Một ngày trôi qua vô cùng nhanh chóng, mới đó mà trời đã trở tối, cũng là lúc sân khấu kịch của trường đại học S diễn ra.
Tiết mục của khoa bọn họ là tiết mục thứ tư vì thế nên Trì Lạc còn kha khá thời gian để ôn tập lời thoại.
Cậu ngồi trong cánh gà, tay cầm kịch bản, đôi mắt vô cùng tập trung nhìn lời thoại nhưng thật ra trong lòng cậu đang vô cùng lo lắng.
Hựu Trí đứng một bên giúp bưng bê đạo cụ, trông thấy cậu thất thần ngồi một góc, cậu ta chậm rãi đi đến khoác vai cậu:"Sao nào, sắp được diễn chung với tiền bối nên hồi hộp sao?"
Trì Lạc hoàn hồn, cậu đỏ mặt nhìn cậu ta.
Bởi vì ánh sáng nơi cánh gà không quá sáng nên Hựu Trí không nhìn thấy được sự khác biệt trên gương mặt cậu.
Cậu ta vẫn vô cùng vui vẻ chọc ghẹo cậu:
"Này nhé, lát nữa lên sân khấu, nếu gương mặt đẹp trai của tiền bối khiến cậu áp lực thì cậu hãy tưởng tượng gương mặt nó là một củ khoai tây đi, khi đó mọi áp lực căng thẳng của cậu sẽ được xua đi ngay."
Nghe cậu ta nói nhảm nhí một lúc ấy vậy mà Trì Lạc lại thật sự tưởng tượng ra hình ảnh gương mặt Cố Triển Phi biến thành một củ khoai tây có mắt mũi miệng, cậu cảm thấy buồn cười không thôi.
Hựu Trí trông thấy cậu nhếch mép cười cũng mỉm cười theo, cậu ta vỗ vỗ lưng cậu:"Cố lên nhé!"
"Ừ."- Trì Lạc cảm ơn Hựu Trí.
La Chi chạy từ phòng nghỉ ra, gọi hai người họ:"Trì Lạc ơi cậu vào đây đi, tiền bối chuẩn bị xong rồi đến lượt cậu rồi đó.
Còn Hựu Trí giúp tớ bưng vài cái cây với."
Hựu Trí lập tức đi ngay, Trì Lạc đi theo La Chi vào phòng nghỉ.
Căn phòng không lớn nên chỉ cần mở cửa ra là có thể thấy hết tất cả mọi người ở bên trong.
Trì Lạc vừa đi vào, không cần tìm kiếm cậu cũng có thể nhìn thấy Cố Triển Phi đang ngồi nghịch điện thoại trên ghế sô pha.
Tiếng mở cửa vang lên khiến anh ngước mắt nhìn về phía cậu.
Ngay giây phút ấy Trì Lạc cảm thấy trái tim mình như muốn rớt khỏi lồng ngực.
Cố Triển Phi khoác lên mình bộ trang phục của Romeo trông vô cùng lịch lãm, mái tóc được vuốt keo làm tôn lên gương mặt lạnh lùng, góc cạnh của anh, mọi thứ kết hợp với nhau hoàn hảo không thể tả nổi.
Trì Lạc nhìn đến ngơ người, mọi người trong phòng đang bận rộn chuẩn bị nên chẳng ai để ý đến ánh nhìn của cậu, chỉ có Cố Triển Phi là biết rõ, anh mặc cho cậu nhìn, cũng chẳng nói chẳng rằng, để cho cậu nhìn chán thì thôi.
La Chi đẩy một chiếc ghế ra trước gương, nói với Trì Lạc:"Trì Lạc, cậu mau đến đây, tớ sẽ đội tóc giả với cả trang điểm cho cậu."
Trì Lạc rời mắt khỏi anh, đi đến phía trước gương.
La Chi lấy đồ trang điểm xong quay sang ngẩng người nhìn cậu:"Cậu làm sao vậy Trì Lạc? Mặt cậu đỏ quá đấy? Trong phòng nóng lắm sao, có cần tớ bật điều hòa không?"
"Hả? À không, không nóng."- Trì Lạc ngượng ngùng gãi đầu.
Cố Triển Phi nâng mắt nhìn hai người họ một lúc, khẽ cười rồi tiếp tục nghịch điện thoại.
Mọi người gọi Trì Lạc là "Mỹ nhân của khoa Báo Chí" không phải không có lí do.
Sở dĩ là vì cậu sở hữu một vẻ đẹp phi giới tính nên khi mang tóc giả vào trông cậu vô cùng xinh đẹp.
Khuôn mặt cậu không cần phải trang điểm quá nhiều, chủ yếu là cần một ít som và phấn mắt để tôn lên vẻ mỹ miều nên có của phái nữ mà thôi.
Nói là ngồi trước gương nhưng từ đầu chí cuối cậu không hề mở mắt một lần nào.
Thứ nhất là vì yêu cầu của các bạn nữ là cần phải nhắm mắt.
Thứ hai là vì cậu rất sợ nhìn bản thân biến thành một người khác.
Sau hơn ba mươi phút trang điểm, La Chi cuối cùng cũng thu dọn đồ đạc, nói:"Được rồi Trì Lạc, cậu mở mắt ra đi."
Trì Lạc mở mắt, cậu thật sự không nhận ra bản thân mình trong gương.
Người trong gương có một nét đẹp rất dịu dàng, mái tóc dài óng mượt được chải chuốt kĩ lưỡng, Trì Lạc còn phải tự cảm thán một câu trong lòng rằng "quá đẹp!".
Mấy bạn khác cũng xúm nhau lại nhìn cậu, không ngừng khen ngợi hết lời khiến cậu cực kì xấu hổ, cậu quyết định đứng dậy mang theo váy chạy đi thay đồ.
Đi thay đồ chỉ là cái cớ để cậu thoát khỏi nhóm người thôi nên cậu không nhận thức được độ khó của chiếc váy này.
Đây là một chiếc váy nữ được may theo phong cách phương Tây cổ điển vậy nên cách mặc của nó cũng chẳng giống như chiếc váy thời nay.
Cậu không thể nào chạy ra ngoài nhờ một bạn nữ vào giúp mình thay được bởi một nam một nữ ở cùng như thế sẽ rất ngại ngùng, mà nhờ bạn nam cũng chẳng được luôn, cậu rối rắm vô cùng.
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trì Lạc tưởng có người đến gọi mình nhanh tay nên vội nói:"Đợi tôi một lát, sắp xong rồi."
Bên ngoài im lặng một lúc, Trì Lạc cứ ngỡ người ta đã đi rồi thì một giọng nói quen thuộc vang lên:"Tôi đến giúp cậu."
Là Cố Triển Phi, anh đang đứng cách cậu chỉ một cách cửa.
Trì Lạc định lên tiếng từ chối thì anh lại nói tiếp:
"Cậu không cần phải lo, chỉ cần quay lưng về phía tôi, những thứ khác để tôi lo liệu."
Nghĩ lại thì cậu cũng chẳng biết mặc, mà thời gian cũng chẳng còn nhiều nên cậu đành đánh liều mở cửa.
Cố Triển Phi đứng ở bên ngoài trông thấy cánh cửa trước mặt mở ra, một tấm lưng trắng ngần đập thẳng vào mắt anh.
Cố Triển Phi nhấc mắt lên một chút, cả gáy tóc và vành tai cậu đều đỏ ửng khiến Cố Triển Phi không tự chủ được mà nuốt nước bọt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...