Những Người Bạn


Dường như hai người này không cãi nhau là họ sẽ chết sớm, ăn không ngon ngủ không yên, bệnh tật triền miên, thường xuyên xui xẻ, cả nhà bị tuyệt vong,… Trong khi đó cặp cuối cùng lại vô cùng là yên tĩnh. Bởi vì Carol và Victor làm gì có gì mà nói ngoài mấy câu:
-Cô đã đỡ hơn chưa ? – Victor hỏi cho có lệ
-Cảm ơn, tôi tốt hơn rồi thật ra cũng không cần phiền anh – Carol đáp
Im lặng
-Cô làm gì mà đi lảo đảo như say rượu vậy ? – Victor đang liếc nhìn Carol đang cố giữ thăng bằng
-Tôi giả trông giống lắm đúng không ? – Carol cố gắng để Victor không nhận ra tình trạng choáng váng nặng của mình
-Không đi được thì đứng lại đâu cần cố làm gì – Victor lạnh lùng – Cô đang giả vờ mạnh mẽ trước mặt tôi à ?
-Tôi tự đi được không cần anh quan tâm, chỉ là tôi muốn về trễ thôi. – Carol học cách trả lời Victor sao cho phải phép
Im lặng
-Anh dừng lại chút đi đợi tôi để lại một ít cho nhà này – Carol gọi
-Ờ - Victor hờ hững
Im lặng
-Sao cô lại bỏ qua nhà này ? – Victor hỏi

-Có người đến trước rồi – Carol trả lời
-Sao cô biết ? – Victor lại hỏi tiếp
-Anh có thấy cái cây đặt theo hình dấu X kia không ? – Carol đáp – Nó là dấu hiệu chúng tôi để lại sau mỗi lần ghé thăm.
Lại im lặng
-Phát hết rồi, về thôi – Carol nói
-Ừ - Victor vẫn đeo cái mặt nạ lạnh lùng
-A nh về trước đi tôi còn chút việc – Carol bỏ đi để mặc Victor ở sau lưng
Sau khi Carol đã chắc chắn mình bỏ xa Victor cô tìm một góc nhỏ ngồi thu mình lại và chẳng làm gì cả. Vì trời còn tối mịt nên Carol tranh thủ chợp mắt chút xíu, cô mệt mỏi vì gắng gượng trước mặt mọi người. Carol nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong lúc mơ màng cô có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình chợt tỉnh dậy. Hóa ra Victor đang nhìn cô chằm chằm.
-A A A A A A A A A………………..- Carol giật mình la lên
-Cô ồn quá – Victor bực bội
-Anh….có cánh kìa – Carol run rẩy nhìn vào đôi cánh màu trắng toát đẹp lộng lẫy của Victor
-Nó hả ? – Victor quay đầu lại, nhìn vào đôi cánh tuyệt đạp của mình – Nó dùng để bay mà, nờ nó mà tôi nhìn thấy được con chuột đang co ro này
-Đi về đi – Carol đứng dậy bước về

-Cô ngủ xong chưa ? – Victor tỏ ra hơi quan tâm
-Hôm nay sao tự nhiên anh nói nhiều vậy ? – Carol không trả lời hỏi ngược lại
Im lặng. Họ cứ thế mà về phòng trọ, vừa đặt chân vào quán thì….
-Sao hai người về trễ vậy ? – Lucy nhìn Carol với ánh mắt nghi ngờ
- Tớ bị lạc đường – Carol đáp ngắn gọn
-Tại sao các cô không ở lại đây rồi sáng mới đi – Victor bước vào
-Ừ, tớ thấy như thế cũng vui đó các cậu – Karry tán thành
-Tớ thì không thành vấn đề - Carol nói
-Còn tớ muốn thử cảm giác lo lắng khi cận kề kẻ thù như thế nào – Lucy hưởng ứng
-Tớ theo số đông – Hana điềm tĩnh
-Các cô định làm gì tới sáng ? – Ren hỏi
-Tôi sẽ ngủ - Carol chẳng cần nghĩ ngợi gì
-Cô ngủ ở phòng tôi đi, tôi sẽ qua phòng Jun ngủ - Victor nói trước khi ai kia kịp cất lời
-Tớ ngủ chung với cậu nha nha nha – Karry mè nheo Carol
-Tớ sẽ giúp cậu chia tiền – Lucy thúc nhẹ vào lưng Hana
- Ừ - Hana cảm nhận được cái gì đó
-Vậy tối nay giao phòng cho các cô đó – Victor bỏ đi vào phòng Jun.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui