Một tiếng “choang” chát chúa xé toạc không gian.
Giữa quán bar không còn tiếng nhạc và ánh đèn được bật sáng, người ta trân trối nhìn cô gái gầy đến xơ xác cầm trên tay cổ chai Spy đã vỡ.
Mảnh chai vỡ nằm la liệt dưới sàn, một số ít cắm lại trên cái đầu tròn quay nhẵn bóng của người đàn ông. Máu từ đó túa ra như con suối nhỏ bị tắc lâu ngày nay được khơi dòng, cứ thế mải miết chảy thấm ướt một bên mặt và chiếc áo sơ mi hoa hòe ông ta đang mặc. Ông ta từ từ khuỵu xuống rồi nằm vật ra sàn. Sự việc diễn ra nhanh đến nỗi đám đàn em đông cứng không kịp trở tay.
Đăng và Ngọc đều bị một phen bàng hoàng. Đặc biệt là Ngọc. Không phải anh phát hoảng vì thấy máu mà là vì bản thân anh là công an. Đi làm thì rất nghiêm chỉnh nhưng một khi đã hết giờ thì chẳng muốn ai biết đến thân phận của mình. “Công an” là một trách nhiệm, không phải là cái tiếng để khoe khoang. Nhưng bây giờ, một vụ ẩu đả xảy ra ngay trước mắt, anh đâu thể im lặng.
“Thằng chó! Mày có biết mày làm chị mày gãy cánh không!” - Winner nghiến răng gườm gườm nói. Quay qua đám đàn em, cô nghênh mặt ngạo mạn, ánh mắt khát máu quét qua từng đứa: “Tụi mày lại đây!”
Đương nhiên bọn chúng lao đến rồi. Đại ca bị thế mà không làm gì thì về chết với đại ca. Thế là ngay khi Ngọc chưa biết phải xử lý thế nào thì chính bản thân đã bị cuốn vào một vụ rắc rối.
10 giờ 56 phút 13 giây - Quán bar Toxic xảy ra một cuộc ẩu đả long trời lở đất. Mọi người sợ hãi chạy ra cửa để về nhưng bị vệ sỹ chặn lại vì… chưa tính tiền.
Dồn lại một góc, họ sợ hãi nhìn hai chàng trai và một cô gái tả xung hữu đột, từng chút hạ gục đám đàn em của tay đại ca tiếng tăm.
Căn bản là vì ông ta đi bar chơi, lại đi với người yêu nên mang theo chút ít đàn em. Ông ta mà kéo cả băng nhóm đến thì ba người đó chỉ có xong đời.
11 giờ 12 phút 46 giây - Người ta thấy đám đàn em của tay đại ca kia nằm la liệt dưới sàn.
Chàng trai tóc đen rút vội ra xấp polime đưa cho phục vụ đứng gần đó rồi nhanh chóng cùng chàng trai còn lại và cô gái rời khỏi quán. Cũng đúng thôi. Ở lại để đợi cả băng nhóm kia kéo đến giết sao?
***
Đà Lạt về đêm không giống như Sài Gòn sầm uất, qua 11 giờ đã bắt đầu trở nên vắng lặng. Ánh đèn khuya gồng mình chiếu sáng xua đi đêm tối.
Xuyên qua từng vạt đèn mỏng manh, chiếc taxi lao đi trên đường vắng vẻ.
“Em thú vị thật đấy!” - Ngồi bên cạnh tài xế, Ngọc quay hẳn người lại nhìn Winner đang ngồi băng sau với Đăng, nhớ lại cảnh cô cầm vỏ chai đập vào đầu thằng cha đáng ghét kia mà phá lên cười thích thú.
Winner lúc này đang nhắm nghiền hai mắt, tai đeo headphone, hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới này nên chẳng hề hay biết Ngọc vừa nói chuyện với mình.
“Ê, em của mày hơi kỳ đấy!” - Ngọc nhìn Đăng, đôi mày chau lại khó hiểu. Chính Đăng cầm tay cô gái kéo ra khỏi bar, đưa lên taxi, chắc chắn là người Đăng quen biết.
“Nói bậy gì đấy! Giờ muốn đi đâu nói taxi để còn đi!” - Đăng nhăn mặt làu bàu.
“Cho tao về nhà. Đêm nay không có gái thì về nhà chứ đi đâu. Còn hai đứa mày đi đâu thì đi.” - Ngọc nhếch môi cười ma mãnh, ánh mắt đầy ẩn ý hết nhìn Đăng rồi nhìn Winner.
Nhìn bộ mặt của Ngọc, Đăng chán chẳng buồn nói, khép hờ mắt vờ ngủ, mặc cho thằng bạn tự nói rồi tự nghe một mình.
Ngọc về nhà, taxi còn mỗi hai người, không gian im ắng hẳn.
Tài xế xua đi sự tĩnh lặng bằng cách mở radio. Bài hát “Until You” du dương mang theo sự bình yên từ loa trôi vào tai những con người trong xe, trừ Winner.
Chiếc taxi thong thả dừng lại trước cánh cửa gỗ của gia đình họ Trần. Thấy Winner không hề hay biết, Đăng khẽ lay vai cô.
Winner mở mắt, làn sương khói theo mắt cô tràn ra không gian, cả một trời mơ màng mông lung xen lẫn mệt mỏi lẩn khuất, có cả một nỗi đau ngày thường bị che giấu nay nổi lên. Có lẽ khi không tỉnh táo là lúc người ta bộc lộ cảm xúc rõ ràng nhất.
Đăng chủ động xuống xe, đi vòng qua bên kia mở cửa cho Winner.
Trời đã khuya, khách hàng lại có thái độ rất lạ, tài xế hoang mang sợ bị gạt vội mở đèn trong xe lên.
Winner chói mắt, nhăn mặt đi ra khỏi xe theo cánh cửa Đăng đã mở sẵn.
Đêm Đà Lạt lặng lẽ mù sương.
Từng ánh đèn cô độc le lói chiếu xuống.
Gió lặng lẽ vờn từng nhánh thông run lên âm điệu ma quái ngàn năm.
Bóng Winner cô độc liêu xiêu đi về phía cánh cửa gỗ nhà… người ta.
Đăng đứng nhìn theo, chợt trong lòng dâng lên cảm giác đây là lần cuối cùng anh gặp cô. Trái tim run rẩy làm đôi bàn chân trở nên gấp gáp, khi anh định thần lại thì không biết bằng cách nào đã kéo cô ôm trọn trong lòng.
“Em đừng trở lại đó nữa!” - Giọng anh da diết gần như một lời van xin. Gương mặt tuấn mỹ hoàn hảo vùi vào hõm cổ Winner, thưởng thức mùi hương lành lạnh trên tóc cô.
Trong vòng tay anh, Winner lặng yên đến mức tưởng chừng như không tồn tại. Không vùng vẫy thoát ra, không đáp lại cái ôm, cũng không lên tiếng trả lời anh.
Cô không dựa vào anh, vẫn đứng thẳng người trên đôi chân gầy xơ xác, mặc kệ vòng ôm ghì chặt đầy yêu thương đang bao bọc.
Cô đứng đó, tĩnh lặng như ngàn năm vẫn thế. Còn anh, với cô chỉ như người lữ khách đi ngang, vô tình mang đến chút hơi ấm, nhưng rồi anh vẫn sẽ tiếp tục hành trình của mình, và cô vẫn tiếp tục trơ lì ở lại trước mọi sóng gió.
Cô quá nhỏ bé trước vô vàn đau đớn đời người phải trải qua, nhưng lại lì lợm đến cố chấp, mặc kệ những vết thương đi qua trái tim, chạm khắc vô vàn hồi ức đau đớn, vẫn như một tảng đá thinh lặng.
Có đôi lúc, khoảnh khắc im lặng lại chính là lúc con người ta nói nhiều nhất. Với cử chỉ vừa rồi, Đăng tin Winner hiểu tình cảm của anh. Và với vẻ dửng dưng của cô, anh cũng đã hiểu câu trả lời dành cho mình.
Buông cô ra như buông sợi dây cột trái bóng bay, anh hiểu rằng ngay lúc này đây, nó sẽ mang theo tất cả hy vọng của anh bay lên trời cao, chẳng thể nhảy lên kéo nó trở lại. Đương nhiên anh có thể tìm cho mình hàng trăm trái bóng bay khác, nhưng nó chẳng thể là trái bóng anh vừa đánh mất.
“Thôi em vào nhà đi! Sương xuống ướt hết áo rồi. Em sẽ bệnh đấy.” - Đăng gượng cười, đưa bàn tay ướt đẫm vừa chạm vào lưng áo Winner lên như là một bằng chứng.
Hình như cả anh và cô đều chết sững.
Bàn tay Đăng nhuốm một màu đỏ.
“Em bị thương à?” - Giọng nói Đăng rít lên đầy giận dữ.
“Em không biết. Chỉ đau một chút thôi.” - Winner trả lời nhẹ tênh, khẽ vặn vẹo để kiểm tra cơ thể.
“Đi với anh! Em cần phải cầm máu.” - Nói rồi Đăng dứt khoát kéo Winner trở lại taxi, giọng lạnh lùng ra lệnh cho tài xế chạy về nhà mình.
***
Đó là ngôi nhà được bao bọc bốn phía bằng bức tường đá kiên cố ngăn cách khỏi thế giới bên ngoài. Không ai biết phía sau cánh cổng kia là gì. Người ta cũng mơ hồ hình thành trong lòng cảm giác không thể chạm vào thế giới phía sau.
Ngay cả Winner cũng thế. Đứng trước bức tường đá cao quá mức cần thiết này, cô cảm thấy phía bên kia là một thế giới hoàn toàn khác. Cô vốn đã bị tách biệt khỏi cái thế giới mình đang tồn tại, nhưng không ngờ Đăng cũng tách biệt như cô. Con người sống bên trong đó ắt hẳn đã mang tất cả nội tâm giấu đi, ẩn mình sau bức tường đá phủ rêu cổ kính để tìm kiếm cảm giác an toàn.
Phía sau lằn ranh bất khả xâm phạm đó là cả một thiên đường trong cổ tích. Bóng đèn dày đặc trong sân làm không gian sáng choang giúp Winner nhìn rõ mọi thứ. Những nhành cây ngọn cỏ đã im lìm vùi mình trong sương nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp kiêu sa thần kỳ, chứng tỏ chủ nhân khu vườn này chăm chút mọi thứ rất tỉ mỉ. Một con suối nhỏ khẽ cựa mình vang lên tiếng róc rách vui tai. Cây cầu bắc ngang dòng suối bằng gỗ thông nguyên cây không làm nhẵn mộc mạc và độc đáo.
Từ lúc bước qua cánh cổng, đi qua cây cầu cho đến khi căn nhà được đóng bằng gỗ nguyên cây hiện ra với chiếc đèn dầu ngoài hành lang tỏa ra ánh vàng mơ màng, Winner quên mất là mình đang nín thở.
Nơi này tuyệt quá! Quả thật là một nơi khiến người ta muốn được ở lại và sống dài lâu.
Nội thất trong nhà cũng thật đặc biệt. Từ bàn, ghế đến kệ để đồ đều được đóng bằng gỗ nguyên cây để vỏ, không bào nhẵn.
Hai người tiếp tục duy trì không khí im lặng. Đăng lặng lẽ đốt lò sưởi lên. Winner mải miết ngỡ ngàng nhìn ngắm mọi thứ.
Lửa la liếm những nhành củi khô, mau chóng rực lên lưỡi đỏ phập phồng ma quái. Tiếng nổ “lách tách” từ lò sưởi là âm thanh duy nhất trong căn nhà.
Đăng vẫn tiếp lục im lặng, một mình đi vào phòng, lấy ra chiếc áo sơ mi đưa cho Winner.
“Em vào phòng tắm thay áo đi! Mặc ngược nó lại để anh có thể thấy được vết thương trên lưng em.”
Winner ngoan ngoãn làm theo.
Khi cô trở ra, bản nhạc hòa tấu từ chiếc radio dùng pin đang nhẹ nhàng vang lên. Trái ngược với vẻ rực rỡ ánh đèn bên ngoài sân vườn, ngôi nhà hoàn toàn không có một thiết bị điện nào trừ trong phòng tắm. Ánh sáng của nến vàng như mật rót vào căn phòng đầy ấm áp. Mùi thơm thoang thoảng dễ chịu làm người ta có cảm giác lạc vào cõi mơ.
Vết thương của Winner không sâu, cũng không nguy hiểm. Chỉ vì cô uống rượu nên máu chảy nhiều và khó đông.
Đăng tỉ mỉ sát trùng và băng bó lại cho cô, nó không quá sâu đến mức phải khâu.
Dưới ánh sáng của những ngọn nến, nước da xanh xao nhợt nhạt vốn có của Winner giờ mang một màu vàng ngọt ngào như mật ong. Sự mệt mỏi trong nét mặt không còn hiện rõ ràng như ban ngày, thay vào đó là một nỗi buồn cô độc lướt qua trong đáy mắt.
Nhìn Quân lặng thinh khi Đăng chạm vào vết thương, đến một cái chau mày đau đớn cũng không có, trong anh đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc rất lạ. Cô làm anh có cảm giác như đang đối diện với một người ngạo mạn với những tổn thương của mình. Là sự bướng bỉnh hay kiên cường, anh không thể nắm bắt, nhưng dường như cô luôn chơi vơi đến mức từ chối bám vào tay người khác, muốn tự mình đứng trên chính đôi chân của mình. Trong đôi mắt sáng rực ánh nến của cô, Đăng có thể thấy điều đó.
Chính ánh mắt ấy đã làm anh yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Một sự xem thường mọi thứ đầy ngạo mạn nhưng cũng thật yếu đuối. Vừa nhỏ bé đơn độc, nhưng cũng lại vừa ngang ngược bá đạo, không cần đến người khác, không nhờ cậy một ai điều gì.
“Anh là xã hội đen à?” - Tiếng Winner nhè nhẹ vang lên.
Đăng không quá bất ngờ với câu hỏi này. Trên những bức tường gỗ treo toàn là súng. Lần đầu tiên anh dẫn Ngọc về đây, thằng bạn anh đã vật anh xuống sàn, khóa tay anh vừa vặn trong cái còng số tám và nói: “Không ngờ công an như tao lại có thằng bạn buôn vũ khí.”
“Đó chỉ là súng giả thôi.” - Đăng vẫn ngồi trên ghế, mắt nhàn rỗi nhìn theo Winner đi vòng quanh những bức tường để ngắm từng khẩu súng.
“À! Em có nghe về loại súng này. Là súng Airsoft đúng không?” - Winner gật gù, đưa tay chạm lên cây súng ngắn gần nhất.
“Em biết về môn chơi này sao?” - Đăng có vẻ khá ngạc nhiên. Đam mê thú chơi này không còn quá mới mẻ ở Việt Nam, nhưng các hội chơi rất kín đáo.
“Em có được học qua cách phân biệt súng thật hay súng Airsoft để nhận biết khi con nợ phản kháng.” - Winner nói nhưng không nhìn Đăng, cô vừa tháo một cây súng ngắn ra khỏi giá và mân mê xem xét.
“Em được đào tạo kỹ quá đấy!” - Trong giọng nói của Đăng có chút không vui.
“Ừ! Nhưng em đã làm thầy tức đến mức không thèm dạy.” - Winner vẫn tiếp tục tập trung vào khẩu súng. Cô vừa tháo băng đạn ra và ngắm nghía nó.
“Chắc không phải em đã dí súng vào đầu ông ấy chứ?”
“Không! Em chỉ nói ông ấy bỏ nghề đi, đừng có dạy người ta chơi ngu nữa. Thấy súng lo mà né đi chứ còn đứng đó xem xét rồi đợi nó bắn cho sao.” - Trong khi cả hai cùng cười vang thì Winner đã ráp lại băng đạn, lên đạn và bắn một phát hoành tráng. Tiếng nổ không quá to nhưng đủ để ai lần đầu nghe thấy phải giật mình. Viên BB tròn bằng nhựa màu trắng bay vào tường ở khoảng cách gần vỡ tan tành, để lại trên cây gỗ một vết lõm nhỏ.
“Nó cũng có thể giết người đấy!” - Xem xét vết đạn trên tường gỗ, Winner nhận xét.
“Ừ! Cũng khá nguy hiểm. Nếu không thì nó đâu bị cấm.”
“Anh thích súng à?” - Trả lại cây súng ngắn về vị trí của nó, Winner trở lại bàn nơi Đăng đang ngồi.
“Chỉ thích sưu tầm súng giả thôi. Chứ đồ thật thì anh không có gan đâu.” - Đăng khẽ cười, giọng nói nửa thật nửa đùa.
“Cũng khá độc đáo đó!” - Winner gật gù nhật xét, tay rảnh rỗi nghịch những giọt nến đang chảy xuống thân nến.
“Thế còn sở thích của em là gì?” - Khoanh hai tay trên bàn, Đăng hơi ngả người về phía trước, nơi Winner ngồi đối diện.
“Em không có. Với em, còn sống đến ngày hôm nay đã là một kỳ tích rồi. Có lẽ sở thích của em là sống.” - Trong đôi mắt mơ hồ như khói như sương ấy, có một nỗi buồn lặng lẽ bao bọc. Nỗi buồn tĩnh lặng, thân thuộc như là một phần của linh hồn. Trong tâm hồn cô, từ lâu buồn đã là một thói quen.
Đăng dường như muốn an ủi hay kể một câu chuyện vui, nhưng Winner lại nhanh hơn.
“Em buồn ngủ rồi. Em sẽ ngủ ở đâu trong căn nhà này?”
“Có một phòng dành cho khách. Để anh trải ga giường cho em.” - Đăng cũng hiểu, cô đang cần ở một mình và rồi lại sắp xếp những nỗi buồn của mình thành một khối, mang đá đè lên để nó thôi lạo xạo. Cô không thờ ơ và bất cần như vẻ bề ngoài. Trong con người ấy là một tâm hồn nhạy cảm, dễ u sầu và cần bao bọc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...