Những Năm Tôi Diễn Pháo Hôi Tiểu Bạch Kiểm


(21/08/2023)
—©—
"Cậu mới biết chuyện này sao?" Viên Y Nghiên không nhịn được miệng tiện hèn một câu.
Thẩm Huyền im lặng nhìn y một cái, thế mà không phản bác.
Đáy lòng Viên Y Nghiên lộp bộp một chút.
Hỏng rồi, đầu óc Thẩm Huyền Mặc sẽ không thật sự hỏng rồi chứ?
Chủ đề trước đó đến từ đâu? Viên Y Nghiên cẩn thận nhớ lại một phen, tựa hồ thật sự là có liên quan đến Cố Bạch Y.
"Nếu có mâu thuẫn gì đó," Viên Y Nghiên đánh giá sắc mặt Thẩm Huyền Mặc, thật cẩn thận nói, "Vẫn là cùng người khác tâm sự cẩn thận đi.

Có chuyện gì mà nói không được."
Thẩm Huyền Mặc lắc đầu: "Nói sau đi."
Hắn tạm thời không dám gặp Cố Bạch Y.
- ©
Lâm Hòa Sơ vừa mới đi ra khỏi cửa ký túc xá, đã bị Cô Lan Nhân trốn ở một bên kéo lại.
"Có chuyện gì không?" Lâm Hòa Sơ hỏi.
"Cậu chuẩn bị đi thư viện?" Cô Lan Nhân nhìn bộ sách y ôm trong ngực, nói gần nói xa.
Lâm Hòa Sơ "Ừ" một tiếng: "Nếu không có việc gì thì tôi đi trước."
Y còn phải đến thư viện chiếm chỗ.
"Ai, chờ một chút." Cô Lan Nhân vội vàng kéo y lại.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài hành lang, lại nhìn trái phải, cậu ta do dự một lát, kéo Lâm Hòa Sơ đến một góc, nhỏ giọng nói: "Tôi vừa nhìn thấy Kinh Nhất Phàm cầm đồ của Cố Bạch Y, một mình....!Đi ra ngoài."
Cậu ta muốn nói "lén lút", nhưng nghĩ rằng đó là bạn cùng phòng, vẫn là không nói ra.
Chiều nay mới có lớp học, bình thường ngoại trừ Lâm Hòa Sơ yêu thích học tập, cùng với Cố Bạch Y không hợp đàn, mấy người khác đều sẽ ngủ đến trưa.
Cô Lan Nhân vẫn là bởi vì để lại quá nhiều bài tập về nhà, mới miễn cưỡng bò dậy, cầm bài tập về nhà đến phòng ngủ của bạn tốt mượn chỗ làm việc.
——Nhân tiện tham khảo một chút đáp án.

Kết quả vừa mới trở về, cậu ta vừa vặn nhìn thấy Kinh Nhất Phàm giống như tên trộm lén lút lẻn ra khỏi cửa.
Cô Lan Nhân nhân ra mặt dây chuyền trên ba lô kia, cậu ta nhớ rõ đó là đồ của Cố Bạch Y.
Nghe Cô Lan Nhân thì thầm giải thích xong, Lâm Hòa Sơ nhíu mày: "Cậu ta đi đâu vậy?"
Cô Lan Nhân theo bản năng đưa tay chỉ một hướng, lại nói: "Cậu muốn giúp cậu ta?"
Lâm Hòa Sơ xoay người xuống lầu: "Tôi đi xem một chút."
Cô Lan Nhân đuổi theo, miệng lẩm bẩm không ngừng: "Cậu quản cậu ta làm gì, loại người này cho dù bị lừa cũng là cậu ta đáng đời, cậu đã quên trước cậu ta còn báo cáo ngươi gian lận ——"
Lâm Hòa Sơ liếc mắt nhìn cậu ta một cái.
Cô Lan Nhân ngậm miệng lại.
Lâm Hòa Sơ thản nhiên nói một câu: "Không có chứng cứ chứng minh chính là cậu ta tố cáo."
Cô Lan Nhân không nhịn được nói: "Ngoại trừ cậu ta còn có thể là ai, lúc trước mấy người đều nhìn thấy cậu ta cầm phong thư đi đến phòng làm việc của giáo viên, kết quả buổi chiều liền điên cuồng truyền ra cậu gian lận....."
Đó là thời gian để đánh giá học bổng.
Lâm Hòa Sơ suýt nữa vì chuyện này mà mất tư cách.
Tuy rằng dưới sự bảo lãnh chung của mấy vị giáo viên, Lâm Hòa Sơ rất nhanh đã chứng minh được sự trong sạch của mình, nhưng cũng là từ đó về sau, thanh danh Cố Bạch Y liền chuyển biến bất ngờ.
Cô Lan Nhân cũng bởi vậy mới đặc biệt chán ghét cậu.
Nhưng mà người nọ còn giống như một người không có việc gì, ta làm theo cách của ta làm độc lang quái gở.
Cô Lan Nhân càng nhìn càng không vừa mắt.
"Cũng chính là cậu có lòng tốt." Cô Lan Nhân đi theo phía sau lải nhải oán giận, "Nếu đổi người khác, lột da cậu ta cũng coi như nhẹ.

Lâm Hòa Sơ hỏi: "Vậy cậu nói tôi nên làm gì?"
Cô Lan Nhân bị kẹt.
Lâm Hòa Sơ không chỉ đích danh, nhưng cậu ta lập tức hiểu được y đang nói cái gì —— nếu đã chán ghét Cố Bạch Y như vậy, vì sao khi nhìn thấy Kinh Nhất Phàm nhằm vào cậu, lại muốn nói cho Lâm Hòa Sơ biết?
Bởi vì cậu ta đang do dự.
Tuy rằng không thích Cố Bạch Y, nhưng Cô Lan Nhân đồng dạng cũng không thích ba người Thường Đình kia, nhất là Kinh Nhất Phàm.
Lịch sử đen tối của Cố Bạch Y chỉ có chuyện tố cáo Lâm Hòa Sơ gian lận.
Nhưng Kinh Nhất Phàm các loại lòng dạ hiểm độc, diễn xuất chính là đếm không xuể.

Cô Lan Nhân một mặt muốn nhìn bọn họ chó cắn chó, một mặt lại cảm thấy chuyện này Kinh Nhất Phàm làm rất không có đạo lý.
Nghĩ đi nghĩ lại một phen, Cô Lan Nhân hiếm khi linh quang hiện ra: "Tôi đây không phải là...!Đây không phải là lo lắng vạn nhất Kinh Nhất Phàm nghẹn ý nghĩ xấu nào đó, đến lúc đó đội nồi lên đầu cậu, chẳng phải là rất oan sao."
Lâm Hòa Sơ lạnh lùng nhếch khóe miệng: "Cũng không phải không có khả năng."
Cô Lan Nhân lúc trước nhìn thấy Kinh Nhất Phàm đi về phía tây nam của trường, nơi đó có một mảnh hồ nhân tạo lớn nhất trường học, lại nghĩ đến cặp sách gã ôm ra ngoài, hai người mơ hồ ý thức được gã muốn làm gì.
Nhưng họ vẫn đến muộn một bước.
Túi xách của Cố Bạch Y bị ném vào trong hồ, đang ùng ục bọt chìm xuống, đình hồ gần nhất cũng không thể tiếp cận được.
Một sinh viên gọi Cố Bạch Y tới, chỉ vào cặp sách rơi xuống gọi cậu xem.
Cậu ta chỉ giúp người khác truyền lời, nghe vậy còn tốt bụng nhắc nhở một câu: "Nếu không đi tìm ban quản lý trường học giúp đỡ vớt một chút đi.

Tôi nhớ rõ đối diện có một chiếc thuyền nhỏ chuyên môn vớt đồ, có điều hiện tại có thể còn chưa đi làm...."
Nhưng mà cậu ta còn chưa dứt lời, liền nghe phốc phốc một tiếng.
Cố Bạch Y trực tiếp từ trên đình nhảy xuống.
Học sinh truyền lời bị dọa đến ngây dại, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu bơi về phía lòng hồ.
Lâm Hòa Sơ và Cô Lan Nhân đứng ở phía bên kia hồ nhân tạo, càng không kịp ngăn cản.
Lúc này chính là giờ học, chung quanh cũng không thấy bóng dáng người khác.
Cô Lan Nhân cũng ngây dại, vẫn là Lâm Hòa Sơ phản ứng trước, vỗ vai cậu ta, nhắc nhở: "Mau đi tìm thầy! Tôi sẽ đến văn phòng quản lý đối diện!"
"A...! Ồ, ồ."Cô Lan Nhân cả kinh, vội vàng xoay người, vừa chạy vừa nhịn không được quay đầu lại, suýt nữa bị vấp ngã trên mặt đất.
Động tĩnh bên kia bờ Cố Bạch Y hoàn toàn không biết gì cả.
Cậu biết bơi, sốt ruột liền không nghĩ nhiều.
Bơi xa hơn 10 mét là với tới cặp sách, vừa vào tay sắc mặt cậu liền trầm xuống, trong túi rõ ràng còn bị nhét thêm vật nặng.
Nếu hoàn toàn chìm xuống, rất khó tìm được nữa.
May mắn thay, cậu phản ứng nhanh chóng.
Lúc quay về đáy lòng cậu thở phào nhẹ nhõm, bàn tay ôm cặp sách bất giác rơi xuống, sợ chậm rãi xuất hiện tâm lý sợ nước.
Nước hồ lạnh như băng mãnh liệt dần dần không có sợ hãi cùng tuyệt vọng, trong trí nhớ sớm đã phai nhạt, nhưng thân thể tựa hồ còn nhớ rõ.

Cậu không khống chế được run rẩy, cắn răng chống đỡ một hơi trở lại bờ.
Lâm Hòa Sơ vừa mới gọi thợ thuyền đến phòng quản lý, lúc xa xa chạy tới, liền nhìn thấy mặt cậu trắng như giấy, màu môi cũng biến mất không còn một mảnh, mái tóc đen nhánh lộn xộn dính vào trán cùng mặt.
Giống như thủy quái dưới nước sâu, tùy thời kéo người xuống đáy nước.
Lâm Hòa Sơ nhìn ra cậu đang run rẩy, nhưng đôi mắt đen nhánh kia lại lạnh như băng lạnh giống như quanh năm không đổi, y lại vô ý thức rụt tay, không dám tiến lên.
Phần lãnh ý kia cũng không nhằm vào y, bản năng sợ hãi cũng chợt lóe rồi biến mất.
Lâm Hòa Sơ vẫn đưa tay chuẩn bị kéo cậu: "Cậu không sao chứ?"
Cố Bạch Y tránh tay y, trước tiên ném cặp sách ướt sũng lên bờ, "Rầm" một tiếng trầm đục vang lên, sắc mặt Lâm Hòa Sơ cũng biến đổi.
"Không có việc gì." Thanh âm Cố Bạch Y có chút khàn khàn, nhưng vẫn ôn nhu giống như không biết giận, "Cảm ơn."
Lâm Hòa Sơ có chút không dám nhìn thẳng vào cậu, cúi đầu nhìn cặp sách, mới khuyên: "Về thay quần áo trước đi, buổi chiều còn phải đi học."
Cố Bạch Y lắc đầu, hỏi: "Các cậu biết là ai ném không?"
Lâm Hòa Sơ chần chờ một chút, nói: "Có người nhìn thấy Kinh Nhất Phàm cầm cặp sách của cậu....."
Cố Bạch Y hỏi: "Cái người lùn nhất?"
Lâm Hòa Sơ nghẹn một chút: "Đúng vậy."
Cố Bạch Y nói: "Phiền cậu giúp tôi xem túi một chút."
Lâm Hòa Sơ chưa kịp trả lời, Cố Bạch Y đã đi về phía người truyền lời lúc trước, sau khi tán gẫu hai câu liền xoay người rời đi.
Lâm Hoà Sơ không hiểu sao lại sinh ra dự cảm bất an.
Y nhìn cặp xách trên mặt đất, do dự một lát, vẫn là trước tiên cùng thợ đóng thuyền cảm ơn mời người trở về, sau đó liền đứng tại chỗ chờ.
Cô Lan Nhân đã gửi tin nhắn cho y, nói rằng các giáo viên phụ đạo không có mặt trong văn phòng.
Lâm Hòa Sơ ấn mi tâm, bảo Cô Lan Nhân trở về trước.
Lỡ đâu lúc đánh nhau, ít nhất nhiều người can ngăn.
Trước sau không đến 5 phút đồng hồ, Cố Bạch Y liền lôi kéo Kinh Nhất Phàm trở lại bên hồ.
Cố Bạch Y vẫn là một thân nước.
Vốn nên là bộ dáng chật vật, thoạt nhìn lại tuyệt không nhu nhược đáng thương, giống như lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ, đi tới trước mặt, chỉ có người khác lảng tránh.
Kinh Nhất Phàm bị túm cổ áo, giống như chó chết bị kéo tới.
Gã đã có chút sợ hãi, lại không cảm thấy Cố Bạch Y thật sự dám làm gì mình, phô trương thanh thế kêu giãy dụa.
Cố Bạch Y mày nhảynhảy.
Lâm Hòa Sơ nhìn ra cậu có chút không kiên nhẫn.
Nhưng mà còn chưa kịp khuyên, thậm chí còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Cố Bạch Y giơ tay lên, sau đó ——
Thình thịch.

Kinh Nhất Phàm bị ném xuống nước.
Những bọt nước bắn tung tóe làm ướt vạt áo và quần của Lâm Hòa Sơ.
Nhưng mà chút lạnh lẽo này, còn không bằng cảnh tượng chấn động một người sống "bay" vào trong nước như vậy.
Kinh Nhất Phàm tựa hồ cũng biết bơi, lúc đầu kinh hoảng liền luống cuống tay chân cào chó vào bờ.
Đáng tiếc chưa kịp lên bờ.
Cố Bạch Y ngồi trên tảng đá bên bờ, nửa bắp chân giẫm lên trong nước, một tay câu lấy cặp sách đặt ở bên cạnh mình, cậu hỏi Kinh Nhất Phàm: "Ai ném?"
Kinh Nhất Phàm theo bản năng ngụy biện: "Tôi nào biết, có nhiều người nhìn cậu không vừa mắt như vậy, cũng đừng chỉ ném vào đầu tôi"
Gã bơi xa hơn một chút, trèo lên bờ bằng tay chân.
Nhưng vừa mới lên bờ, đã cảm thấy đầu gối cong một trận đau nhức, chân cong lên, liền ngã nhào xuống đất.
Cố Bạch Y túm cổ áo gã kéo đến bờ.
Ngồi xổm bên cạnh, đưa tay ra, liền đem đầu gã ấn vào trong nước.
"Ai ném?" Ngữ điệu Cố Bạch Y bình thản tiếp tục hỏi, đếm mấy giây đem đầu hắn từ trong nước xách lên.
"Không——" Kinh Nhất Phàm lộ ra vẻ hoảng sợ, tròng mắt đảo loạn.
Cuối cùng gã bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Nhưng mà còn không nghĩ tới nên trả lời như thế nào, gã lại bị một cỗ lực đạo cực lớn đến không có khả năng giãy dụa đè xuống nước.
Ùng ục.
Lâm Hòa Sơ đứng xem cũng cảm thấy một trận lạnh lẽo vọt lên lưng.
Y theo bản năng lui về phía sau một bước, nhưng cuối cùng cũng không có chạy trốn, mà là nhịn không thoải mái mở miệng: "Cố Bạch Y, cậu bình tĩnh một chút——"
Đừng gây ra mạng người chứ.
Cố Bạch Y xách đầu Kinh Nhất Phàm ra khỏi mặt nước, lúc này không truy vấn nữa, mà là sờ túi hương trên mặt dây chuyền trên cặp xách, bình tĩnh trình bày.
"Đây là di vật mẹ tôi để lại cho tôi." Cố Bạch Y rũ mắt xuống, hồi tưởng lại khuôn mặt mẹ mình trong trí nhớ của nguyên chủ, "Lúc ấy bà ấy nằm trong bệnh viện, chỉ có nửa người trên có thể cử động, bà ấy nói quá nhàm chán, liền mượn kim chỉ của người khác, từng mũi từng mũi khâu cho tôi một cái 'Bình An Hỷ Lạc'."
Bột thuốc bên trong cũng là bà từng chút từng chút mài ra.
Cho đến ngày nay, túi hương đã sớm không còn hương vị, vải cũng có chút cũ kỹ ố vàng, nhưng chung quy vẫn là một tưởng niệm.
"Tôi không có cha, chỉ có một người mẹ.

Hai tháng trước, mẹ tôi cũng qua đời."
—©—.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui