Ăn xong bữa trưa, Lâm Túc An nhàn nhã nằm trên chiếc ghế bập bênh trong sân, cầm điện thoại di động chơi Anipop rất nghiêm túc, đôi chân dài bắt chéo trên giá trồng nho, thoạt nhìn trông rất lười biếng nhưng tràn đầy năng lượng.
Trên đầu cô là những chùm nho đỏ tím lấp lánh dưới nắng, trông thật hấp dẫn.
Lâm Túc An tập trung tinh thần nhìn trò chơi sắp vượt qua thì lại game over, cô cau mày, tuy nhiên ngay khi cô chuẩn bị chơi lại thì giao diện trò chơi trên điện thoại của cô đột nhiên bị gián đoạn bởi một cuộc gọi lạ.
Cô cũng không nghĩ nhiều, cô liền cúp điện thoại, tiếp tục tập trung vào trò chơi, chưa đầy mười giây, số lạ lại gọi đến.
Có chút khó chịu, Lâm Túc An liền nghe điện thoại, giọng điệu không tốt hỏi: "Ai vậy?"
"Chào, An An.
Tôi có quấy rầy cô nghỉ ngơi không?" Một giọng nói có chút quen thuộc vang lên nhưng Lâm Túc An không nhớ đó là ai, vì vậy cô bình tĩnh lại và hỏi: "Anh là?"
"Tôi là Đổng Gia Nhiên! Hôm nay tôi đến công ty của cô để nói chuyện.
Vốn dĩ tôi định đến gặp cô nhưng lại nghe người đại diện của cô nói rằng chân của cô bị thương, vừa vặn người đại diện của cô định mang kịch bản đến cho cô nên tôi mới đi theo đến..."
"········"
Sau khi trả lời điện thoại một lúc lâu với vẻ mặt bối rối, Lâm Túc An chạm vào quả đầu như ổ gà sau khi cúp máy, liếc nhìn bộ đồ ngủ nhăn nheo cùng đôi dép lào cô cau mày có chút bực bội.
Đổng Gia Nhiên...thật không may, chính là chương trình tạp kỹ mà cô và anh ta tham gia khi xem TV ở Tô gia ngày hôm qua.
Chương trình tạp kỹ kia là một chương trình rất lâu đời, người dẫn chương trình cơ bản đều là những cái tên quen thuộc, tuy nói như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô tham gia chương trình đó, hơn nữa cô cũng chỉ gặp những người dẫn chương trình đó một lần, chỉ là tìm hiểu nhau trong buổi chụp hình mà thôi.
Cho nên cô không hiểu vì sao Đổng Gia Nhiên lại đến gặp cô, mà Trần Ấu vốn luôn lý lẽ lại đưa anh ta đến đây???
Cảm thấy tâm trạng vui vẻ trong kỳ nghỉ của mình ngay lập tức bị xóa sạch, trước sự tín nhiệm của cô dành cho Trần Ấu, Lâm Túc An bỏ trò chơi mà cô đang nghiêm túc nghiên cứu, nhảy một chân về nhà với một chiếc dép lào xỏ ngón một chân.
"Con đang làm gì vậy? Sao không tắm nắng?" Lý Thiến bưng đồ ăn từ trong bếp đi ra, vội vàng đặt khay trên tay xuống, vừa đỡ cô vừa bối rối hỏi.
"Đi thay quần áo...có lẽ con có việc."
"Haiz.
Công việc gì?"
"Con làm sao biết được." Lâm Túc An nhún vai cam chịu.
*
Ánh nắng chiều chói chang đến chói mắt, Tô Dương chậm rãi bước ra khỏi nhà, chuẩn bị đến trường, nhìn thấy cửa nhà bên cạnh đóng chặt, anh lộ ra nụ cười thoải mái.
Anh biết mà không cần nghĩ rằng cô bây giờ hẳn đang chơi game gác chân phơi nắng trong sân.
Đây là điều cô thường làm trong những ngày nghỉ hiếm hoi của mình.
Tô Dương đứng đó hồi lâu, hôm nay anh vốn không có ý định đi học định sang nhà bên chơi một ngày nhưng anh đang nghĩ ngày hôm qua cái người bị anh lừa gạt chắc hẳn...
Không cần đoán, hiện tại nhìn thấy anh nhất định sẽ rất tức giận, nghĩ tới bộ dáng tức giận đáng yêu của ai đó, Tô Dương tâm tình rất tốt, mang túi đeo lên vai, thong thả đi về phía tiểu khu.
- --Có vẻ như anh nên mang theo một món quà nhỏ để làm vui lòng cô khi về nhà.
Ánh nắng chiếu rọi dễ chịu trong tiểu khu.
Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, vài đám mây bay phấp phới, che khuất mặt trời vừa rồi vẫn đang toả hơi ấm.
Anh thở dài.
- --Chắc chắn cô đang nhỏ giọng oán giận khi đang tắm nắng phải không?
Đôi mắt đen nhánh, có chút đau khổ của ai đó hiện lên trong tâm trí anh.
Anh cười khúc khích, nghĩ ngợi rồi quay đầu lại nhìn cánh cửa đóng kín sau lưng.
Một chiếc xe màu đen từ từ lướt qua làn đường dành cho ô tô rồi dừng lại trước cánh cửa mà anh đã quay lại nhìn đi nhìn lại kể từ khi ra ngoài.
Tô Dương nhận ra đây là xe của Trần Ấu, nhíu mày, bình thường Trần Ấu sẽ không quấy rầy cô đang nghỉ ngơi, lại còn là lúc cô bị thương.
Chắc chắn có chuyện gì đó quan trọng phải không?
Đúng lúc anh đang suy đoán thì cửa chiếc ô tô màu đen mở ra, một người phụ nữ bước xuống ghế lái, tuy nhiên cùng lúc đó, cửa ghế phụ cũng mở ra, từ trong có một người đàn ông bước xuống.
"·········"
Thực không khéo...!người đàn ông đó chính là người được An An cõng trên TV ngày hôm qua - Đổng Gia Nhiên.
Vẻ mặt vốn ôn nhu của Tô Dương bỗng nhiên có chút u ám.
Lúc này, trong đầu anh tràn ngập những lời mẹ anh thì thầm bên tai anh, đại loại như 'An An và Đổng Gia Nhiên đều là trai tài gái sắc'
Trai tài gái sắc?
Tô Dương liếc nhìn người đàn ông kia một cái thoạt nhìn tựa hồ có ác ý, khinh thường 'hừ 'một tiếng.
Đang trên đường đến trường nhưng anh liền quay lại với túi sách trên vai.
*
"Chị Ấu, sao chị lại ở đây?"
Trần Ấu đang định bấm chuông thì nghe thấy giọng nói dễ nghe liền quay đầu lại với ánh mắt dịu dàng, nói với chàng trai cách đó không xa: "Chào Dương Dương, chị tới gặp An An có việc."
Một lúc sau, cô nhìn thấy túi sách trên vai anh, tò mò hỏi: "Dương Dương, lúc này không phải nên đi học sao?"
Đổng Gia Nhiên nhìn chàng trai điềm tĩnh thoải mái đang nói chuyện với Trần Ấu, có chút bối rối, không phải anh ta tự luyến, nhưng kể từ khi anh ta ra mắt dẫn dắt chương trình "Nào, Alice" được vài năm, bất cứ khi nào anh gặp người qua đường hầu hết mọi người sẽ không dám đến gần anh, ngay cả khi anh ký tên, họ sẽ nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc, có rất ít người ngay cả khi nhìn thấy anh cũng không biểu hiện gì.
Đổng Gia Nhiên thấp giọng hỏi người bên cạnh: "Trần Ấu, người này là?"
Chàng trai 18 tuổi tuy nhìn thấp hơn so với nam nhân cao lớn một chút nhưng lại toát ra khí chất lười biếng quyến rũ, cùng vẻ đẹp hoàn toàn có thể giết chết cả nam lẫn nữ trong giới giải trí.
Trần Ấu âm thầm thở dài trong lòng.
Nói thật, nếu Tô Dương là nghệ sĩ cùnh cô ký hợp đồng thì anh sẽ trở thành một tiểu thịt tươi nổi tiếng khắp cả nước nhưng thật đáng tiếc.
Cô thở dài nói: "À, đây là em trai của An An."
Tô Dương đi tới trước mặt hai người, không khỏi nhíu mày nhưng rất nhanh liền biến mắt rất khó phát hiện.
Vừa nghe được mình là em trai của ai đó, Đổng Gia Nhiên lập tức mỉm cười, đưa tay về phía anh: "Xin chào."
"Anh là?" Chàng trai cụp mi xuống, một tay đút vào túi quần đi học, một tay kéo túi đeo vai, không hề có ý định bắt tay.
Bị từ chối bắt tay một cách cực kỳ rõ ràng là điều Đổng Gia Nhiên chưa từng gặp phải sau khi nổi tiếng.
Trong mắt anh hiện lên một tia xấu hổ, nhưng làm người chủ trì nhiều năm như vậy cũng không phải là không có gì, anh nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười rồi thu tay lại, thở dài nói nhỏ với Trần Ấu: "Ài, tiểu bằng hữu này không chú ý đến chúng ta."
Nói xong quay về phía Tô Dương nói: "Tiểu gia hỏa, tôi là Đổng Gia Nhiên."
Tô Dương: "Ồ, tôi không biết anh."
Đổng Gia Nhiên: "·······"
Trần Ấu: "·······"
Không biết Đổng Gia Nhiên?
Trần Ấu không khỏi nhếch khóe miệng, "Nào, Alice" chương trình tạp kỹ này đã có mặt trong giới giải trí được 20 năm, rất nhiều ngôi sao lớn thường nghĩ đến việc phát hành album mới hoặc một bộ phim mới đều muốn được tham gia chương trình tạp kỹ này, xét cho cùng, người hâm mộ của nó bao gồm mọi lứa tuổi và bốn người dẫn chương trình trong đó, không quá lời khi nói rằng nếu đi hỏi mười người tùy tiện trên phố, họ sẽ biết.
Một hai người còn lại không biết có lẽ còn quá trẻ nên không rõ, hoặc quá già nên không biết rõ.
Trần Ấu có thể cam đoan, Tô Dương với vẻ mặt không biết này chỉ là đang cố tìm phiền toái mà thôi.
Đúng lúc này, cánh cửa đóng kín của Lâm gia được mở ra từ bên trong, Lý Thiến đang đẩy xe lăn, Lâm Túc An ngồi trên đó, mặc váy dài lệch vai màu hồng, khuôn mặt trang điểm nhẹ, mái tóc mượt mà trên vai, cả người thật nhã nhặn, lịch sử.
"Xin chào, anh Đổng." Lâm Túc An đưa tay về phía người trước mặt với nụ cười trên môi, "Tại sao một người đàn ông bận rộn như anh lại có thời gian đến nhà tôi vậy?"
Cô gái trước mặt xinh đẹp đến nỗi tai Đổng Gia Nhiên đột nhiên đỏ bừng, thực tế là khi Lâm Túc An lên sân khấu quảng bá album mới ở tập trước, anh ta đã từng nhìn thấy vô số người đẹp, nhưng là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy người như cô, anh bị vẻ đẹp trên người cô thu hút.
Bị thu hút bởi khí chất dịu dàng của cô, hôm nay anh ta tình cờ đến công ty của cô để nói chuyện, nên không nhịn được mà muốn đi gặp cô ấy.
Khi biết tin cô đã bị thương nên anh ta đề xuất với Trần Ấu muốn đến gặp cô mà không cần suy nghĩ.
Trần Ấu chỉ có thể cho anh ta một chút thể diện.
Đổng Gia Nhiên lau tay vào quần áo xong, nhìn bàn tay trắng nõn sơn móng tay màu đỏ trước mặt, cảm giác khó chịu của anh ta với thanh niên đã biến mất, anh ta căng thẳng đến mức hai tay khẽ run lên đang định nắm tay cô...!
"Tôi nhớ ra, anh là người dẫn chương trình Đổng Gia Nhiên, người từng hẹn hò với ngôi sao khiêu d** Ngô Bội Bội phải không?" Tô Dương im lặng một lúc, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đổng Gia Nhiên nhìn chằm chằm vào đôi tay thon thả của nữ thần đang sắp nắm tay mình, sắc mặt có chút tối sầm.
Trong giới giải trí đâu đâu cũng có mỹ nhân, ở một địa vị nào đó, cho dù không chủ động tán tỉnh phụ nữ thì bên cạnh anh ta cũng luôn có rất nhiều cám dỗ.
Ngô Bội Bội là một trong số đó, ngoài tiếng xấu ra thì cô ta còn gợi cảm và mê hoặc, phải nói rằng hầu hết đàn ông đều không thể từ chối cô.
Đổng Gia Nhiên là một trong số đông đó.
Không ngờ trong thời gian quan hệ của họ...
Anh ta làm điều đó là vì sắc đẹp cô ta, nhưng cô ta làm vậy để lợi dụng anh ta.
Ban đầu hai người đồng ý rằng mỗi người sẽ có được thứ mình muốn, nhưng một bức ảnh Ngô Bội Bội trong đó anh ta đang cởi trần ngủ bị lộ trên mạng xã hội Weibo đã làm nóng mối quan hệ.
Cũng có thể nói anh ta bởi vì sắc đẹp nên bị người ta lợi dụng.
Đổng Gia Nhiên mỗi lần nói đến chuyện này đều cảm thấy có chút chán ghét, huống chi là nói ra trước mặt người mình thích.
Đổng Gia Nhiên hoảng sợ nhìn về phía Lâm Túc An, khi nhìn thấy lông mày hơi nhướng lên của đối phương, anh ta lập tức có chút lo lắng, thầm chửi rủa tiểu tử trước mặt kia.
Ngay khi anh ta định giải thích, cô gái đang ngồi trên xe lăn liền đứng dậy, bước một bước nhỏ về phía anh ta.
Tình huống như thế nào?
Ngay khi Đổng Gia Nhiên đang đưa ra nhiều suy đoán, căng thẳng hít một hơi, mùi thơm của cô gái bay qua rồi dừng trước mặt chàng trai xinh đẹp người mà đã bôi nhọ anh ta nhiều lần.
Lâm Túc An làm ở giới giải trí rất ý thức được tất cả những chuyện hỗn loạn đang diễn ra trong đó, Tô Dương, tên tiểu tử thúi này chỉ đang nói những điều lung tung bậy bạ mà không biết lựa lời trước mặt người khác...
Bỏ đi, nhưng điều đó lại cho cô một lý do khác để dạy cho anh một bài học.
Đôi mắt đen láy của chàng trai trẻ chứa đầy ác ý, bị sự có mặt của người thứ ba ép buộc, Lâm Túc An kiễng chân lên, vỗ nhẹ vào trán anh một cái không nhẹ không nặng, ghé vào tai anh, gay gắt nói: "Còn không mau đi học.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...