Những Năm Tôi Diễn Pháo Hôi Tiểu Bạch Kiểm


"Cố Bạch Y...." Triệu Tang Thực lật xem tư liệu được gửi đến tay, như lẩm bẩm, "Cậu cảm thấy, là tôi nhìn nhầm sao?"
Cấp dưới ở một bên không dám tiếp lời, giờ phút này tâm trạng Triệu Tang Thực rõ ràng không tốt lắm.
Từ kết quả điều tra mà xem, Cố Bạch Y chính là một cô nhi bình thường.
Nhất định phải nói cái gì đặc biệt, cũng chỉ là khuôn mặt đặc biệt đẹp, cùng với thân thế đặc biệt thê thảm.
Mặc dù ngay cả loại kinh nghiệm vụn vặt như "Tiểu học nhận được giải khuyến khích" cũng đều ghi chép lại, tư liệu về Cố Bạch Y cũng chỉ có mấy tờ giấy mỏng manh kia.
Đừng nói vài phút đã lật xong tư liệu, cho dù là cấp dưới tự mình điều tra cũng cảm thấy có chút khó tin.
Một người bình thường đến có chút gầy yếu như vậy, làm sao đồng thời đánh ngã mười mấy chức nghiệp?
Nếu không phải đám người kia quả thật đều là xương mềm không có đầu óc, Triệu Tang Thực thật sự cũng phải hoài nghi là những tên ngu xuẩn kia liên hợp lại đùa giỡn hắn.
Tầm mắt Triệu Tang Thực dừng lại ở tờ tư liệu cuối cùng.
"Cậu vừa nói, cậu ta đã nằm viện trong hai ngày này?" Triệu Tang Thực hỏi, "Bởi vì cái gì?"
Cấp dưới thần sắc cổ quái đáp: "....Sốt."
Triệu Tang Thực dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cấp dưới: "Cái gì?"
Cấp dưới lặp lại: "Sốt cao phải vào viện."
Triệu Tang Thực vuốt ve tờ giấy trong tay một chút.
Gần đây thời tiết trở nên mát mẻ, cảm lạnh và sốt không phải điều kỳ lạ, nhưng những người được huấn luyện bài bản, chất lượng cơ thể chắc chắn là tốt hơn nhiều so với người bình thường.
Ngay cả khi bị nghẹt mũi ho khan, nghỉ ngơi trong vài ngày liền khỏi.
Nhưng một giây trước mới nói người nọ dùng sức một mình đánh ngã mười mấy người, một giây sau liền nói cậu sốt cao vào bệnh viện.
Chênh lệch này có chút lớn.
Có điều ngược lại rất phù hợp với ấn tượng đầu tiên của Triệu Tang Thực đối với cậu——tiểu bạch kiểm yếu đuối mỏng manh.
Thần sắc Triệu Tang Thực trầm ngâm một lát, hỏi: "Cậu ta hiện tại ở bệnh viện nào?"
—©—
Cố Bạch Y xuống lầu lấy báo cáo kiểm tra cuối cùng.
Cậu vừa mới làm xong thủ tục xuất viện, lúc đi trên đường nhớ tới hẳn là nên nói với Thẩm Huyền Mặc một tiếng, liền gửi tin nhắn cho hắn.
Thẩm Huyền Mặc trả lời cậu: "Tôi đi đón cậu."
Cố Bạch Y muốn nói không cần.
Cậu ở trong bệnh viện hai đêm, ngoại trừ quần áo và bài tập mà Lâm Hòa Sơ mang tới cho cậu, cũng không có hành lý gì khác.

Từ bệnh viện trở về có thể trực tiếp đi xe buýt, căn bản không cần Thẩm Huyền Mặc chạy thêm một chuyến nữa.
Nhưng mà cậu còn chưa kịp trả lời, đã có một người đàn ông đeo kính râm dáng người cao lớn đi tới.
Kính râm lớn đến mức cơ hồ che đi nửa khuôn mặt, đứng ở giữa đường thật giống như một ngọn núi nhỏ vững chắc.
Cố Bạch Y không quá để ý, chủ động tránh sang bên cạnh một chút, đi qua bên cạnh hắn.

Nhưng tầm mắt của đối phương luôn thỉnh thoảng rơi xuống mặt cậu.
Lúc lướt qua, Cố Bạch Y rõ ràng nhìn thấy đối phương run rẩy một chút, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đối diện tầm mắt cách kính râm.
Người đàn ông đeo kính râm run rẩy hơn.

Cố Bạch Y híp mắt lại: "Anh biết tôi?"
Chân người đàn ông đeo kính râm mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống trước mặt cậu.
Cố Bạch Y không cho hắn cơ hội này, đưa tay đỡ lấy cánh tay hắn, bảo hắn đứng vững lại.
"Anh không sao chứ?" Hai mắt Cố Bạch Y quét lên hai chân của hắn đánh giá, "Có cần tôi đưa anh đi chỉnh hình không?"
Giọng điệu của cậu ôn hòa, giống như một người qua đường nhiệt tình bình thường.
Người đàn ông đeo kính râm dường như rất sợ cậu.
Cơ bắp dưới bàn tay căng thẳng, bộ dáng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cho cậu một quyền, nhưng mà sắc mặt của hắn lại từng chút tàn xuống, càng giống như là cực độ hoảng sợ khẩn trương.
Nói thẳng ra là như thấy quỷ.
Phản ứng này....
Cố Bạch Y không biết mình trở nên đáng ghét như vậy từ khi nào.
"Chúng ta đã gặp nhau chưa?" Cậu hỏi.
Người đàn ông đeo kính râm vừa nghe cậu mở miệng thân thể liền cứng đờ, nhưng biểu tình lại có chút không khống chế được vặn vẹo.
Hắn căn răng như muốn nát ra, lúc trước Cố Bạch Y đã đánh hắn tàn nhẫn nhất, trước khi đi còn vũ nhục cực mạnh khen tố chất thân thể của hắn không tệ, so với những người khác mức độ sát thương càng nhiều hơn.
Kết quả mới chỉ mấy ngày, người này lại quên không còn một mảnh!
Người đàn ông đeo kính râm không hiểu sao nghẹn khuất, nhưng nỗi sợ hãi bản năng đè ép làm hắn không dám mở miệng, chỉ có thể run rẩy nói: "Không có.

Tôi, chân tôi không tốt, ngồi nghỉ ngơi một chút là được."
Thanh âm bởi vì khẩn trương mà trở nên sắc bén.
Cố Bạch Y làm người tốt đến cùng, đỡ hắn đến vị trí bên hành lang ngồi xuống.
"Bị bệnh thì phải chữa bệnh thật tốt." Ánh mắt Cố Bạch Y xoay hai vòng trên đùi hắn, có ý an ủi, "Nghe nói khoa chỉnh hình của bệnh viện này xếp hạng rất cao trong cả nước."
Người đàn ông đeo kính: "....."
Đây là đe dọa! Chắc chắn là đang đe dọa!
Nhưng hắn cũng chỉ có thể cười gượng gật đầu, nhìn người đàn ông cao to đặc biệt dọa người ở trước mặt Cố Bạch Y cũng nhu thuận như chim cút.
Tầm mắt của người chung quanh như có như không quét tới, tràn đầy kinh ngạc.
Cố Bạch Y như chưa phát hiện, phảng phất thật sự chỉ đơn thuần như làm một việc tốt, giúp đỡ vị "bệnh nhân" xa lạ này xong, cậu liền xoay người rời đi.
Ngay sau khi cậu rời đi không lâu, người đàn ông đeo kính râm thoáng cái đứng lên, trong ánh mắt như nhìn kỳ tích y học của người qua đường chung quanh, nhanh chóng chạy về hướng ngược lại.

Người đàn ông lùn đứng ở góc nhìn trộm vẻ mặt khinh bỉ: "Nhìn tiền đồ của mày kìa! Không phải chỉ là một tiểu bạch kiểm thôi sao, thế mà sợ tới mức nói cũng không dám nói!"
Người đàn ông đeo kính râm sắc mặt khó coi, nhịn không được oán thầm mày bị cậu ta ấn xuống đánh một trận thử xem?
Lại nói tiếp, trước kia hắn không phải chưa từng gặp qua người lợi hại như vậy, nghiêm trọng nhất là một lần xương sườn xũng suýt nữa bị bẻ cắm vào nội tạng, vận khí tốt mới nhặt được một cái mạng.
Theo lý thuyết người đã từng thấy qua sóng to gió lớn như hắn, không đến mức sợ hãi tiểu bạch kiểm Cố Bạch Y kia, lần trước hắn bị đánh vết thương thậm chí cũng không tính là nghiêm trọng.
Nhưng chỗ kinh khủng của người kia căn bản không nằm ở chỗ cậu xuống tay nặng hay nhẹ, mà là căn bản không có lực đánh lại!
Sức lực của người đàn ông đeo kính râm xem như rất lớn, cho dù gặp phải đối thủ có thể hình ngang nhau, dù rất khó đem đối phương triệt để kiềm chế, nhất thời rơi vào hạ phong cũng có thể có lực đánh một trận.
Nhưng đối mặt với Cố Bạch Y, đối phương giống như nhẹ nhàng vỗ hắn một chưởng, hắn liền cảm thấy nửa người tê dại, sau khi ngã xuống dù giãy dụa thế nào cũng không đứng dậy nổi.
Thật giống như một con cá đang giãy dụa trên bàn.

Hắn tỉnh táo nhìn Cố Bạch Y hời hợt dỡ khớp của hắn như thế nào.
Trong đau nhức, hắn còn cảm giác được Cố Bạch Y đưa tay sờ động mạch cổ của hắn, không phải vì xem hắn chết hay chưa, mà là tiếc nuối thở dài: "Coi như anh số lớn."
Hồi tưởng lại ánh mắt lạnh nhạt của Cố Bạch Y khi đó, người đàn ông đeo kính râm đến nay vẫn cảm thấy lông tơ dựng đứng, mồ hôi lạnh toát ra.
Hắn thậm chí có loại ảo giác, Cố Bạch Y thật sự đã gặp qua máu.
Hơn nữa lại còn đã quen với nó.
Người đàn ông lùn không tin.
Chỉ nhìn ngoại hình, cho dù đánh chết hắn cũng không tin Cố Bạch Y thật sự lợi hại như vậy, nhiều nhất chính là học mấy quỷ kế lừa gạt người khác, mới dọa được loại người có đầu óc đơn giản như kính râm.
Người đàn ông đeo kính râm không dám cãi với hắn, đành phải cúi đầu, vâng dạ đáp: "Tam ca, chính là cậu ta không sai được."
Hôm nay hắn là được mang tới nhận người.
Lý tam ca thấp bé gật gật đầu, phất phất tay với hắn: "Được rồi, lần này coi như vận khí của mày tốt, trở về trước đi, tao đi tìm Triệu ca."
Người đàn ông đeo kính râm ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn đồng ý, lúc này mới quay đầu, chạy nhanh như bị lửa đốt mông.
Hắn còn cố ý đi đường vòng ngược với hướng của Cố Bạch Y.
Lý tam ca tay vung đến một nửa: "......"
Cố Bạch Y kia, chẳng lẽ thật sự tà môn như vậy?
Lý tam ca cũng nhịn không được bắt đầu hoài nghi.
Cố Bạch Y "Tà Môn" vừa ra khỏi cửa không lâu, liền nhìn thấy một người quen khác——
Triệu Tang Thực.
Cố Bạch Y có chút kinh ngạc, nhưng cũng không ngoài ý muốn.
Vừa rồi cậu đã đoán được đó là người dưới tay Triệu Tang Thực, ngoại trừ bạn cùng phòng đã sớm có mâu thuẫn, gần đây cậu cũng trêu chọc đến băng đảng này.
Dù sao lúc ấy cũng không xuống tay dồn đối phương vào đường chết, chỉ cần người tỉnh, muốn chỉ nhận cậu là điều dễ dàng.

Cậu không đoán được thái độ của Triệu Tang Thực, có điều sau đó quản lý gửi tin nhắn cho cậu, che giấu nói sự tình hình như đã xử lý xong.
Tựa hồ là đã động thủ qua, từ trên xuống dưới thanh tẩy một trận.
Ngay từ đầu chuyện của hai cô gái xa lạ kia, ngược lại không ai nhắc tới nữa, giống như bị cố ý quên đi.
Đào Mộc Đào bên kia gần đây cũng ở trong lớp bình thường, cũng không có bị liên lụy vào.
Hơn nữa hai ngày nay Cố Bạch Y vội vàng dưỡng bệnh cùng làm bài tập bổ sung, bổ đến đầu óc choáng váng, dần dần đem chuyện này quên sang một bên.
Nhưng cậu biết chuyện bên Triệu Tang Thực không kết thúc nhanh như vậy.
——Được rồi, vẫn là hơi có một chút ngoài ý muốn.
Cậu không nghĩ tới Triệu Tang Thực thật sự sẽ tự mình tới đây, vốn tưởng rằng nhiều nhất là gọi người mời cậu tới cửa "làm khách".
Triệu Tang Thực dựa vào cột trụ ở cửa, buồn chán nhìn chằm chằm tay áo.
Đợi đến khi Cố Bạch Y vừa đi ra, hắn liền cười tủm tỉm nghênh đón, nói: "Thật trùng hợp.

Chúng ta lại gặp nhau rồi."

Cố Bạch Y lui về phía sau một bước, cười giả một tiếng: "Thật trùng hợp."
Cậu vừa lui, Triệu Tang Thực lại tiến thêm một bước.
Bước này bước dài hơn một chút, cơ hồ đụng phải chóp mũi Cố Bạch Y.

Hai người đều cao tương tự nhau, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Cố Bạch Y lạnh trong chớp mắt, nhưng phản ứng cũng rất nhanh, hơi ngửa đầu ra sau, nhịn xuống không đưa tay.
Cậu nhìn ra đáy mắt Triệu Tang Thực đang nóng lòng muốn thử.
Triệu Tang Thực có lẽ rất vui vẻ đứng ở cửa bệnh viện người đến người đi bị đánh một trận, nhưng Cố Bạch Y không muốn như như vậy.
Đã có không ít người nhìn xung quanh bọn họ, trong dư quang Cố Bạch Y còn thoáng nhìn thấy có người lấy điện thoại di động ra.
Cố Bạch Y lại lui về phía sau hai bước.
Phía sau cậu chính là bậc thang, Triệu Tang Thực cũng chậm một bước mới chú ý tới, nhìn sắc mặt tái nhợt của bệnh nặng Cố Bạch Y mới khỏi, hắn theo bản năng đưa tay đỡ.
——Nếu như bị ngã hỏng, nói không chừng Thẩm Huyền Mặc sẽ tức giận.
Thân thể Cố Bạch Y hơi lắc lư một chút, tránh được tay Triệu Tang Thực, sau đó vững vàng đứng trên mặt đất bằng phẳng.
Triệu Tang Thực hơi ngẩn ra, thần sắc không hiểu gì cúi đầu nhìn Cố Bạch Y.
Cố Bạch Y đứng ở dưới hai bậc thang, thấp hơn một đầu so với hắn.
Cậu hơi ngửa đầu, vẻ mặt bình tĩnh đối diện Triệu Tang Thực.
Không sợ hãi, không né tránh.
Không có sát khí, nhưng cũng không có ý cười, khuôn mặt xinh đẹp kia lại có vẻ có chút xa lạ.
Không giống tiểu bạch kiểm vâng vâng dạ dạ kia, ngược lại giống như là thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ.
Mũi nhọn chưa lộ, lại như đã sẵn sàng.
Triệu Tang Thực rõ ràng đứng ở chỗ cao, lại hoảng hốt cảm thấy mình mới là người bị nhìn xuống.
"Không giả vờ?" Đáy mắt Triệu Tang Thực có thêm vài phần hứng thú.
Cố Bạch Y giống như không nghe thấy gì cả.
Triệu Tang Thực lại cười rộ lên.
Thật giống như lúc bọn họ lần đầu gặp, Triệu Tang Thực đối đãi với Thẩm Huyền Mặc như vậy, tươi cười đầy mặt, ân cần nhiệt tình, tựa như bạn tốt chí giao nhiều năm không gặp.
Chỉ là lúc này đây, ánh mắt của hắn rốt cục chân chính rơi vào trên mặt Cố Bạch Y.
"Nếu Triệu ca không có chuyện gì khác, tôi đây đi trước." Cố Bạch Y nói, "Tôi còn phải trở về bổ sung bài tập."
Cũng không muốn ở lại chỗ này diễn kịch cùng Triệu Tang Thực.
Có lẽ bởi vì dưa ở cửa bệnh viện luôn ngon hơn một chút, cách đó không xa thậm chí đã có người dừng chân vây xem.
Cố Bạch Y nói xong xoay người rời đi.
Triệu Tang Thực đi theo: "Tìm một chỗ nói chuyện một chút nha, tôi mời cậu ăn cơm được không? Lần trước quá sốt ruột, có phải tôi còn chưa giới thiệu với cậu không? Tôi là Triệu Tang Thực, năm nay 28 tuổi, ở phố mười ba có mấy cửa hàng...."
Hắn kiên trì đuổi theo phía sau Cố Bạch Y, rất có một bộ dáng đuổi theo đến thiên hoang địa lão.
Cố Bạch Y bắt đầu cảm thấy hắn có chút phiền phức.
Nếu không phải bởi vì hắn là bạn của Thẩm Huyền Mặc, Cố Bạch Y đều muốn trực tiếp đánh hắn bất tỉnh.
Nghĩ đến Thẩm Huyền Mặc, Cố Bạch Y dừng bước, rẽ vào một góc vườn hoa của bệnh viện.
Gần cửa tây nhỏ, cửa viện rỉ sét loang lổ, hiếm có người đến.
Bên cạnh cỏ khô mọc um tùm, có một dãy nhà bỏ hoang.
Cố Bạch Y dừng ở chỗ này, xoay người nhìn về phía Triệu Tang Thực: "Có chuyện gì, nói đi."
—©—
Thẩm Huyền Mặc đến rất trùng hợp.
Vừa đến cửa bệnh viện, hắn đã nhìn thấy bóng dáng vốn không nên xuất hiện ở chỗ này.

Triệu Tang Thực.
Đang đi theo phía sau Cố Bạch Y.
Thẩm Huyền Mặc giật giật mày, tự dưng sinh ra vài phần bất an, bước chân vừa chuyển liền đi theo.
Hắn thấy hai người đàn ông dừng lại trong một dãy nhà nhỏ ở cuối khu vườn.
Hai người nghiêng người đứng, bên cạnh có nửa cây cột chắn, Thẩm Huyền Mặc chỉ có thể nhìn thấy nửa bên tai Cố Bạch Y, còn có nửa khuôn mặt Triệu Tang Thực.
Cố Bạch Y một mực lui về phía sau, thẳng đến khi sắp dán lên cột.
Triệu Tang Thực nhìn cậu cười cười, đưa tay muốn đi nắm cằm cậu.
Cố Bạch Y ngửa đầu ra sau, tránh đi.
Sau đó, một giây sau, một con dao lau má cậu, đâm vào cây cột phía sau.
Trái tim Thẩm Huyền Mặc nhảy theo, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Hắn bước nhanh qua.
Tóc đứt phiêu đãng rơi xuống vài sợi.
Sắc mặt Cố Bạch Y tái nhợt, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bệnh khí suy yếu, nhưng biểu tình của cậu như thường, một chút gợn sóng cũng không có, giống như thanh đao vừa rồi suýt nữa đâm trúng không phải tròng mắt của.
Triệu Tang Thực nhìn cậu ở cự ly gần, cũng nhìn không ra nửa phần sợ hãi cùng khẩn trương.
Hắn đăm chiêu, khóe miệng giương lên càng cao, đáy mắt hứng thú càng nồng đậm.
Hắn muốn nhìn xem điểm mấu chốt của Cố Bạch Y ở nơi nào, vì thế lại dán về phía trước vài phần.
Khoảng cách gần đến mức có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu trong đáy mắt Cố Bạch Y.
Cũng có thể nhìn thấy đáy mắt cậu dần dần kết thành hàn băng.
Cố Bạch Y đang khắc chế chính mình.
Nhưng sự kiên nhẫn của cậu cũng có giới hạn.
Nhưng mà không đợi lửa giận của Cố Bạch Y bùng phát, Triệu Tang Thực lại bị một lực mạnh đột nhiên kéo ra.
Cổ áo bị túm chặt siết chặt cổ.
Chỉ với thời gian một hai giây, trên cổ Triệu Tang Thực liền lưu lại một vết đỏ rõ ràng.
Không đợi hắn ngẩng đầu, trước mặt chính là một quyền đập trúng mặt hắn.
Triệu Tang Thực bịt mũi bị ép lui về phía sau một bước, hắn không trốn, cũng không phản kích.
Hắn vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thẩm Huyền Mặc sắc mặt không tốt, đang chắn trước mặt Cố Bạch Y.
Nghiễm nhiên là một bộ tư thái bảo hộ.
Hoàn toàn xuất phát từ bản năng.
"Triệu Tang Thực." Thanh âm Thẩm Huyền Mặc lạnh đến mức gần như kết băng, hắn gằn từng chữ hỏi, "Cậu đang làm cái gì vậy?"
Triệu Tang Thực không trả lời.
Hắn che mũi nhìn bọn họ, giống như ngây người choáng váng, lại giống như gặp phải chuyện gì khó hiểu.
Mấy giọt máu theo kẽ ngón tay của hắn trượt xuống, phối hợp với bộ dáng ngây ngốc có vẻ có chút buồn cười.
Tuy nhiên, không ai cười.
Thẩm Huyền Mặc thế mà lại tức giận.

Triệu Tang Thực hậu tri hậu giác nghĩ.

Khi còn sống, hắn thế mà còn có thể nhìn thấy bộ dáng nổi giận của Thẩm Huyền Mặc.
Sau đó, hắn không thể không nghĩ, vì cái gì?!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui