Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Dù sớm biết Thích Phong không nhớ rõ mình, nhưng thấy đối phương chẳng có một chút phản ứng nào sau khi nghe tên của mình, Lăng Khả vẫn thấy hơi buồn bực.
Dẫu gì cậu cũng ngày nhớ đêm mong người ta suốt mấy năm trời mà.
Lăng Khả gật đầu với cả nhà Tạ Kỳ Bảo coi như chào hỏi, sau đó lập tức xoay người tiếp tục sắp xếp đồ đạc của mình.
Ở bên kia, Thích Phong đã bắt đầu trò chuyện cùng cha mẹ Tạ Kỳ Bảo, nội dung chủ yếu đại loại là “bọn họ từ đâu đến” “gia đình làm công việc gì” vân vân.
Thích Phong nói chuyện vô cùng lưu loát, nhiệt tình nhưng không vồ vập, tự nhiên mà không thiếu lễ độ với bề trên. Khả năng giao tiếp bẩm sinh của hắn khiến Lăng Khả không khỏi thán phục, thậm chí còn tương đối xấu hổ về bản thân mình.
Trước đây, Lăng Khả đã từng nghe một ít tin vỉa hè về Thích Phong, biết hoàn cảnh gia đình hắn rất tốt, người có tiền thông thường cũng chưa chắc đã so bì được. Nhưng ở nơi này, đối phương lại có vẻ vô cùng khiêm tốn, chỉ nói ba mình là người làm ăn, còn mẹ là nhân viên công sở bình thường.
Thực ra lý giải như vậy cũng chẳng có gì sai.
Lăng Khả cảm thấy, dường như Thích Phong mười tám tuổi chín chắn hơn so với tưởng tượng của cậu rất nhiều.
Trò chuyện trong chốc lát, Tạ Kỳ Bảo liền không câu nệ nữa, dần dần tỏ thái độ thân thiết với Thích Phong.
Nguyên nhân chủ yếu của sự thân thiết này chính là, Thích Phong đẹp xuất sắc nhưng lại không kiêu căng ngạo mạn một chút nào. Nhất là khi hắn chủ động lấy ghế cho cụ ông duy nhất ở đây ngồi, thiện cảm của Tạ Kỳ Bảo dành cho hắn đã lập tức vọt lên tới đỉnh. Cậu ta còn mở miệng gọi một tiếng “anh Thích”, nghe qua rất giống đang gọi “anh thất” (1) trong nhà.
(1) Anh thất = anh bảy. Kiểu như anh em trong nhà gọi anh cả, anh hai, anh ba vậy…
Gia đình Tạ Kỳ Bảo sống tại một thành phố hạng hai ở phương Nam. Lần này, nhân dịp cậu thi đậu đại học F, ba cậu liền đề xuất lái xe đưa cậu ra Bắc nhập học, tiện thể đưa cả nhà đi thăm thú thành phố lớn một phen.
Mùa hè nóng nực, lúc mặt trời lên cao, ký túc xá lại càng thêm oi bức.
Dù trong phòng có trang bị điều hòa, nhưng mọi người tìm mãi vẫn không thấy điều khiển ở đâu. Hơn nữa, nhiều người cùng tụ tập trong một gian phòng nhỏ, đích thực khiến bầu không khí càng thêm ngột ngạt.
Lát sau, mẹ Tạ trèo lên giường trải chăn chiếu cho con trai, xong lại xuống giường lấy đặc sản quê hương mang theo ra, định chia cho Thích Phong, Lăng Khả cùng ăn.
Thích Phong không nhịn được, mở miệng nói: “Dì à, dì đừng vội chiêu đãi chúng cháu như vậy, về sau cả bọn sẽ là bạn học của nhau, còn có rất nhiều cơ hội. Chỗ này nóng lắm, mọi người mau sắp xếp đồ đạc rồi ra ngoài hít khí trời đi. Cháu sợ ông ngồi ở đây lâu sẽ bị cảm nắng.”
Mọi người lập tức nhìn sang ông nội Tạ. Quả nhiên, ông đang quệt mồ hôi vã ra trên mặt, hình như không được dễ chịu cho lắm. Nhưng ông cảm thấy vui vẻ trong lòng, cũng không muốn quấy rầy bọn họ, nên vẫn bảo: “Không sao”.
Mẹ Tạ vỗ trán mình, ảo não nói: “Vẫn là tiểu Thích chu đáo.”
Thấy hành lý của con trai đã sắp xếp được hơn một nửa, lại gần đến giờ ăn cơm trưa, người nhà họ Tạ liền chuẩn bị rời đi. Trước đó, mẹ Tạ còn nhiệt tình mời Thích Phong và Lăng Khả đi cùng.
Thích Phong liếc nhìn Lăng Khả một cái, thấy đối phương không có ý này, liền tự động từ chối khéo.
Ra đến cửa, Tạ Kỳ Bảo quay đầu lại, nói: “Anh Thích, buổi tối em ngủ ở khách sạn với người nhà, tạm thời không về ký túc xá. Anh để ý đồ đạc hộ em một chút, được không?”
Thích Phong sửng sốt, xong liền gật đầu, đáp: “Ừ, hiếm có dịp cha mẹ cậu đến đây, mấy ngày tới cậu cứ ở cùng bọn họ đi.”
Tạ Kỳ Bảo: “Ừa! Số điện thoại của anh là bao nhiêu, em lưu vào, có việc còn liên lạc.”
Hai người trao đổi số điện thoại với nhau. Sau đó, Tạ Kỳ Bảo mới quay sang nói với người bạn học vẫn im hơi lặng tiếng từ nãy tới giờ: “À, Lăng…” Vì không nhớ ra tên Lăng Khả, Tạ Kỳ Bảo xấu hổ mà dừng một chút, quyết định gọi một tiếng “anh Lăng” rồi xấu hổ tiếp lời: “Vừa mới làm phiền anh!”
Lăng Khả: “… Không có gì.”
Một trận gà bay chó sủa qua đi, rốt cuộc ký túc xá cũng bình yên trở lại.
Thích Phong “phù” một tiếng, kéo kéo cái áo Polo đã ướt đẫm mồ hôi của mình, lộ ra bộ dáng mệt mỏi khi phải ứng phó với người lớn.
Dù căn phòng đã trở lại trạng thái chỉ có hai người bọn họ, nhưng bầu không khí đã không còn xấu hổ như lúc ban đầu. Ngược lại, hai người còn thấy khá là thoải mái.
Cuối cùng, Lăng Khả cũng chủ động nói với Thích Phong câu nói đầu tiên: “Hành lý của cậu đâu?”
Bản thân cậu đã sắp xếp gần xong rồi, nhưng nhìn bàn và tủ của đối phương vẫn trống không. Hình như hắn cũng chẳng mang theo cái gì tới đây cả.
Lăng Khả nghĩ, chẳng lẽ Thích Phong không định ở lại ký túc xá?
Trên thực tế, Lăng Khả đoán không sai. Thích Phong vốn không định ở lại chỗ này. Nhà hắn có một căn hộ cách đây chừng ba mươi phút ngồi xe, học ngoại trú vô cùng thuận tiện. Tuy nhiên, hắn vẫn nộp tiền phòng ký túc xá, vì nghĩ biết đâu sẽ có lúc bận rộn cần phải ngủ lại trường.
Hôm nay là ngày báo danh. Thẩm Nhạc Triết muốn đi theo để góp vui, thuận tiện xem thử điều kiện cơ sở vật chất của trường đại học công lập nổi tiếng khắp cả nước. Kết quả, hai người vừa tới ký túc xá, Thích Phong đã lập tức muốn xỉu rồi.
Điều kiện phòng ngủ ở đây còn kém cả phòng vệ sinh trường Quốc tế Đức Âm nữa.
Thẩm Nhạc Triết nói không sai. Có lẽ hắn không thể ở cái nơi thế này quá một tuần, chứ nói chi là một tháng.
Lúc trời lạnh còn đỡ, nhưng bây giờ nhiệt độ lên tới ba mươi mấy độ C, điều hòa thì chẳng biết có được mở hay không, ở lại đây có khác nào hành xác? Dù gặp phải trường hợp đặc biệt, bận rộn đến không thể về nhà, Thích Phong thà bỏ tiền đi thuê phòng khách sạn ở gần đó còn hơn.
Thế nhưng, tất cả những suy nghĩ này đều biết mất vào lúc Lăng Khả xuất hiện.
Có một nhà tâm lý học đã nói rằng: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên” chỉ mất đúng ba giây.
Loại chuyện thần kỳ như “tiếng sét ái tình” này, Thích Phong vốn không tin lắm. Nhưng sau khi Lăng Khả vào cửa và đối diện với hắn ba giây đồng hồ, hắn chợt cảm nhận được tim mình đập loạn mà chẳng hiểu vì sao.
Đó là một cảm giác quen thuộc… Giống như thật lâu trước đó, hắn đã gặp người này.
Vì thế cho nên, Thích Phong liền đổi ý.
Song, dùng lý do “một người bạn cùng phòng vừa gặp mà lại khiến hắn cảm thấy như đã quen thân” để giải thích việc hắn ở lại thì hơi cường điệu. Có điều, hắn thật sự không thể phân tích cụ thể hơn. Đây cũng là nguyên nhân hắn sửng sốt khi Tạ Kỳ Bảo nhờ hắn trông đồ đạc giúp.
Cuối cùng, hắn nghĩ, nếu Lăng Khả có thể chấp nhận được điều kiện sống thế này, vậy thì tại sao hắn lại không thể?
Thích Phong liếc nhìn Lăng Khả một cái, đáp lời: “Vẫn chưa mang tới, sáng nay tôi chỉ tới báo danh và xem phòng một chút, buổi chiều mới về lấy.”
Lăng Khả gật đầu: “Ừm.”
Dù sao thì cũng có hai ngày để báo danh, cơ bản không cần vội.
Thích Phong: “Nhà cậu ở đâu?”
Lăng Khả: “Khu An Bình, ngồi tàu điện hai tiếng là tới.”
Thích Phong ngẩng đầu nhìn chăn chiếu trên giường Lăng Khả, hỏi: “Cái này, bán ở chỗ nào?”
Cha mẹ Tạ Kỳ Bảo xem con trai như bảo bối, chẳng những tự lái xe đưa con tới đây, mà ngay cả đệm chiếu cũng mang từ nhà lên.
Lăng Khả: “Phòng quản lý ký túc xá có phát, mang thẻ sinh viên tới, nộp tám mươi đồng là có.”
Thích Phong kinh ngạc. Chăn chiếu tám mươi đồng… có thể ngủ sao?
Nhưng nhìn vào bộ dáng tỉnh bơ của Lăng Khả, hắn không tiện nói, chỉ một ngón tay xuống dưới đất, bảo: “Thế tôi xuống đó một chút.”
Sau khi xuống lầu, Thích Phong nhanh chóng tìm được phòng quản lý, lại nhân tiện hỏi chuyện điều hòa. Thì ra, muốn có điều khiển điều hòa cũng phải mang thẻ sinh viên xuống lấy, đồng thời còn phải nộp một trăm đồng tiền cọc. Hắn giao tiền nhận đồ, cuối cùng cũng cảm thấy cuộc sống này bắt đầu có hi vọng.
Thế nhưng, chờ khi hắn ôm chăn chiếu chạy lên lầu, lại phát hiện Lăng Khả đang đi ra khỏi phòng ký túc.
“Cậu…” Thích Phong ngây ngẩn cả người: “Đi đâu đấy?”
Lăng Khả: “Ăn cơm.”
Nhìn thái độ này, rõ ràng là muốn đi ăn một mình.
Thích Phong bỗng cảm thấy hơi thất vọng. Hiện giờ, phòng 412 chỉ có hai người bọn họ, theo lý thuyết, hắn chính là người bạn đầu tiên Lăng Khả quen ở trường đại học đúng không? Rõ ràng hắn mới nói xuống lầu lấy đồ một lát, thế mà người nọ chẳng chờ hắn đã định bỏ đi ăn! Hơn nữa, còn không có ý rủ mình một tiếng!
… Đệt, người này thích làm đại hiệp cô độc hay sao?
Có lẽ vì từ trước tới nay chưa từng bị đối xử lạnh lùng như vậy, cho nên Thích Phong thật sự bị đả kích rồi.
Bản thân hắn, muốn tài có tài, cần mẽ có mẽ, mười tám năm nay có bao giờ gặp trở ngại khi kết bạn tìm bè? Ai mà chẳng lập tức chạy đến khi hắn ngoắc tay mời gọi? Ai mà chẳng trò chuyện vui vẻ với hắn đến quên cả đất trời?
Tuy nhiên, thái độ của Lăng Khả đã khơi dậy tính hiếu thắng trong lòng Thích Phong. Người thích xã giao thường là càng bị xa cách thì càng muốn xấn tới. Chỉ cần gặp phải loại hình hắn hứng thú, bất kể đối phương lạnh lùng đến đâu, hắn cũng sẽ tìm cách làm thân.
Ở trong mắt của Thích Phong, không có người nào hắn không nhìn thấu, không có chuyện gì hắn không xử được.
“Chờ tôi một chút rồi cùng đi.” Bỏ lại những lời này, Thích Phong lập tức vào phòng để tạm đống đồ xuống.
Lăng Khả: “…”
Thật vất vả mới tìm được cơ hội “giải lao lại sức”, nghe xong lời này, Lăng Khả cảm thấy từ chối không được, trực tiếp bỏ đi cũng chẳng xong, đành phải đứng chờ tại chỗ trong sự dày vò.
Hai người tới canteen trường ăn cơm. Hai hot boy sóng vai bước đi, đúng là chói mù mắt chó của nhiều người lắm.
Nhất là cái bình chứa chất kích thích hình người – Thích Phong kia, nắng hè chói chang khiến cho mồ hôi vã ra ướt đẫm cũng không khiến sức hút của hắn giảm đi dù là một chút.
Dọc đường, lần đầu tiên Lăng Khả cảm nhận được cái gọi là “không một ai không phải ngoái nhìn”.
Uy lực từ những ánh nhìn lén lút qua khóe mắt người qua đường đã khiến cậu nổi hết da gà rồi, huống hồ canteen lại là nơi đông đúc, người ra kẻ vào tấp nập cực kỳ.
Thích Phong và Lăng Khả xuất hiện, nhiều nữ sinh lập tức bị choáng váng. Có mấy người còn vừa bưng thức ăn đi tìm chỗ ngồi vừa dõi theo từng bước chân của Thích Phong, kết quả là đâm vào người đi từ hướng ngược lại, khiến đồ ăn trực tiếp đổ lên người đối phương. Chỉ nghe “xoảng” một tiếng, cơm canh vãi đầy mặt đất, cô gái bưng đồ cũng bị trượt chân ngã ngửa ra, khiến người xung quanh cười vang một trận.
Vì mải nhìn trai đẹp mà ngã, nữ sinh lập tức đỏ mặt, xấu hổ đến mức sắp sửa khóc lên.
Mà Thích Phong vừa thấy tình huống trước mặt, liền bảo Lăng Khả “Từ từ” rồi chủ động đi qua đỡ người. Hắn lấy một bịch khăn giấy trong túi quần ra, đưa cho cô gái nọ, thân thiết hỏi: “Bạn học, bạn có sao không?”
Xung quanh vang lên một tràng tiếng hít khí. Những người còn chê cười nữ sinh nọ, giờ phút này lại chuyển sang hâm mộ cô, chỉ hận không thể thế vào vị trí đó.
Lăng Khả đút tay vào túi, tỉnh bơ đứng ở một bên. Nhìn hành động bâng quơ mà lại câu được rất nhiều trái tim thiếu nữ của Thích Phong, cậu vừa cảm thấy si mê, vừa lặng lẽ gào thét một câu chua lè: hừ, trai thẳng lợi hại nhỉ.
Hai người tùy tiện gọi vài món ăn, tìm một góc trống rồi ngồi xuống.
Thích Phong vừa đỡ nữ sinh kia, tay liền bị dính một ít cơm canh dinh dính. Bởi vì đã cho đối phương cả bịch khăn giấy, nên lúc này hắn liền quay sang hỏi Lăng Khả: “Cậu có khăn giấy không?”
Lăng Khả: “Không…”
Thân là gei, song Lăng Khả chẳng bao giờ mang theo khăn giấy bên người, cho nên cậu thật sự không hiểu tại sao một trai thẳng như Thích Phong lại có thói quen gái tính như vậy nữa.
Không có cách nào, Thích Phong đành vào nhà vệ sinh rửa tay rồi mới trở lại ăn cơm.
Ăn xong, Thích Phong nói phải về nhà lấy hành lý, hỏi buổi chiều Lăng Khả định làm gì.
Lăng Khả không có việc gì khác nữa, định đi dạo quanh trường, nhân tiện tới siêu thị hoặc tạp hóa gần đó mua ít đồ dùng cá nhân, tỷ như sữa tắm bàn chải linh tinh này nọ.
Thích Phong nghe vậy lập tức rút năm trăm đồng trong ví ra đưa cho Lăng Khả: “Mua hộ tôi một bộ, cảm ơn.”
Lăng Khả: “…”
Lăng Khả: “Đồ dùng cá nhân không tốn nhiều tiền như vậy.”
Thích Phong: “Không sao, cậu cứ cầm trước, còn thừa thì trả lại cho tôi, để cho cậu phải ứng ra thì tôi ngại lắm.”
Lăng Khả lại nói: “Nhưng tôi không biết cậu muốn mua loại nào.”
Thích Phong: “Cậu mua loại nào thì cứ mua cho tôi một cái y hệt là được.”
Lăng Khả: “…”
Quả nhiên, người này vẫn thân thiện như lần đầu gặp mặt hồi sáu năm về trước, một chút cũng chẳng hề thay đổi.
Ngay khi Lăng Khả đang cảm thán trong lòng, Thích Phong đột nhiên lấy điện thoại di động ra, nói: “Ấy ấy, chúng ta thêm bạn trên WeChat đi?”
—
N hạc dạo:
Thích Phong: “Tôi cảm thấy trước đây tôi đã từng gặp cậu rồi.”
Lăng Khả: “Ha ha.”
Thích Phong: “Đúng là tôi nghĩ quá nhiều rồi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...