụi nó giống anh em song sinh ra ra vào vào căn nhà nhỏ.

Mà không chỉ hai đứa nó, trẻ con cả xóm đều mặc cùng kiểu quần, vừa vào hẻm nhỏ đã ngỡ như lạc vào quân doanh.
Một ngày nọ Tống Oánh có việc tìm Hoàng Linh nhưng vừa vào phòng phía đông đã thấy khăn trải giường, vỏ chăn giống hệt nhà mình thế là cô quên luôn bản thân đang định nói gì.

Cô cảm thấy mình lại quay về cuộc sống bi thảm của cái thời ngẩng đầu thấy lặc lè, cúi đầu ăn lặc lè.
Tống Oánh đang ngập trong bi thương lại thấy Hướng Bằng Phi và Lâm Đống Triết nói nói cười cười khoác vai nhau đi vào nhà.

Hai đứa đều mặc quần màu xanh lục quân, bốn cái chân dài như bốn con lặc lè thành tinh chạy khắp nơi.

Vấn nạn vải quân đội chấn động nhà Trang với mức độ khủng khiếp hơn nhà họ Lâm.
Trang Đồ Nam nghe Hướng Bằng Phi báo cáo thì biết tình huống thế là cậu hao hết tâm tư tìm một việc gia sư, vừa học vừa làm.

Cậu nỗ lực không lấy tiền trong nhà, dựa vào trợ cấp của nhà nước và tiền gia sư để miễn cưỡng chống đỡ sinh hoạt, cố gắng giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ.
Trang Siêu Anh vui mừng vì con trai có hiếu nhưng đồng thời cũng hụt hẫng.
Xưởng dệt lấy vải thay tiền lương thế là Trang Siêu Anh nói chuyện với cha mẹ mình về tình huống và tỏ vẻ bọn họ có lương hưu nên tạm thời anh sẽ không nộp 1/3 lương nữa.

Chờ trong xưởng phát lương như bình thường anh sẽ lại khôi phục khoản hiếu kính này.
Ông bà nội nhà họ Trang giận tím mặt.

Từ lâu bọn họ đã chất chứa oán hận với Hoàng Linh, thậm chí với cả cháu đích tôn là Trang Đồ Nam và cháu gái Trang Tiêu Đình.

Với Hoàng Linh bọn họ gần như không có qua lại, Trang Đồ Nam cũng không quá thân với bọn họ, cháu gái Trang Tiêu Đình bị tát một cái thì cũng không còn muốn tới đây thăm ông bà nữa.

Bản thân hai ông bà già cũng mang thái độ cực kỳ bất mãn với một nhà con trai cả.
Con dâu thì cũng thôi đi nhưng cháu đích tôn lại bằng mặt không bằng lòng, cháu gái thì xa cách, hiện tại con trai cũng không đưa tiền hiếu kính.

Khi con người ta cảm thấy quyền uy bị khiêu chiến họ sẽ gây ra phản ứng cuồng loạn.
Tiền lương một tháng của Trang Siêu Anh là 70 tệ, mỗi tháng hiếu kính cha mẹ 25 tệ.

Vì 25 tệ này mà ông bà già nhà họ Trang nói không thiếu một cái gì, bao nhiêu lời khó nghe đều nói hết, bất kể chúng có khắc nghiệt và khiến người khác tổn thương thế nào.
Trang Siêu Anh về nhà buồn bực nằm hai ngày mới miễn cưỡng bình ổn.

Hoàng Linh cũng mặc kệ không hỏi, chỉ dặn bọn nhỏ phải để ý tới anh, lo bưng trà rót nước gì đó.
Trang Tiêu Đình kinh hồn táng đảm, sợ cha mẹ lại xảy ra hiềm khích thế là cô cẩn thận chăm sóc cha.
Hướng Bằng Phi thì hoàn toàn không cho là đúng, trong lúc lén lút cậu nói với Trang Tiêu Đình: “Mẹ anh đã sớm không còn thương tâm vì ông bà ngoại nữa mà sao bác cả vẫn như thế này?”

Giữa tháng 6 có một thông báo của xưởng dệt khiến các hộ trong hẻm nhỏ đều nổ như pháo.
Xưởng dệt vốn có chính sách sau khi công nhân viên chức về hưu con cái có thể vào làm thay cha mẹ.

Nếu công nhân viên chức chưa về hưu thì chỉ cần con họ tốt nghiệp trung cấp dệt, hoặc trường nghề gì đó cũng có thể xếp hàng chờ vào xưởng.
Lúc TV đưa tin trăm vạn quân bị giải trừ thì hẻm nhỏ chẳng ai để ý, cũng chẳng có ai ý thức được tin tức này sẽ ảnh hưởng tới xưởng dệt.
Các quân khu được xát nhập, nhân viên bị tinh giản, không cần nhiều quân bị như trước, cũng không cần nhiều công nhân viên chức vì thế xưởng dệt không nhận người tốt nghiệp trường dạy nghề và trung cấp nữa.
Ngô gia đứng mũi chịu sào bởi vì Trương Mẫn chính là học ngành dệt trong trường dạy nghề.
Ngô San San học ngành sư phạm, được quốc gia phân việc, không cần tới suất vào xưởng dệt của Ngô Kiến Quốc nên vốn Trương Mẫn hy vọng có thể vào đó làm thay.

Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Trương A Muội để con mình học nghành dệt.
Học ba năm, chuẩn bị tốt nghiệp thì xưởng dệt đột nhiên thay đổi chính sách.
Lần này tập thể phụ huynh có con học trung cấp và trường nghề cùng kéo tới văn phòng xưởng cản lại xưởng trưởng mà khóc lóc la lối đòi giải thích.
Tình cảnh của nhà họ Ngô rất bi thảm, Ngô Kiến Quốc và Trương A Muội chạy khắp nơi tìm người, sử dụng mọi mối quan hệ.

Xưởng dệt xảy ra chuyện long trời lở đất, trong hẻm nhỏ là mây mù che phủ chỉ có Nhất Trung là vẫn bình thường.
Dù vẫn là Nhất Trung nhưng cấp 3 bài vở nặng nề hơn cấp hai nhiều.

Đã vậy học sinh đều có cơ sở vững nên cạnh tranh rất khốc liệt.

Điều này khiến học sinh giỏi Trang Tiêu Đình cảm thấy áp lực rất lớn.

Trong lúc lén lút cô đã trộm khóc rất nhiều lần còn anh chàng Lâm Đống Triết cà lơ phất phơ lại thích ứng cực nhanh và cực tốt.
Dưới áp lực học tập lớn Lâm Đống Triết vẫn ăn ngon ngủ say.
Nội quy trường học rất nghiêm khắc, giáo viên chú trọng tới kỷ luật nên Lâm Đống Triết thường xuyên bị xách tới cuối lớp đứng phạt.

Cậu bình thản dựa vào tường ngủ gật.

(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Ấy thế nhưng tới đại hội thể thao, trong khi các bạn học khác ôm sách vở ra sân để tranh thủ ôn thì Lâm Đống Triết lại quăng chân dài ôm chức quán quân cuộc đua tiếp sức 100 m và 200 m.

Sau khi có thành tích giữa kỳ Lâm Võ Phong nhìn sổ liên lạc và trầm ngâm không nói.

Tống Oánh thấy thế thì lo lắng dò hỏi, “Giáo viên nói sao, có phải thành tích của nó không tốt hay không?”
Lâm Võ Phong nói, “Giáo viên phê là thành tích của Đống Triết còn nhiều tiềm năng để phát huy.”
Tiếng Trung bác đại tinh thâm, Tống Oánh là đồ ruột thẳng nên không nghe ra thâm ý trong lời này và vô cùng vui vẻ đi nấu cơm.
Lâm Võ Phong nhìn thứ tự thành tích trong lớp và uyển chuyển dò hỏi, “Tiêu Đình hẳn là một trong 10 bạn đứng đầu đúng không? Thứ tự con bé cao hơn con nhiều thế mà con không khó chịu sao?”
Lâm Võ Phong nói xong đã hối hận.

Anh sợ làm tổn thương lòng tự trọng của thằng con bảo bối.
Nhưng Lâm Đống Triết làm gì thèm để ý, “Trang Tiêu Đình là học sinh trọng điểm, nhưng không thể có chuyện ai cũng học giỏi, ai cũng là trọng điểm được, cần có học sinh cá biệt để thấy sự đối lập chứ.”
Rồi thằng nhóc lại bổ thêm một đao, “Chú Trang khuyên mẹ đi học đại học hàm thụ nhưng mẹ nói một nữ công nhân dệt như mẹ cần gì biết tiếng Anh.

Không phải mọi người cũng nói tri thức trong sách vở tách rời tri thức dùng trong công việc hay sao? Thế nên liều mạng thi được 100 điểm cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Lâm Võ Phong thở dài, tâm thế trước sau như một không dời không đổi này, cái logic quá đỗi chính xác này làm anh nghẹn họng không biết nói thêm gì.
Anh tiếp tục đọc sổ liên lạc, quả nhiên giáo viên và anh đều có chung cảm nhận.

Trong lời nhận xét có một phần viết, “Bạn Lâm Đống Triết có khả năng chịu áp lực cực mạnh, tâm tính lạc quan, hòa đồng với các bạn……”

Tuy thành tích của Lâm Đống Triết không tốt nhưng nam sinh được hoan nghênh nhất trong trường vĩnh viễn không phải người có thành tích tốt nhất hoặc được giáo viên thích nhất.


Cậu có vẻ bề ngoài tuấn tú, tích cách lại rộng mở như ánh mặt trời vì thế nhanh chóng trở thành nhân vật nổi đình đám trong trường.
Đoạt mấy lượt quán quân trong đại hội thể thao kèm thành tích xoay khối rubik và nhảy ở cấp hai khiến Lâm Đống Triết tỏa ánh hào quang.

Cậu đúng là kiểu tay đút túi quần đi trên hành lang, phía sau có vô số nữ sinh thì thầm to nhỏ.
Có thể nói Nhất Trung là nước, Lâm Đống Triết là cá và cậu như cá gặp nước.
Cậu thích đi ngang thì đi ngang, thích đi dọc thì đi dọc, chẳng ai có thể ngăn cản, một mình một đường vùng vẫy.

Trời dần tối, trên sân bóng rổ đã không còn học sinh nữa.

Lâm Đống Triết đánh bóng xong là nhanh chóng chạy về lớp lấy cặp sách.
Nhưng ngạc nhiên là trong phòng học tối thui vẫn có một bóng người.

Mà ngạc nhiên hơn là người đó hình như chính là học trò ngoan Trang Tiêu Đình, cái người vốn phải về nhà từ lâu.
Ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, tia nắng hoàng hôn chiếu vào bảng đen tạo thành một chùm sáng như lửa đỏ nóng bỏng.

Dựa vào tia sáng này Lâm Đống Triết miễn cưỡng nhận ra hình dáng Trang Tiêu Đình.

Cô nằm trên bàn, mặt chôn trong cánh tay mà nhỏ giọng khóc nức nở.
Hai người lớn lên với nhau từ nhỏ, lúc này trong phòng học lại không có những người khác nên Lâm Đống Triết không thể không làm trái với nội quy “học sinh nam nữ không được nói chuyện gần gũi với nhau”.

Cậu căng da đầu tiến lên vài bước, “Trang Tiêu Đình, sao cậu còn chưa về nhà? Có phải vì điểm bài kiểm tra mới được trả hôm nay của cậu không cao đúng không? Đây chỉ là một bài trắc nghiệm nhỏ thôi, không quan trọng đâu.”
Trang Tiêu Đình không lên tiếng.
Lâm Đống Triết không biết phải làm gì thế là chỉ có thể tiếp tục an ủi cô một cách vụng về, “Thầy Trang và dì đều là người hiểu biết, sẽ không vì một bài trắc nghiệm nhỏ mà mắng cậu đâu.”
Lâm Đống Triết thử khai sáng cho Trang Tiêu Đình, “Giáo viên phê bình cậu à?”
Trang Tiêu Đình nghẹn ngào, “Vừa rồi cô giáo gọi tớ tới văn phòng nói chuyện.

Tớ nói do tớ không ôn bài tốt nên cô cũng không nói gì……”
Lâm Đống Triết kinh ngạc, “Cô giáo không phê bình thì cậu khóc cái gì……còn thương tâm nữa là sao?”
Trang Tiêu Đình vẫn chôn mặt trong khuỷu tay và thấp giọng nói, “Vừa rồi cô giáo nói ‘trước kia cô đã dạy anh trai em, thành tích toán của anh em rất tốt‘.

Lúc ấy tớ đột nhiên không nói được câu gì nữa, trong đầu trống rỗng.”
Trang Tiêu Đình nghẹn ngào không ngừng, “Trong văn phòng có vài giáo viên khác, bọn họ đều nghe thấy lời giáo viên toán nói và nhìn tớ.

Hiện tại tớ ngồi đây và nhớ lại một màn vừa rồi thì không sao quên được.

Có khi trong một thời gian ngắn tớ cũng khó mà quên được chuyện này.”
Lâm Đống Triết chả hiểu gì hết, “Lời cũng nói rồi, sao cậu còn nhai đi nhai lại làm gì.”
Trang Tiêu Đình trầm mặc một lát mới nói, “Tớ cũng không muốn thế đâu, tớ cũng không muốn nhớ đi nhớ lại nhưng tớ không khống chế được bản thân.”
Lâm Đống Triết gãi gãi đầu, “Trang Tiêu Đình, khi tớ còn nhỏ nhà trường thường xuyên gọi cha mẹ tớ tới.

Có lần tớ ở văn phòng chờ mẹ tới và nghe thấy giáo viên càu nhàu, ‘Sao mẹ Lâm Đống Triết còn chưa tới nhỉ? Tôi muốn về sớm một chút.’ Trang Tiêu Đình, vừa rồi cậu và giáo viên nói chuyện khả năng là cô ấy cũng không để ý tới phản ứng của cậu đâu.

Có khi cô ấy chỉ muốn về nhà sớm một chút.

Các thầy cô khác khả năng cũng thế, trong lòng họ có khi đang nghĩ tới chuyện hết giờ phải về nhà nấu cơm ấy.”
Lúc Trang Tiêu Đình nghe thấy câu “Sao mẹ Lâm Đống Triết còn chưa tới nhỉ? Tôi muốn về sớm một chút” thì bật cười.

Nhưng chờ cậu nói xong biểu tình trên mặt cô lại ảm đạm.
Cô vẫn bướng bỉnh nói, “Nhưng tớ vẫn không nhịn được nhớ lại một màn vừa rồi.

Cậu không phải tớ nên cậu không hiểu được đâu.”
Lâm Đống Triết không cho là đúng, “Sao tớ lại không hiểu? Từ nhỏ tới giờ giáo viên toàn nói, ‘em và Trang Tiêu Đình là hàng xóm thế mà con bé thì vô cùng ngoan ngoãn còn em thì không ra thể thống gì.” Đến mẹ tớ cũng suốt ngày nói, ‘Con xem Tiêu Đình đi, thật là bớt lo’.

Thế nhưng tớ có để ý không? Tớ vẫn coi cậu là bạn tốt đấy thôi.”
Rồi cậu lại nói, “Cậu đừng cho rằng tớ không biết gì, thực ra tớ biết hết.

Hướng Bằng Phi cũng thế.

Cậu ấy học ở trường và cũng thường xuyên nghe các thầy cô nói, ‘anh chị em họ của em đều có thành tích tốt, còn em là người kéo điểm bình quân của cả nhà xuống.’ Cậu thấy Bằng Phi có để ý những lời này rồi nhai đi nhai lại không? Những lời thế này bọn tớ chỉ coi như gió thoảng bên tai, vào tai này ra tai kia thôi.”
Trang Tiêu Đình bị cách tư duy đơn giản thô bạo này dọa nghẹn họng.
Lâm Đống Triết nói, “Nếu cậu vẫn cứ chìm đắm trong mấy lời ấy thì tớ cũng chẳng làm được gì.


Hôm nay cậu không đi xe tới nên tớ sẽ đưa cậu về nhà, cậu ngồi xe và chậm rãi nghĩ đi.

Muộn rồi, chúng ta phải về nhà ăn cơm.”

Gió đêm phơ phất, trong không khí có mùi thơm thoang thoảng.

Gió rót đầy áo phông đồng phục to rộng của Lâm Đống Triết khiến nó phồng lên trước mặt Trang Tiêu Đình.
Cô đột nhiên hỏi, “Sao cậu lại biết tớ thích suy nghĩ miên man?”
Lúc này đúng giờ tan tầm nên Lâm Đống Triết thường xuyên lượn phải, lách trái mà linh hoạt vượt qua những cái xe khác trên con đường ngựa xe như nước.

Đợi vượt qua hai cái xe khác cậu mới trả lời, “Từ nhỏ tớ đã học cách đoán tâm tình của mẹ tớ.

Nếu mẹ vui tớ có thể bướng bỉnh một chút, còn nếu mẹ đang cáu thì tớ phải kẹp chặt đuôi.

Cũng vì thế tớ đại khái có thể đoán được những người chung quanh đang nghĩ gì.”
Lâm Đống Triết cực kỳ đắc ý nói: “Với anh cậu cũng thế, có một số việc có thể kéo anh ấy xuống nước, nhưng có một số việc không thể liều.

Thế nên anh cậu mới thích tớ.”
Trang Tiêu Đình bật cười.
Lâm Đống Triết lại hỏi, “Tớ và Hướng Bằng Phi đều không hiểu cô chú thương cậu thế, giáo viên cũng thích cậu mà sao cậu nghĩ nhiều vậy làm gì?”
Trang Tiêu Đình vẫn không nói lời nào.

Cô không nhịn được nhớ tới mùa hè năm ấy cô và anh tới nhà ông bà nội tiễn cô và Hướng Bằng Phi.

Nhân lúc Trang Đồ Nam không ở đó bà nội đã cuời tủm tỉm nói, “Nếu không phải thành tích của mày với anh mày tốt thì ba mày đã bỏ mẹ mày từ lâu rồi.”
Trang Tiêu Đình nhớ rõ nụ cười và giọng nói mang theo tàn nhẫn của bà nội lúc ấy.

Chỉ cần vừa nhớ lại cô đã sợ đến run rẩy.
Tiếng động cơ xe vang lên, một chiếc xe buýt chạy ngang qua, trong không khí toàn mùi xăng.

Trang Tiêu Đình hoảng hốt mà nhớ tới đoạn đối thoại của cha mẹ mà cô vô tình nghe được.

Trang Siêu Anh cảm khái về tình hình tài chính gia đình quá eo hẹp.

Nhà họ Lâm thường mời nhà họ ăn cơm hoặc mua chút đồ cho bọn nhỏ khiến anh thấy hơi xấu hổ.

Hoàng Linh cũng nói thành tích hai đứa nhỏ tốt là niềm hãnh diện duy nhất của nhà họ.
Tiếng thở dài của Hoàng Linh như vang lên trong đầu cô, “Ngày đó Tống Oánh trộm nói với em trong xưởng gần đây không phát lương nên nếu nhà mình thiếu tiền thì cô ấy sẽ cho mượn.

Em biết cô ấy tốt, nhưng làm cùng một cơ quan, chức vụ và thâm niên của em đều hơn cô ấy……, Aizzz, hiện tại nhà họ Lâm có tiền như thế, nếu không phải thành tích Tiêu Đình tốt hơn Đống Triết thì em quả thực không có tự tin qua lại với Tống Oánh.”
Trang Siêu Anh cũng nói, “Người và người không thể không so đo được, may mà hai đứa nhỏ nhà mình đều ganh đua.”
Lâm Đống Triết không biết suy nghĩ trong lòng Trang Tiêu Đình nên tiếp tục tận tình khuyên bảo cô nhóc, “Làm người thì vui vẻ là quan trọng nhất……”
Trang Tiêu Đình đột nhiên hỏi, “Cậu trộm xem TV hả, gần đây anh Bằng Phi cũng hay nói câu này.”
Lâm Đống Triết né tránh không đáp, “Làm người ấy mà, vui vẻ là quan trọng nhất.

Có người gọi Bằng Phi là ‘đồ Quý Châu’, ‘đồ nhà quê’ và cậu ấy đánh thằng kia bỏ chạy thế là xong, chưa bao giờ để trong lòng.

Cũng có người gọi Chu Thanh là ‘đồ Tân Cương’ và nó bỏ vào tai, cất vào lòng nên cả ngày mới âm u như thế.

Rất nhiều chuyện nếu không bỏ trong lòng thì sẽ không có việc gì cả.”
Trang Tiêu Đình cảm thấy lời này không đúng, nhưng cũng không hoàn toàn sai vì thế trong lúc nhất thời cô không biết phải phản bác thế nào.
Xe tải lướt qua bấm còi inh ỏi, trong tiếng ồn ào Lâm Đống Triết huýt sáo véo von.
Trang Tiêu Đình yên lặng lắng nghe và mơ hồ đoán đây là điệu cây trúc tía.

Tiếng huýt sáo nhẹ nhàng, gió đêm vờn quanh và tiếng còi xe như có ma lực xua tan ưu thương trong lòng.

Trang Tiêu Đình cũng lẩm bẩm ngân nga, khép lại một khúc Giang Nam triền miên diễm lệ ấy.
 
------oOo------
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận