Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ

Toàn bộ sòng bạc loạn thành một đoàn.

Bài ở đây, hai loại màu sắc hoa văn, có mù mới không nhìn ra.

“Mày dám giở trò với tao?” Người đàn ông ôm cổ tay đã đau đến chết lặng của mình. Gã nghi ngờ nhìn Lục Du, trong lòng cũng hiểu nhất định là ả đàn bà này giở trò quỷ. Đáng thương thay hắn tung hoành sòng bạc nhiều năm như vậy mà lại thua trong tay ả đàn bà này. Người đàn ông càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, trán gã ứa mồ hôi. Gã nghĩ nghĩ sau đó quay đầu lại nhìn người chia bài.

Lúc xáo bài, trình tự mình đã nhìn và tính toán kỹ, không thể nào xảy ra vấn đề được. Nhưng mà bây giờ ả này lại mở ra báo tử, chuyện này căn bản là không có khả năng.

Trừ khi là…

Trừ khi là người chia bài cùng ả ta là một bọn!

Thẩm Kỳ Niên thấy người đàn ông nhìn mình liền biết gã đã hoài nghi, lập tức vô tội giơ tay lên: “Tôi cũng không ngờ sẽ bị người ta phát hiện mà…” (ngậm máu phun người a, hảo thâm độc nà =]])

Lời này vừa thốt ra, khách trong sòng bài liền không bình tĩnh nổi nữa.

Cái gì gọi là không ngờ sẽ bị người ta phát hiện?

Nếu không có làm gì hết sao tự dưng nói như vậy chứ?

Thật đúng là khinh người quá đáng mà!

“Gọi quản lý của mấy người ra đây!”

“Bồi thường bồi thường!”


Khách khứa sôi nổi phát tiết bất mãn, trong sòng bạc là một mảnh ồn ào hỗn loạn.

“Tiểu thư đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô.” Lúc người ta vội vàng muốn đòi công đạo, tổng giám đốc GK lại chạy theo nói chuyện với Lục Du. Tuy là tuổi tác không nhỏ nhưng người này bảo dưỡng vóc dáng cũng tốt lắm, nhìn qua vẫn rất có mị lực.

Nếu đối phương là phụ nữ, có lẽ sẽ có hảo cảm đối với vị thân sĩ này.

Nhưng Lục Du có phải phụ nữ đâu, cậu là một tên con trai chính hiệu lại bị một người đàn ông ánh mắt chứa đầy tình ý mà nhìn, luôn cảm thấy ghê muốn chết.

“Cảm ơn tiên sinh quan tâm, tôi không sao.” Lục Du nói xong câu này liền tiếp tục đi đổ dầu vào lửa, luôn nhắc nhở mọi người trọng điểm là để quản lý ra giải thích.

Bên trong sòng bạc vàng thau lẫn lộn. Cái sòng bạc này sở dĩ có thể yên ổn tồn tại ở đây đương nhiên là phải có thế lực của mình.

Không bao lâu sau, quản lý liền đi ra duy trì trật tự.

Người nói chuyện rất nhiều, người không nghe lời lại càng nhiều. Đến khi tiếng súng vang lên, trong nháy mắt đó bốn phía mới yên tĩnh trở lại. Mọi người đồng loạt ôm đầu, theo bản năng ngồi thụp xuống.

“Nhất định phải lãng phí một viên đạn của tôi mới chịu im lặng.” Một người đàn ông cao lớn miệng ngậm điếu thuốc, cầm một cây súng máy từ trên lầu đi xuống.

Lục Du khoanh tay trước ngực: “Vậy là sòng bạc không chỉ muốn dung túng cho tên gian lận này mà còn muốn giết người diệt khẩu luôn sao?”

Lời này vừa nói ra lập tức có người nhỏ giọng nghị luận.

“Tôi chính là người phụ trách tài chính của tập đoàn XXX…”


“Tôi là người thừa kế đời thứ 32 của gia tộc CXCX, nếu các người làm gì quá khích với tôi, gia tộc của tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua…”

Ở sòng bạc này đến chơi đùa có không ít người đều là những nhân vật có uy tín, danh dự lớn, đắc tội bọn họ không có chỗ nào tốt.

Người đàn ông vạm vỡ nhíu mày nhìn người phụ nữ cao ráo này, híp mắt nguy hiểm: “Cô nói ai gian lận?”

Lập tức có người chỉ vào tên mang vẻ mặt thống khổ đang ôm tay: “Là hắn, là hắn, chính là hắn, đây chẳng lẽ không phải là người của sòng bạc các người sao?”

Người đàn ông phun ra một làn khói, quay đầu khoát tay với người phía sau: “Đi, đem thằng đó về cho tao.”

“Nó dùng cái tay đó để gian lận hả?”

Gã kia vừa nghe xong lời này liền sợ tới mức run rẩy, liên tục cầu xin tha thứ: “Anh Huy, em không dám nữa. Anh Huy, cầu xin anh, xin anh nể tình anh em…”

Gã đó còn muốn nói gì đó, nhưng người đàn ông được gọi là anh Huy kia lại không kiên nhẫn nghe tiếp, giơ chân đá gã một cước.

Người đàn ông cao lớn, uy mãnh, một cú này lại đá thực lực. Gã kia trong nháy mắt liền ngã xuống, nhìn qua có vẻ không ổn lắm.

“Chặt tay phải của nó xuống!” Lúc anh Huy nói những lời này, trên mặt không hề có một tia do dự, không chờ Lục Du nói tiếp cái gì, đám bảo an lập tức xách dao lên, chặt rớt một bàn tay của gã kia ném cho anh Huy.

Gã đàn ông bị lôi xuống dưới, để lại một vệt máu dài trên đất.

Anh Huy xách cái bàn tay kia lên cho khách xem: “Sòng bạc của chúng tôi luôn chú trọng quy tắc. Nếu ai vi phạm quy tắc liền phải chịu phạt. Ngược lại, nếu có người cố ý muốn gây phiền toái, chúng tôi cũng sẽ tính sổ đầy đủ.” Lúc anh Huy nói chuyện, tầm mắt luôn như có như không liếc về phía Lục Du, giống như là nói để cho cậu nghe, “Chuyện hôm nay chỉ là do một người tự tiện gây ra, không có bất kỳ quan hệ gì với sòng bạc hết. Đều là mở cửa đón khách làm ăn buôn bán, chút đạo lý đó chúng tôi vẫn hiểu.”


Người đàn ông lưu loát nói một hơi, không người nào dám nói thêm cái gì nữa.

Cũng không phải là do gã nói chuyện có lý mà là do bàn tay đầm đìa máu kia quá đáng sợ.

Độc ác, thật sự quá độc ác rồi.

Ai cũng không muốn gặp rủi ro ở nơi này cả.

Nếu sòng bạc đã cho một cái bậc thang, mọi người liền thuận thế bước xuống, bỏ qua chuyện này.

Người đàn ông nhìn chung quanh một vòng thấy không ai nói gì liền khiêng khẩu súng máy của mình lên lầu.

Nhân viên vệ sinh nhanh chóng đến lau sạch vết máu, thảm trải sàn cũng được đổi một cái mới. Toàn bộ sòng bạc lập tức rực rỡ hẳn lên, mọi người lại như trước ca múa mừng cảnh thái bình, cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Lão Lục, cậu nói coi giờ làm sao đây?”

Dựa theo tình hình này, chắc anh Đao sẽ không ra đâu.

Lục Du hất hất tóc, ngửa đầu nhìn lên lầu, nhẹ giọng nói: “Cứ từ từ coi sao đã, chúng ta thắng nhiều tiền như vậy, bọn họ có thể để chúng ta đi sao?”

Người chia bài cũng bị mang đi điều tra, Thẩm Kỳ Niên từ trong thân thể của người chia bài đi ra, vẻ mặt lo lắng nhìn Lục Du: “Có thể gặp nguy hiểm hay không?”

“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.”

Là người thắng nhiều nhất trong sòng bài, Lục Du với lão Trương đi tới đâu cũng trở thành tiêu điểm.

Vận khí của bọn họ giống như đạt tới đỉnh điểm rồi, chơi cái gì cũng thắng hết. Hai người cũng sắp thắng tới tiền triệu luôn rồi, nhưng mà sòng bạc vẫn không có bất kỳ phản ứng gì hết.


Tiểu Tả nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, không phát hiện ra mục tiêu mới nào. Toàn cục như lâm vào trong khốn cảnh, không có ai động tới bọn họ có nghĩa là kế hoạch lần này của Lục Du không có cách nào tiếp tục nữa.

Thế nhưng Lục Du lại hoàn toàn không hề nóng nảy.

Dựa vào vũ khí huỷ diệt thần bài Thẩm Kỳ Niên, cơ bản mà nói Lục Du làm việc gì cũng thuận lợi.

Khoé môi tô đỏ khẽ nhếch mang theo ý cười, Lục Du nhìn người chia bài lau mồ hôi: “Trò này tạm thời tới đây đi, tôi phải đi toilet một chút.”

Vẫn luôn ở bên cạnh Lục Du, tổng giám đốc GK thấy thế cũng đứng lên, đi theo Lục Du. Tổng giám đốc GK để ý Lục Du thế nào, nhìn mặt đã hiểu.

“Tiểu thư, hình như tôi còn chưa kịp tự giới thiệu với cô. Tôi tên là Wilson, là người phụ trách của tập đoàn GK…”

Lục Du quay đầu lại cười cười với Wilson, khẽ hất tóc cười cười: “Xin chào, tôi là Đại Vệ, xin hỏi, ngài cũng là đi toilet sao?”

Đại Vệ?

Wilson có chút mờ mịt: “Tiểu thư xinh đẹp như vậy sao lại có một cái tên nam tính vậy chứ?”

Lục Du không nói lời nào, chỉ nhìn Wilson cười cười.

Đến cửa toilet, Wilson giành trước nói: “Tôi vào trước, sẽ ra nhanh thôi.”

Vào đến bệ xí, Wilson kéo khoá quần thả anh em ra bắt đầu đi tiểu. Cảm thấy gần xong bỗng nhiên nghe tiếng giày cao gót đang bước đến. Y quay đầu lại liền thấy tiểu thư Đại Vệ xinh đẹp đi đến kế bên, kéo váy lên thả anh em ra bắt đầu xả nước…

Cừ thật, anh bạn nhỏ của tiểu thư Đại Vệ còn muốn lớn hơn của mình nữa.

“Cô…” Wilson gian nan lắc đầu, “Cậu là đàn ông?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui