Trì Lạc nhìn mãi đến khi Hựu Trí huých vào tay cậu, cậu mới có thể hoàn hồn.
Trì Lạc cảm thấy mình khá bất lịch sử nên vành tai cứ nóng hầm hập lên.
Hựu Trí đưa tay sờ trán cậu, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi:"Cậu bị sốt sao? Xin lỗi cậu nha Lạc Lạc, cậu không khỏe còn bảo cậu đến đây nữa."
Cậu lắc đầu, cầm lấy áo khoác trên tay cậu ta:"Không sao, tại ở đây hơi nóng nên tớ mới vậy, cậu vào sân đi, trận đấu sắp bắt đầu rồi."
Một ánh mắt lia đến chỗ cậu, Trì Lạc không biết rằng việc mình nhìn chăm chăm vào người ta đã bị phát hiện từ lâu.
Anh nhìn cậu phân bua với Hựu Trí, tâm trạng bỗng tốt đến lạ thường, anh ném quả bóng vào người bạn mình:
"Đi thôi, trận đấu bắt đầu rồi."
....
Trận đấu này ngay từ lúc bắt đầu lợi thế đã nằm hoàn toàn về phía khoa Quản trị kinh doanh.
Chưa nói đến sự hò hét cổ vũ của khán giả xung quanh thì kỹ thuật của người bên khoa Quản trị đã mạnh hơn khoa Báo chí rất nhiều.
Đã thế còn bị phân tâm bởi âm thanh huyên náo của fan cuồng đội đối thủ, một vài thành viên khoa Báo chí bắt đầu nản lòng.
Hựu Trí là đội trưởng, cậu ta không thể để bản thân bị cảm xúc điều khiển.
Cậu ta vừa cướp bóng vừa điều chỉnh vị trí cho các thành viên trong đội, một mình cậu ta gần như làm hết mọi thứ.
Nhưng Hựu Trí cũng chẳng phải sinh viên khoa thể thao, không có khả năng lấy một địch trăm nên đã nhanh chóng bị đối phương áp đảo.
Đặc biệt là Cố Triển Phi, những cú ném của anh vô cùng đẹp mắt khiến những người kia không kịp trở tay.
Mỗi một lần Cố Triển Phi ghi điểm là tiếng hét phấn khích của các bạn nữ vang vọng khắp sân thi đấu.
Trì Lạc cũng bất giác nhìn theo bóng dáng anh, nhìn anh thở dốc vén áo lên lau mồ hôi, rồi nhìn anh chạm mắt với cậu.
Trì Lạc giật mình quay mặt đi ngay lập tức, Cố Triển Phi nhìn cậu thêm một chút rồi lại tập trung vào trận đấu.
Sau một giờ đồng hồ, trận đấu kết thúc, phần thắng thuộc về khoa Quản trị với tỉ số 29/3.
Trì Lạc cầm vài chai nước đem xuống cho từng người bọn họ, cuối cùng trên tay cậu còn dư một chai.
Hựu Trí nhận nước rồi lập tức quay đi an ủi những thành viên trong đội.
Trì Lạc không định làm phiền bọn họ, cậu cầm chai nước cuối cùng quay trở lại vị trí khán đài.
Bỗng nhiên bên cạnh chỗ ngồi của cậu xuất hiện thêm một người.
Cố Triển Phi đang tựa người trên ghế bấm điện thoại, anh ngồi một mình không có ai vây quanh trông vô cùng cô đơn.
Cậu nhìn chai nước trên tay mình rồi lại nhìn đến vị trí của anh.
Cuối cùng nảy ra một ý, cậu ngồi trở về vị trí của mình, đưa chai nước đến trước mặt anh, hỏi:
"Anh, có muốn uống nước không?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Cố Triển Phi ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, anh nhìn thẳng vào mắt cậu.
Trì Lạc hơi xấu hổ, ngại ngùng giải thích:
"Tại..tại tôi mua dư nên..."
Cậu còn chưa kịp nói hết thì chai nước trên tay cậu đã biến mất, thay vào đó là một cây kẹo mút vị nho.
Anh nói:
"Cảm ơn, cái này, trao đổi."
Cậu ngẩn người gật đầu, cậu đang tìm cớ để trốn đi thì Hựu Trí ở đằng sau đã nhảy thẳng lên lưng cậu:
"Lạc Lạc, đi ăn thôi, tôi biết một quán nướng mới mở ngon lắm.
Đi thôi, đi thôi."
Nói rồi cậu ta mới để ý bên cạnh mình còn một người, cậu ta nghiêng đầu chào:
"Chào tiền bối, hôm nay anh đánh tốt lắm á, anh có muốn đi ăn cùng bọn em không?"
Cố Triển Phi im lặng một lúc rồi lắc đầu:"Cảm ơn, các cậu đi đi."
Hựu Trí im lặng nhìn Trì Lạc rồi gật đầu:"Vậy tụi em đi nhé, tạm biệt anh."
Trì Lạc cũng cúi đầu nói:"Tạm biệt tiền bối."
"Ừ tạm biệt."- Cố Triển Phi đáp.
Rõ là mặt anh không hề đổi sắc, lời nói ra cũng chẳng mang theo bất kì âm điệu nào nhưng Trì Lạc lại cảm thấy nó có chút dịu dàng, có lẽ cậu bị ảo tưởng quá rồi.
Đợi đến khi nhóm Trì Lạc bước ra khỏi sân bóng, anh mới ngẩng đầu lên, cầm lấy chai nước mà mỉm cười.
....
Hựu Trí tuy là sinh viên nghèo vượt khó nhưng chưa từng tiếc tiền ăn với bạn bè.
Dù cho tháng sau phải ăn mì tôm 24/7 thì cậu ta cũng không để bạn mình chết đói.
Trì Lạc nhìn Hựu Trí gọi đủ thứ món nướng mà xót giùm cho ví tiền của cậu ta.
Cậu lẳng lặng rời khỏi chỗ ngồi, đi đến bên quầy thanh toán nói nhỏ với ông chủ:
"Lát cậu ta có đến tính tiền anh chỉ tính cho cậu ta 50% thôi nha, phần còn lại anh gửi số tài khoản cho em, em chuyển tiền cho anh."
"Không thành vấn đề."- Ông chủ cười đáp.
Xong việc cậu trở lại chỗ ngồi, Hựu Trí lấy đồ ăn xong cũng quay lại.
Cậu ta khoác vai Trì Lạc nói:
"Cậu muốn ăn gì cứ lấy thoải mái, không cần phải ngại."
"Sao hào phóng vậy?"- Trì Lạc nhướng mày.
Hựu Trí cười hì hì:"Hôm qua ông chủ có chuyện vui nên thưởng thêm cho tớ một ít, thành ra bây giờ tớ khá là dư giả đó."
Trì Lạc bật cười mắng cậu ta:"Đồ ngốc.
Có tiền thưởng thì để dành mua đồ mình thích đi, đừng có tiêu pha tiền theo cách này."
Câu này cậu đã nhắc hắn trên dưới mười lần, Hựu Trí nghe tai này lọt tai kia, chỉ cười đánh trống lảng sang chuyện khác:
"Mà sao lúc nãy cậu là ở cùng với tiền bối vậy?"
Quán nướng khá ồn nên Trì Lạc không nghe rõ, cậu hỏi lại:"Ai cơ?"
"Tiền bối Cố Triển Phi bên khoa Quản trị đó, sao cậu nói chuyện được với anh ấy vậy? Hai người thân nhau lắm hả?"- Hựu Trí vô cùng tò mò.
Trì Lạc lắc đầu:"Không có, chỉ là tiện nên nói chuyện một chút thôi."
Hựu Trí nghĩ lại thấy cũng đúng, cậu không phải người giao thiệp rộng, lại còn sợ người lạ nên việc thân với Cố Triển Phi gần như không thể.
Cậu ta gật gù tiếp tục gặm xiên nướng.
Trì Lạc không quá thích ăn đồ nướng bởi nó quá nhiều dầu mỡ.
Cậu chọn một cái chân gà ít dầu nhất nhâm nhi cho vui.
Bỗng nhiên điện thoại trong túi rung lên, Trì Lạc lấy ra xem thử.
Đó là thông báo lời mời kết bạn của Facebook, cậu mở ra xem thử, người gửi kết bạn chỉ để tên vỏn vẹn một chữ "Phi"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...