Mà vừa mới cậu mới lấy đồ ăn từ không gian ra gần sáu mươi cân, bây giờ còn lại chừng hai phần ba.
Nói cách khác từ hơn tám giờ sáng đến bây giờ, không biết mấy giờ qua đi, cậu chỉ bán được hơn hai mươi cân.
Chỉ bán một chút như thế thì ngay cả đồ ăn còn thừa bên trong không gian cũng chưa tới, làm sao bây giờ?
Lúc này lại có một người bị mùi thơm ngát của rau quả hấp dẫn tới, Nguyên Gia Khánh còn chưa kịp đưa rau quả cho hắn thì bà lão tóc trắng mấy giờ trước mua rau quả của cậu lại tới.
Bà cụ sắc mặt hồng hào, vội vã đi tới nói cho cậu biết: "Đồ ăn của cháu, con dâu với con trai của bà thêm cháu trai ghét ăn rau nhất đều nói ăn ngon, gọi bà lại đây mua về, con còn mấy thứ giống vậy cho bà một cân, bà muốn đều mua về nếm thử!"
Người bên cạnh nghe xong, cẩn thận xác định phân biệt vị bà lão này không phải ủy thác, hiếu kì hỏi thăm: "Đồ ăn này có ngon đến vậy?"
Một bên bà lão lật ví tiền ra, vừa cười trả lời vấn đề của người kia, một bộ dáng nhặt được báu vật: "Đồ ăn này bà phải nói quá một câu, ăn rất ngon, tuy mắc tiền nhưng quý, bà đã sống sáu bảy mươi năm lần thứ nhất ăn rau quả như thế sướng miệng liền ngay cả cháu trai của bà xưa nay kén ăn không ăn rau đều kêu bà mua dưa leo về gặm, cậu cảm thấy thế nào?"
"Ài, thằng nhóc ranh nhà tôi cũng không thích ăn rau, nếu nó ăn thật chính là đắt đi nữa tôi cũng mua về cho nó ăn! Bác gái, bác vừa mới mua bao nhiêu đồ ăn?"
"Không nhiều, bác chỉ vừa mới mua hai cân, về nhà không bao lâu liền bị nhỏ đoạt lấy rồi lại thúc dục bác đi mua nhiều một chút, chàng trai này còn không biết lúc nào có thể gặp lại cậu ấy đâu!"
Người kia nghe xong cũng không chần chờ nữa, dù sao nhà mình cũng không kém mấy cái đồng tiền này, tuy nói có thể sẽ so với thứ khác đắt một chút nhưng ngàn vàng khó mua ăn ngon, hắn lập tức cũng quyết định mua mấy cân.
"Ông chủ, cho tôi một cân giống vậy đi."
Căn bản Nguyên Gia Khánh không nghĩ tới bà cụ sẽ lần nữa trở lại, đồng thời còn thay cậu nói một phen lời hữu ích như thế.
Vì cảm ơn bà miễn phí quảng cáo, Nguyên Gia Khánh đưa nhiều thêm cho bà một quả cà chua, điều này khiến bà lão càng là cười không ngậm miệng vào được.
Cà chua đỏ rực tươi ngon mọng nước kích cỡ không nhỏ, xem chừng đến có nửa cân, cái này tương đương tiện nghi cho bà năm đồng tiền đâu!
Đưa tiễn bà cụ, Nguyên Gia Khánh lại thay người kia sắp xếp gọn rau quả, đặt đồ ăn cẩn thận rồi thận trọng chỉ cho người kia cái cân trên bàn: "Thưa anh, tổng cộng là năm mươi đồng."
Người kia hoài nghi mình nghe nhầm rồi: "Cái gì? Năm mươi? Nhóc con, thức ăn của cậu bao nhiêu tiền một cân?"
Nguyên Gia Khánh lần này nắm chắc: "Mười đồng một cân."
"Nhưng cái này, đây cũng có chút đắt rồi!"
"Anh trai, đồ ăn chỉ có người ăn mới biết được nó đến cùng có đáng với cái giá này hay không, anh trước tiên có thể thử một quả cà chua rồi quyết định có mua hay không."
Nghĩ đến bộ dáng bà cụ khen không dứt miệng rồi lại suy nghĩ đến thân thể đứa nhỏ nhà mình gầy như con khỉ bởi vì thiếu chất dinh dưỡng, hắn tiếp nhận cà chua, cắn xuống một ngụm sau đó sững sờ hồi lâu.
"Mua! Mua! Tôi đưa tiền cho cậu!"
Nguyên Gia Khánh khó nén ý cười, tay chân đã không còn cứng đờ, nhanh nhẹn sắp xếp gọn đồ ăn đưa cho hắn.
Có điều người kia sau khi tiếp nhận đồ ăn không có đi mà là nghĩ đến cái gì tiếp tục nhìn cậu, sau đó trầm tư một lát mới mở miệng: "Nhóc con, đồ ăn của cậu còn bao nhiêu?"
Còn có bao nhiêu kỳ thật chính cậu cũng không nói lên được nhưng nhìn bộ dạng của anh trai này đoán chừng là muốn mua nhiều: "Đồ ăn còn rất nhiều, đều trong đất tôi mới hái ra nhưng đảm bảo đủ!"
"Vậy thì tốt, cậu lưu lại phương thức liên lạc của tôi đi, tôi nói không chừng một hồi hoặc là giữa trưa còn phải tìm cậu mua."
Nguyên Gia Khánh quẫn bách đến không được, nhỏ giọng mở miệng nói cho hắn biết mình không có điện thoại, người kia nghe xong cũng không nói cái gì, sau khi biết cả ngày hôm nay Nguyên Gia Khánh cũng sẽ ở nơi này bán đồ ăn liền hài lòng rời đi.
Cứ như vậy Nguyên Gia Khánh lòng tràn đầy mong đợi chờ người kia tiếp tục đến cũng không biết mấy giờ rồi, thẳng đến bụng truyền âm thanh ục ục nhắc nhở cậu nên ăn cơm, lúc này cậu mới nhớ tới cơm sáng chưa ăn vẫn bận đến hiện tại.
Trong chợ bán thức ăn có nhiều chỗ bán bữa sáng, sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao và các loại cháo, trước kia Nguyên Gia Khánh tuyệt đối không nỡ dùng tiền ra ăn bữa sáng nhưng hôm nay kiếm được tiền có hi vọng lại thêm cậu thật sự quá đói.
Cậu đành phải đứng lên đi bên cạnh mua một trái bắp với bánh bao, năm hào một cái lớn, lợi ích rất thực tế..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...