Anh phớt lờ bà, quay người tiếp tục bước lên lầu.
Trần Tư Kỳ nhìn thấy như vậy trợn mắt, nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt lập tức chuyển sang ngồi nhàn nhã trên ghế sofa, lẩm bẩm: "A, chú của con không phải là giám đốc của Banana Station sao? Lúc trước đã nói, Đổng Gia Nhiên ở đài bọn họ hình như rất có chút ý tứ với An An!"
Người trên cầu thang nghe vậy hơi khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục bước đi, Trần Tư Kỳ nhìn thấy điều này cũng không lo lắng, nghiêng đầu nhìn về phía anh và nói tiếp: "Hôm nay xem buổi biểu diễn, mẹ chợt cảm thấy rằng An An và người kia rất hợp nhau.
Đúng là trai tài gái sắc, xem tiết mục có cảm giác như hai người họ khong giống diễn! Con gái chắc hẳn đều thích kiểu người ôn nhu cẩn thận như Đổng Gia Nhiên?"
Tô Dương dừng bước, quay đầu nhìn người như đang chỉ đạo diễn xuất với ánh mắt nghiên cứu rồi chỉ vào điện thoại.
Người như con trai bà thậm chí còn muốn uy hiếp bà sao...
Trần Tư Kỳ nóng nảy, tức giận hét lên: "Giỏi thì con cứ làm đi, con không hiểu phong tình cũng không ôn nhu hiền lành.
Nếu An An thích con, heo mẹ đều có thể leo cây!"
Tô Dương: "······"
"Con sẽ mãi mãi là cẩu độc thân!"
"Đừng có mà khóc trước mặt mẹ khi vợ con chạy!"
Trần Tư Kỳ nói xong, bả tức giận đi lên lầu, khí thế mạnh mẽ bước lên cầu thang, khi đi ngang qua anh, bà trợn mắt định bước tiếp, nhưng Tô Dương đã đưa tay ra nắm lấy góc quần áo của bà.
"Con đang làm gì thế!"
Tô Dương cau mày nói: "Làm sao mẹ biết bọn họ không có diễn?"
Trần Tư Kỳ dừng một chút, kỳ thật cảnh tượng này là bà tự mình dựng nên, bà đã xem qua chương trình tạp kỹ này, mặc dù hai người chia thành một nhóm, nhưng từ khi còn nhỏ đến trưởng thành bà vẫn có thể cảm nhận được hai người có nhiều sự khác biệt.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của con trai bà, ánh mắt có chút tinh quái, sau đó hai mắt sáng lên, bà nói: "Trong trò chơi thứ hai là nhìn đối diện nhau, con không để ý thấy tai An An đỏ sao?"
Tô Dương ngơ ngác chống cằm, có lẽ đang suy nghĩ điều gì đó, Trần Tư Kỳ nói tiếp: "Mẹ nhìn An An lớn lên! Tai con bé khi xấu hổ sẽ đỏ lên!"
"Hơn nữa, không có việc gì thì sao tai người kia cũng đỏ lên? Chắc người ta thích thiếu nữ sát thủ 'Cao Đại Tráng' đó!"
"Thành thật mà nói, Đổng Gia Nhiên đó trông rất đẹp trai! Nếu mẹ là An An, mẹ nhất định sẽ thích người ta!"
"Ít nhất thì họ cũng thương hương tiếc ngọc!"
Tô Dương: "······"
Sau khi cúi đầu suy nghĩ một lát, anh mới nghiêm túc nói: "Con không nhớ chị ấy có xấu hổ."
"Hừ." Trần Tư Kỳ hất tay anh ra, đi về phía trước, "Con không hiểu tâm tư phụ nữ."
Tô Dương: "······"
*
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh, Trần Tư Kỳ giả vờ rẽ ở góc cầu thang, che mặt cười ngốc nghếch, trong lòng đếm vài lần, bà thò đầu ra ngoài nhìn.
Quả nhiên, không còn thấy bóng dáng tiểu tử thúi kia đâu nữa.
"Hừ." Bả kiêu ngạo đi về phía phòng: "Muốn đấu với mẹ sao, cũng không nhìn thử lão nương là ai."
*
Lâm Túc An nhảy bằng một chân mệt mỏi nên đặt bàn chân bị thương của mình lên cây cột ở cửa nhà Tô gia, trong miệng chửi bới, vẻ mặt không tốt.
"Tiểu tử thúi,một ngày nào đó tôi sẽ lột da cậu"
"Rút gân cậu ra."
"Làm cậu kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay."
"·······"
Những con ve sầu trên cây dường như biết cơn giận dữ của cô và không ngừng kêu.
Ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn đường chiếu vào mặt Lâm Túc An, khiến cô bất chợt tăng thêm chút u oán.
Tô Dương nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa, nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt cau có vốn có của anh biến thành một nụ cười sau khi nghe thấy một loạt lời chửi bới liên quan đến mình của Lâm Túc An.
Anh đi hai ba bước đến phía sau cô.
Cô vẫn không hề hay biết gì, liên tục mắng chửi.
Tô Dương đứng hai ba giây, vươn tay đem cô ôm ngang vào trong lồng.
Người vốn đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, vừa chửi rủa vừa huyên thuyên, đột nhiên bị nhấc lên không trung, sợ hãi đến mức 'A' một tiếng, vung tay đánh theo phản xạ, trong nháy mắt, mới thoáng trông thấy nụ cười vô sỉ quen thuộc, cô buộc mình phải dừng tay lại, dùng đầu mình đập vào anh, "Chết tiệt, tiểu tử thúi này, cậu còn dám ra ngoài, lão nương bóp chết cậu!"
Tô Dương bị cô đập đến mức cả người đang ôm lấy cô lùi lại một bước nhỏ, nhưng Lâm Túc An vẫn không thể chưa có hả giận, vứt xuống một câu: "Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết tại sao hoa lại đỏ!" Cả người không ngừng di chuyển, cô bóp lấy mặt anh không ngừng kéo ra hai bên.
"Vậy tại sao hoa lại đỏ?" Thiếu niên nghiêng đầu tò mò nhìn cô, đôi má trắng nõn của anh bị cô kéo đến đỏ bừng dưới ánh đèn không quá sáng, anh đang mỉm cười.
Đôi mắt đen phản chiếu ánh sáng, rực rỡ như những vì sao.
Ngốc manh, cùng với người da mặt dày chọc người ta ghét thường ngày hoàn toàn khác nhau.
Từ nhỏ, mỗi lần Tô Dương cho cô tức giận đều làm ra vẻ mặt đáng yêu này, nhưng cô cũng không có nguyên tắc, lần nào cũng dính chiêu này.
Người này giả heo ăn thịt hổ, thực xấu hổ.
Lâm Túc An càng nghĩ càng tức giận, cô nhìn chằm chằm vào vầng trán đỏ bừng của anh với đôi mắt sáng rồi kéo đầu mình ra xa.
Như đoán trước được cô sắp làm gì, Tô Dương nhướng mày, trong tia chớp lóe lên, anh nhìn chằm chằm vào một góc, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại tràn đầy nghiêm túc: "An An, paparazzi."
Nói xong, Lâm Túc An theo phản xạ vùi đầu vào vòng tay anh, vùi vào áo khoác rộng thùng thình của anh.
Lâm Túc An vô cùng hoảng sợ.
Thử nghĩ xem, trong đêm khuya, được một chàng trai cõng vào nhà, vốn không phải mối quan hệ lãng mạn gì, nhưng khi các paparazzi nhìn vào thì sẽ không phải như vậy.
Tiêu đề của ngày mai nhất định sẽ là chuyện tình một đêm của cô với tiểu thịt tươi, hoặc là cô bị phú nhị đại bao nuôi tình một đêm, điều này chắc chắn sẽ hủy hoại danh tiếng hoàng hoa đại khuê nữ của cô trong suốt 23 năm.
Có thể cô sẽ bị mang tiếng xấu.
Nghĩ đến đây, lại nghĩ đến đối tượng bị chụp ảnh với cô, Lâm Túc An không khỏi căm ghét run người, càng vùi đầu chặt hơn, hai tay ôm thật chặt cổ Tô Dương: "Mau đưa tôi về, tôi bị chụp ảnh sẽ rất rắc rối."
"Đừng nói chuyện, giọng nói của cô rất to." Anh cúi đầu nói nhỏ vào tai cô.
Hơi thở ấm áp phả vào má cô, mặt Lâm Túc An nóng bừng, cô lập tức ngừng nói.
Anh hài lòng đến nỗi trong mắt tràn đầy
nụ cười vui vẻ, bước đi nhàn nhã về phía biệt thự gần đó.
Tuy nhiên, người bịt kín đầu lại không hề để ý rằng nơi mình vừa nhìn chẳng có gì ngoài chiếc đèn thoát hiểm hỏng liên tục nhấp nháy.
*
Khó được một ngày nghỉ hiếm hoi, Lâm Túc An ngủ đến 11h trưa, sau khi nằm trên giường ngủ được một lúc, sắp tới giờ ăn cơm thì có tiếng gõ cửa phòng.
"Dì Lý, vào đi." Cô nói với vẻ nũng nịu.
Nói xong, cửa bị đẩy ra, Lý Thiến cầm trên tay một chiếc khay, trong khay có một bát cơm và mấy món ăn nhỏ, khẩu phần không lớn nhưng đều rất tinh tế ngon miệng.
Lâm Túc An nuốt nước miếng khi nhìn thấy nó, bụng cô ban đầu thậm chí không cảm thấy đói, nhưng bắt đầu cồn cào khi ngửi thấy mùi thơm.
"Dì Lý, dì là nhất!" Cô vui vẻ nói, kéo chăn ra và cọ cọ cánh tay của Lý Thiến.
"Heo lười, cuối cùng cũng tỉnh rồi." Lý Thiến trìu mến cười, đặt khay thức ăn lên bàn trang điểm, bên cạnh cầm một cái bàn nhỏ đặt lên giường, sau đó đặt khay thức ăn lên, "Ăn nhanh đi!"
Lâm Túc An càn quét đồ ăn rất nhanh, khi gần bảy tám phần no, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi: "Dì Lý, trong bản tin giải trí hôm nay có tin tức gì liên quan đến con không?"
Bởi vì Lâm Túc An làm trong giới giải trí nên Lỹ Thiến thường chú ý nhất đến tin tức giải trí, bà đặt mua nhiều báo hàng tuần liên quan đến mục đích này, theo thời gian, bà hình thành thói quen đọc chúng vào mỗi buổi sáng.
"Không." Nghĩ đến tờ báo bà đọc buổi sáng, Lý Thiến lắc đầu và hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Túc An nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy vẻ mặt tò mò của Lý Thiến, cô nói: "Hôm qua con được Tô Dương đưa về nhà thì gặp phải paparazzi.
Con cứ tưởng mình bị chụp ảnh rồi."
"Hả?" Lý Thiến bối rối cau mày, kỳ quái nói: "Không thể nào, con không thể bắt gặp paparazzi ở Y Vân Cốc."
Lâm Túc An: "???"
"Con quên rồi sao? Ngôi nhà phía sau là nhà của thị trưởng thành phố A.
Vì lý do này nên an ninh tiểu khu đặc biệt rất nghiêm ngặt, không thể có paparazzi vào."
"·······"
Lúc này, Lâm Túc An cảm thấy muốn đánh chết ai đó mới thoải mái tâm tình.
Đọc tại wattpad @banhmi_thitnuong ủng hộ chính chủ
Đừng ủng hộ cho những loại chó rẻ rách suốt ngày đi ăn cắp công sức edit của người khác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...