Những Người Tình Cô Đơn Kỳ Lạ Của Tôi
Chúng tôi ăn tối sớm hơn thường lệ. Tối hôm đó thời tiết thật ngọt ngào. Những buổi tối đầu mùa thu là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong năm. Tiết trời mát nhẹ, gió ở khắp nơi trong thứ không khí trong veo, có thể ngửi thấy hơi nước man mát lẫn vào từng nhịp thở, len sâu tận vào trong cơ thể. Tự dưng thấy mình nhẹ bẫng với ước muốn được tan ra hòa vào sự êm đềm mơ màng như sờ thấy được xung quanh.
Bữa ăn kết thúc khá nhanh với trứng và bánh mì. Tee cho rằng sẽ nhâm nhi lâu nên không nên ăn no quá. Cô nàng hăng hái bê bát xuống bếp rửa dù hôm nay tới phiên tôi rửa bát. Ở nhà ôm ly rượu vang, ưỡn ẹo trong chăn vào một buổi tối thế này thật chẳng tồi chút nào. Tôi bò sang phòng của Tee, vừa lười biếng chui vào chăn, với tay bật kênh MTV vừa nghĩ thầm. Nhưng điều quan trọng là củng cố tinh thần cho Tee. Tôi vừa ngán ngẩm tắt tivi vừa nhìn đồng hồ. Gần Bảy giờ tối, tivi chẳng có gì hay. Vừa bật MTV đã thấy mấy anh chàng lạ hoắc đang gào rú. Nhét đĩa của The Corrs vào đầu DVD, chỉnh tiếng to hơn, tôi mò sang phòng khách thay đồ.
Nhà của Tee vốn là hai căn hộ liền nhau nên khá rộng, gồm ba phòng riêng biệt. Khi chưa dọn đến ở, tôi vẫn luôn thích căn bếp rộng mênh mông bằng cả gian phòng chính của Tee. Căn bếp liền với nhà tắm, có cửa sổ rất rộng nhìn xuống sân chơi. Nhiều lúc, tôi vẫn rủ rê Tee ngồi ườn dưới bếp uống những ly nước đầy đá, để ngắm nắng chiếu lọt qua cửa sổ, rọi ngập tràn phòng bếp trong những ngày hè nóng bức oi nồng. Hai phòng phía dưới rộng bằng nhau, bên trái là phòng Tee, bên phải là phòng khách, đều có cửa sổ lớn nhìn xuống sân chơi của khu tập thể bên cạnh.
Chúng tôi để gần hết mọi đồ đạc trong nhà ở phòng khách. Trong phòng Tee chỉ có một cái giường to đùng và bộ tivi kèm dàn máy nghe nhạc. Cái lồng sắt cuối phòng vốn được thiết kế để phơi quần áo cũng được dọn sạch sẽ. Tối, nếu không lầm lũi ngồi đánh chén nỗi buồn một mình ở đó, Tee lại lôi tôi ra ngồi ở đấy thì thầm đủ điều linh tinh với nhau. Toàn chuyện lặt vặt.
Bên phòng khách lúc nào kín mít đồ. Tee vốn đã hay sưu tập linh tinh nhiều thứ, từ khi tôi dọn về, cái phòng ấy lại càng trở nên chật hẹp. Choán hết mảng tường đối diện cửa ra vào là cái giá sách đồ sộ cao đến tận trần mà tôi khuân từ nhà sang. Mảng tường liền kề được trang trí bởi từng hộp gỗ vuông, sơn đủ màu đựng đĩa nhạc. Có cả thảy 24 cái hộp gỗ nhỏ như thế. Đối diện sang bên kia là cái bàn Nhật chân ngắn ngủn - tôi luôn quả quyết rằng cái bàn Nhật này chân ngắn hơn những cái bàn Nhật bình thường khác - đặt trên cái thảm lông dày mà con mèo Chinbu thỉnh thoảng hứng lên lại tè một bãi khai mù. Phía mảng tường cửa ra vào thì đặt cái tủ quần áo được sơn trắng mà hè vừa rồi chúng tôi vừa phải đóng mới vì cái tủ cũ đã bị sập do quá tải. Tường trong nhà cũng mới được tôi và Tee hì hục sơn lại thành màu da cam sáng. Dù hơi chói mắt nhưng Tee cho rằng nhìn như thế yêu đời hơn. Tôi cũng không có ý kiến gì. Bên phòng khách vẫn có một cái tivi nữa để xem lúc ăn cơm và một dàn máy nghe nhạc khác do tôi mang sang. Phía ngoài cửa phòng khách, trong một đêm cao hứng, tôi lọ mọ làm cái biển tên từ miếng gỗ thừa và chỗ sơn còn lại sau khi sơn nhà rồi treo lên cửa khiến Tee rất khoái chí. Bởi ai đến nhà cũng bối rối đứng tần ngần ở cửa trước cái biển Nhà vệ sinh của Tee trong khi Tee ở phía trong cứ hét toáng lên: Ai đấy? Cứ vào đi, ở trong này này!
Sang phòng khách đã thấy Tee đang hăm hở trang điểm.
- Rửa bát nhanh thế?
- Ừ hứ, để mai rửa. Lâu không đi chơi nên dành thời gian chăm sóc chỉn chu tí.
- Ừ.
Tôi ừ cho qua chuyện, trong lòng chợt nhen lên chút lo lắng khi thấy Tee quá phấn khích trước một cuộc hẹn không đâu như vậy. Giai điệu bản Summer sunshine của The Corrs vừa hết. Tôi bỏ mặc cái tủ quần áo để chạy sang chỉnh chế độ repeat, rồi ngồi thừ bên phòng Tee, để mặc cho những cảm xúc lẫn lộn nhảy múa cuống cuồng trong đầu.
- Này, thay đồ đi. Chi Ngắn đang đợi dưới sân rồi. Tee nói vọng từ phòng bên sang. Tôi tắt nhạc, sang phòng khách. Chẳng hiểu sao không dứt được cảm giác nặng nề.
- Sao lại có chương trình qua đón thế? Tưởng hẹn ra quán bar luôn?
- Không biết nữa. Thấy vừa gọi điện lên. Lão này dạo này cư xử cứ bất thường.
- Đợi tao tí, thay đồ, trang điểm chút đã. Dù sao cũng không nên vác cái mặt bơ phờ thiếu ngủ ra đường. Biết đâu lại gặp anh nào.
Tôi vừa nói vừa nháy mắt, cười nhăn nhở.
Năm phút sau chúng tôi ra khỏi nhà. Tee lèm bèm:
- Từ khi nào mày học được cách thay quần áo và trang điểm nhanh thế. Nhìn mày như chuẩn bị cả tiếng đồng hồ mới được như vậy ấy.
- Kết quả của việc vừa muốn ngủ nướng vừa muốn trông thật ổn vào mỗi buổi sáng ấy mà.
Hóa ra cô nàng chẳng hề biết mỗi sáng tôi vẫn cuống cuồng như thế nào. Hay là Tee ngủ say như chết thật chứ không phải cố gắng giả vờ ngủ như tôi vẫn nghĩ. Nếu vậy thì có thể mọi việc cũng không đến nỗi tệ như tôi tưởng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...