Trì Lạc không biết vì sao anh lại nhìn mình như thế, cậu cúi đầu xem thử thì trông thấy quần áo của mình vô cùng gọn gàng, đến cả giày cũng là vừa giặt hôm qua, vậy thì có lý nào lại khiến anh chú ý như thế?
Cậu còn đang định hỏi thì Hựu Trí đã đặt tay lên đầu cậu, vuốt vuốt một lúc mới nhỏ giọng nói:"Tóc cậu bị vểnh lên đó."
Trì Lạc đỏ bừng mặt vội vuốt tóc của mình xuống nhưng dù cậu có vuốt đến thế nào thì mái tóc phản chủ ấy vẫn cứ vểnh lên.
Cố Triển Phi nhìn cậu hoảng loạn một lúc, không nhịn được mà tiến lại gần, lấy từ đâu ra một chiếc mũ lưỡi trai đội lên cho cậu.
Hành động này của anh diễn ra rất nhanh, đến khi mọi người quay lại chỉ thấy Trì Lạc đang đội một chiếc mũ kéo thấp che đi đôi mắt, ngoại trừ Hứa Dĩ Tranh đang nhướng mày từ xa thì ai cũng nghĩ đó là mũ của cậu.
Diễn Thy Vân sắp xếp lại phần kịch bản một lần nữa rồi gọi Trì Lạc đi đến xem thử, Hứa Dĩ Tranh nhân lúc này tiến lại gần Cố Triển Phi, lên tiếng trêu ghẹo:
"Tớ cứ nghĩ cậu giữa đồ như giữ vàng ấy, làm bạn cùng phòng suốt ba năm trời mà cậu chưa từng cho tớ mượn mũ bao giờ, sao lại cho cậu hậu bối ấy mượn thế?"
Cố Triển Phi lờ anh ta đi:"Lo làm việc của cậu đi."
Hứa Dĩ Tranh cứ xoắn xuýt mãi không thôi, anh ta nhất quyết không buông tha cho Cố Triển Phi nên cứ đi theo làu bàu bên tai:
"Tớ thấy cậu đáng nghi lắm nhé, một người không thích ồn ào như cậu lại chấp nhận đóng vai chính trong vở kịch của khoa, đã thế còn đóng chung với con trai nữa chứ.
Rồi món đồ mà cậu xem như của quý cũng có thể dễ dàng đưa cho người ta mượn.
Này nhé, nếu tôi là Lạc Lạc tôi đã động lòng rồi đấy! Cậu đừng quên cậu có đối tượng rồi nhé, nếu..."
Anh ta nói đến đây mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Cố Triển Phi dạo gần đây thường xuyên bảo mình đang bận yêu đương, hay nói đúng hơn là đang bận đơn phương người khác, mà người đó còn là con trai.
Người đó lại là A Lạc Lạc, Cố Triển Phi còn nói có quen với A Lạc Lạc ngoài đời...
A Lạc Lạc, Trì Lạc, Lạc Lạc!!!!
Hứa Dĩ Tranh hét toáng lên:"Cậu đừng nói A Lạc Lạc chính là...!"
"Ừ."- Không đợi anh ta nói hết anh đã đáp lời.
"Không phải chứ, sao lại có một mối nhân duyên chết tiệt như vậy.
Ủa nhưng mà, cậu ấy có biết cậu là Phi không?"- Hứa Dĩ Tranh thắc mắc.
"Không biết."
"Cậu không định nói à?"
"Chưa phải lúc."
Hứa Dĩ Tranh tựa vào tường cắn móng tay, anh ta không ngờ rằng người Cố Triển Phi thích lại là hậu bối dưới mình hai khóa, đã thế thời gian quen cậu hậu bối này chỉ mới vài tháng, sao mà có thể....
Ủa? Cố Triển Phi từng nói mình thích người ta từ thời tiểu học mà???
Hứa Dĩ Tranh câm nín nhìn anh rời đi, muốn níu lại để hỏi cho rõ ràng nhưng lại bị La Chi và Diễn Thy Vân chắn mất.
Cũng vì điều này mà suốt cả ngày hôm đó anh ta không thể tập trung vào bất cứ việc gì.
.....
Trì Lạc đã nắm được đại khái nội dung của kịch bản, cậu cũng đã thuộc được phần lớn câu thoại, bây giờ chỉ cần tâm lí vững một chút là có thể yên tâm diễn kịch được rồi.
Vành mũ bị cậu kéo thấp quá nên nếu muốn nhìn xung quanh cậu phải ngẩng đầu lên cao.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước, bộ dạng chăm chú đọc kịch bản của Cố Triển Phi rơi vào tầm mắt cậu.
Ỷ rằng có mũ che đi đôi mắt mình rồi nên cậu công khai nhìn anh chăm chú mà không biết rằng người bị nhìn từ nãy đến giờ chính là cậu.
Cố Triển Phi vẫn luôn dõi theo từng cử chỉ của cậu, chỉ khi cậu ngẩng đầu lên anh mới rời mắt đi.
Điện thoại trong túi anh bỗng đổ chuông, Cố Triển Phi lấy ra xem thử, người gọi đến chính là mẹ của anh.
Anh nhận điện thoại, xoay người đi ra bên ngoài:"Alo, mẹ ạ?"
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ trầm ấm:"Con trai, con khỏe chứ?"
"Vâng, con khỏe, mẹ gọi con có việc gì sao?"
Mẹ Cố bật cười:"Không có chuyện thì không thể gọi cho con sao?"
"Không, mỗi khi mẹ gọi cho con đều có chuyện mà."
Mẹ Cố đã quá quen với tính cách của con trai mình, bà thầm thở dài, không biết đến khi nào mới có một người khiến nó phá vỡ lớp băng xung quanh mình đây.
"Cuối tuần sau ba mẹ sẽ về nước thăm con, có cả chú dì Trì nữa, chúng ta sẽ họp mặt hai gia đình một bữa, con có đi không?"
Họp mặt hai gia đình sao? Vậy nghĩa là Trì Lạc cũng có mặt nhỉ? Anh quay người nhìn Trì Lạc đang chăm chú làm gì đó phía xa rồi trả lời:
"Vâng, ba mẹ cứ nói con sẽ sắp xếp thời gian."
"Ừ, con đừng tự tạo áp lực cho mình nhé, sắp xếp mọi việc ổn thỏa rồi chừa cho mình thời gian nghỉ ngơi nữa.
Con biết đó, ba mẹ không ép con mà."
"Con biết rồi."- Cố Triển Phi đáp rồi tắt máy.
Diễn Thy Vân xem xong kịch bản cho Trì Lạc rồi đến lượt hai nhân vật chính vào tập thử, nhưng cô nhìn khắp cả câu lạc bộ cũng chẳng thấy anh đâu.
Cô đi đến chỗ Hứa Dĩ Tranh đang học kịch bản của MC, hỏi:"Tiền bối, anh có thấy tiền bối Cố Triển Phi ở đâu không?"
"Anh không thấy, cậu ấy đi đâu rồi sao?"
"Vâng."
Hứa Dĩ Tranh định đứng dậy tìm giúp thì trông thấy Trì Lạc, anh ta bỗng nảy ra một ý:"Bây giờ anh bận quá, em nhờ Lạc Lạc tìm thử đi, cậu ấy cũng thân với Triển Phi lắm đấy!"
Diễn Thy Vân nghe thấy có người thân với Cố Triển Phi mắt lập tức sáng rỡ, cô lập tức nhờ Trì Lạc đi ra bên ngoài tìm Cố Triển Phi, Trì Lạc dù không muốn lắm như cũng chẳng còn cách nào khác, tìm người thôi mà, cậu làm được!
Trì Lạc mở cửa đi ra ngoài, nhưng còn chưa kịp đặt chân ra khỏi cửa đã va phải người đang đi vào.
Cậu theo phản xạ nắm chặt lấy áo người đó, người kia cũng đỡ lấy eo cậu.
Đến khi cậu đứng vững lại, cậu buông người kia ra, ngẩng đầu nhìn lên, chính là Cố Triển Phi quay trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...