Thứ hai sau khi kết thúc kiểm tra thể lực tại chỗ, Tạ Tinh Lan ngủ nướng hơn nửa tiếng, mới mặc quần áo tử tế, cắn miếng bánh mì chậm rì rì đi đến tòa nhà dạy học.
Vào phòng học, đã thấy Giang Qua ngồi trên bục giảng trông đọc bài buổi sáng, dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ không có biểu cảm gì, Tạ Tinh Lan lén lút lẻn vào từ cửa sau, hắn giống như có cảm ứng tâm điện gì đó ngước mắt nhìn cậu một cái.
Tạ Tinh Lan không hề có cảm giác hổ thẹn khi đến muộn đọc bài buổi sáng, còn thừa dịp không ai chú ý, cười hì hì hôn gió với Giang Qua. Đường hoàng dâng lên nhan sắc cho lớp trưởng đại nhân nắm giữ đại quyền ghi tên.
Âm thanh đọc chậm của Giang Qua dừng lại một chút gần như không thể phát hiện, khóe môi khẽ mím, không biết là muốn nói gì hay muốn cười, cuối cùng làm như không nhìn thấy cậu, tiếp tục rũ mắt đọc sách. Đương nhiên cũng không ghi tên Tạ Tinh Lan vào vở đến muộn.
Tạ Tinh Lan đặt mông ngồi xuống ghế, Lý Tiểu Bân dựng thẳng sách che mặt, người dựa ra sau nói chuyện với cậu: "Anh em, hôm qua kiểm tra thể lực sao rồi?"
Tạ Tinh Lan tìm sách trong ngăn bàn đầy đồ ăn vặt, lại bắt đầu tào lao: "Đương nhiên là anh chàng đẹp nhất toàn đợt, đi ra ngoài một chuyến lại lừa gạt không ít tâm hồn thiếu nữ của người khác, quả thực có lỗi."
"Ý tao là, mày có đánh nhau với thằng chó Hứa Đỉnh kia không?"
Tạ Tinh Lan hờ hững nói: "Nó đừng đến sống mái với tao, tao cũng sẽ không tìm nó đánh nhau."
Lý Tiểu Bân thở dài, nói: "Sớm biết nó cũng bị rút trúng tao đã không cho mày đi thay tao, thật sự muốn đánh mày chắc chắn mày không đánh lại nó."
Tạ Tinh Lan: "Ai nói?"
Rõ ràng là cậu nhấn Hứa Đỉnh tay đấm chân đá một trận.
Trường bọn họ thi tháng thi tuần không thiếu một đợt, tốc độ chấm bài cũng rất nhanh, có đôi khi hôm sau đã có thể đưa ra thành tích.
Lúc chiều, quả nhiên bài thi đã được chấm xong rồi, nhìn thấy giáo viên toán cầm một xấp bài thi đi vào lớp, tim của các bạn học bên dưới cũng như bị nâng lên.
Cô giáo môn toán không lớn tuổi lắm, nhưng xụ mặt suốt, thần tình nghiêm túc lại hà khắc. Có lẽ là mới làm giáo viên không lâu, muốn lập uy tín, cho nên mỗi lần công bố thành tích đều phân bài thi theo xếp hạng.
"Thành tích thi giữa kỳ đã được đưa ra, bên dưới gọi đến tên thì lên nhận bài thi." Cô giáo đẩy kính, "Giang Qua, 150 điểm."
Mặc dù các bạn học đã quen với thành tích biến thái của Giang Qua, vẫn rất không hẹn mà cùng phát ra một tiếng ồ, nhao nhao quay đầu nhìn Giang Qua.
Sắc mặt Giang Qua không thay đổi, đi lên nhận bài thi, cứ như người thi được điểm tối đa không phải hắn vậy.
Hứa Như chậc chậc lắc đầu: "Lớp trưởng đúng là cỗ máy thi vô tình."
Tạ Tinh Lan nhìn mặt cá chết của người nào đó đã hình thành thì không thay đổi, không nhịn được cười, nói: "Cũng rất giống."
"Nhưng mà giáo dục gia đình khá là thất bại."
Tạ Tinh Lan hiểu ra một cái, búng ót Hứa Như từ phía sau: "Cậu đang nói tôi không ra hồn hả?"
Vừa khéo Giang Qua cầm bài thi đi qua lối đi, liếc mắt lườm động tác của Tạ Tinh Lan một cái, liếc mắt rất nhẹ như mây gió, ánh mắt từ ngón tay Tạ Tinh Lan chuyển lên mặt cậu.
Tạ Tinh Lan vô cùng nhạy bén với cảm giác mát lạnh sau gáy, thế là hậm hực rụt tay lại, nguýt hắn một cái.
Chẳng phải chỉ búng ót Hứa Như một cái, cũng không tính là động tác thân mật gì, lại ghen.
Vại giấm chuyển thế?
Trong lòng Tạ Tinh Lan chửi hắn bị điên, bá đạo, ngang ngược, dục vọng chiếm hữu nổ tung. Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt không rõ ý tứ hàm xúc của Giang Qua lại vô thức thành thật.
Nói cho cùng kết cục của việc không thành thật rất rõ ràng...
Nhưng trong lòng vẫn tức không chịu nổi, cố ý duỗi chân ra vướng chân hắn.
Nào có thế này? Không cho cậu đến gần với nam sinh nữ sinh khác thì thôi đi... Hứa Như và Lý Tiểu Bân hắn cũng phải so đo từng tí, Tạ Tinh Lan chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy, con người có thể ghen đến thế.
Giang Qua rõ ràng nhìn thấy rồi, dừng một lát, rất giả dối rất làm ra vẻ thuận theo chân Tạ Tinh Lan lảo đảo một cái.
Tạ Tinh Lan không nhịn được, vùi đầu nín cười, bả vai run rẩy mấy lần.
Giáo viên trên bục giảng đọc tên từng người một, không lâu sau, Tạ Tinh Lan đã nghe thấy tên mình.
"Tạ Tinh Lan," Giáo viên dừng lại một lát, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, mang theo khen ngợi không tính là rõ ràng, "95 điểm, tiến bộ, tiếp tục duy trì."
Tạ Tinh Lan đi nhận bàn thi, trong lòng đắc ý, lật đi lật lại thưởng thức bài thi 95 điểm của mình.
Đây chính là chỗ tốt của việc có bạn trai là bọc bá, cho dù cậu thật sự nửa hiểu nửa không, học bằng cách nhớ đề Giang Qua đoán cho cậu cũng có thể đạt tiêu chuẩn.
Nhưng cách vạch mà ba đã định ra cho cậu vẫn hơi xa.
Có thể gặp được người nhà vẫn còn sống đối với Tạ Tinh Lan mà nói đã là may mắn lớn nhất, cậu cũng không muốn giận dỗi với họ, ba cậu muốn cậu học chăm chỉ học vậy thì học thôi, có học giỏi hay không là chuyện khác.
Cuối tuần, trong nhà có mấy dì dọn dẹp ở nhà, Tạ Tinh Lan ngủ đến hơn chín giờ, cầm điện thoại lên liếc nhìn, Giang Qua gửi tin nhắn cho cậu.
Có thể là sợ đánh thức cậu, mỗi lần Giang Qua gửi tin nhắn đều vào khoảng chín giờ. Tạ Tinh Lan tự nhiên tỉnh dậy cũng là chín giờ.
"Chiêu ơi. Tỉnh dậy nói với anh một tiếng."
Tạ Tinh Lan híp mắt trả lời một câu tỉnh rồi, rất nhanh, bên kia đã nhắn lại.
"Ừ. Hôm nay muốn làm gì?"
Tạ Tinh Lan cầm điện thoại trầm tư một lát, cậu thích chơi, từ sau khi hai người ở bên nhau đều là Giang Qua chịu thương chịu khó đi rong chơi khắp nơi với cậu, có phải là hơi làm lỡ con trẻ thi Thanh Hoa Bắc Đại rồi không?
Cậu nghĩ ngợi, nói: "Đến nhà em đi. Hôm nay nhà em không có ai."
Bên kia yên tĩnh.
Tạ Tinh Lan thay áo ngủ ra ném ở đầu giường, tận mấy phút không nghe thấy âm thanh thông báo, cầm điện thoại lên liếc nhìn.
Càng nhìn càng có chút không đúng vị, **, lời này của cậu có phải là có ý khác?
Cậu dở khóc dở cười, bổ sung cậu: "Đến học! Làm bài thi!"
Cậu tuyệt đối không muốn quấn lấy với bạn trai, là vì học tập. Học tập!
"Anh mang hết bài thi của anh đến. Hôm nay phải làm mười tám bộ."
Chỉ làm đề làm bài thi, tuyệt đối không làm bất kỳ chuyện gì khác người, nếu không lại lãng phí cả ngày dính vào nhau.
Mời hai giờ, một giây trước Tạ Tinh Lan còn lời thề son sắt ở trong lòng, tuyệt đối không hôn hôn không DIY, phải để con trẻ an tâm thi đại học, sau một giây mở cửa, sau khi nhìn thấy Giang Qua tất cả lời thề độc đã bắt đầu lốp bốp vỡ vụn.
(DIY: do it yourself)
Giang Qua mặc một chiếc áo thun màu đen, một chiếc quần jean hoàn toàn tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, một bên vai đeo cặp. Hắn tóc đen mắt đen, làn da lại trắng, càng tôn lên khí chất trầm tĩnh lạnh lùng.
Hai người vừa đối diện, kỳ dị nhìn chằm chằm đối phương mấy giây, không ai lên tiếng cả.
Đầy trong đầu Tạ Tinh Lan đang hoài nghi mình, đời trước cậu và Giang Qua chưa từng có liên hệ gì, chỉ có khái niệm mơ hồ, dáng dấp Giang Qua cũng được, con người quá u ám. Đời này nhìn Giang Qua từ một thằng nhãi con lớn đến thế này, đã nhìn đủ loại dáng vẻ của hắn, cho tới bây giờ chưa trực tiếp thế này cảm nhận được hóa ra hắn đẹp trai đến vậy...
Chẳng lẽ đây chính là người tình trong mắt hóa Tây Thi?
Hai người duy trì im lặng để che giấu kỳ lạ, một trước một sau lên lầu đi vào phòng Tạ Tinh Lan.
Giang Qua thường đến Tạ gia, dì quét dọn cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Vừa vào phòng, đóng cửa lại, cạch một tiếng, Giang Qua tiện tay ném cặp xuống đất, sau đó giống như lâu lắm rồi chưa ôm Tạ Tinh Lan, vừa khắc chế vừa cậy mạnh ôm lấy cậu.
Hai người lảo đảo dựa vào tường, cặp vướng chân bị đá ra xa.
Hơi thở của Giang Qua bên tai thô nặng lại gấp rút. Tạ Tinh Lan nghĩ thầm cậu còn chưa kịp giở trò với trai đẹp đâu, sao người này lại ra tay trước. Tình rồi, cậu lẩm bẩm cười: "Làm gì, làm gì á, siết nè, thả lỏng ra."
Giang Qua cúi đầu, mập mờ lại khó nhịn nhẹ nhàng cọ xát làn da bên cổ Tạ Tinh Lan, giọng nói hơi khàn: "Trước hết để anh ôm một lát, lại làm bài thi, được không?"
Tạ Tinh Lan chống tay trên ngực hắn, đẩy hắn ra, hai người nhìn nhau.
Hai mắt Giang Qua đậm màu giống như mực không tan, tràn đầy một thứ nào đó cực nóng đang cuồn cuộn, lại gắng hết sức vất vả nhẫn nại. Tạ Tinh Lan thậm chí có loại ảo giác, nếu như cậu đòi lấy tùy tiện, nói không chừng Giang Qua có thể ăn tươi nuốt sống cậu.
Tạ Tinh Lan khẽ nhướng mày, trong đôi mắt xinh đẹp mà bộc lộ tài năng lộ ra ý cười và trêu chọc lơ đãng lại có sức hấp dẫn cực độ: "Anh xác định, chỉ muốn ôm?"
Cậu vừa dứt lời, hai tay Giang Qua ôm sau lưng cậu bỗng nhiên siết chặt, Tạ Tinh Lan suýt nữa bị hắn siết gãy eo.
Quá không biết đùa rồi!
"Khoan đã khoan đã..." Hơi thở của hai người quấn quýt, Tạ Tinh Lan cố gắng duy trì một chút tỉnh táo cuối cùng: "Làm bài thi trước. Làm xong lại nói."
Giang Qua: "..."
Tạ Tinh Lan xụ mặt, đau lòng nhức óc nói: "Anh là người phải thi Thanh Hoa Bắc Đại, không thể đắm mình trong trụy lạc!"
Giang Qua nhìn cậu, mắt cực đậm, nhẹ nói: "Với em, không phải đắm mình trong trụy lạc."
Tạ Tinh Lan nhướng mày: "Cái này sao không phải, anh nhìn bọn mình lãng phí bao nhiêu thời gian, nháo một cái là qua một buổi chiều rồi."
Giang Qua im lặng không nói chuyện.
Tạ Tinh Lan cũng không biết có phải hắn không vui hay không, thuận miệng nói: "Nếu anh ở một chỗ với em học không vào, vậy sau này tách ra, đừng cứ ở chung một chỗ. Trước kia anh đã hứa với em, học là chuyện quan trọng nhất của anh."
Giang Qua bỗng nhiên cứng đờ, bầu không khí nháy mắt lạnh xuống, Tạ Tinh Lan đối mặt với nhãn cầu hơi đỏ của hắn, cùng gương mặt kéo căng cứng ngắc, hậu tri hậu giác lời nói của mình có chút ý nghĩa khác, vội vàng nói tiếp: "Không phải, anh đừng nghĩ sai, ý em không phải chia tay, ý em là sau này lúc học tập làm bài thi thì tách ra làm, như vậy em sẽ không ảnh hưởng đến anh."
Tạ Tinh Lan chỉ muốn Giang Qua có thể như đời trước, lấy được thành tựu và vinh quang, cuối cùng không cần nhìn ánh mắt của người khác, bởi vì bản thân khiếm khuyết mà bị người khác lên án, cô độc, tự ti lại tuyệt vọng. Cậu tuyệt đối không muốn trở thành con bướm vỗ cánh kia, nếu như tương lai Giang Qua lại bởi vậy mà thay đổi, cậu thà rằng chưa từng gặp Giang Qua.
Giang Qua nhìn cậu chằm chặp rất lâu, giống như đang xác nhận ý nghĩ của Tạ Tinh Lan, một lúc lâu sau mới chậm rãi buông tay đang vòng quanh eo Tạ Tinh Lan xuống.
Tạ Tinh Lan cúi đầu nhìn thấy gân xanh nổi trên mu bàn tay hắn, siết chặt nắm tay.
Lời nói vừa nãy có tính công kích lớn nhường nào với hắn?
Cậu cũng không có ý muốn chia tay mà.
Tạ Tinh Lan do dự một chút: "Em không muốn chia tay."
Giang Qua im lặng một lúc, ừ một tiếng, hơi cúi đầu, trán dán nhẹ vào trán Tạ Tinh Lan.
Hắn giống như đang lẩm bẩm tự nói: "Em nói gì anh cũng nghe theo em, không thể chia tay. Chỉ có cái này... không được."
Tạ Tinh Lan cảm thấy giọng hắn hơi kỳ lạ, cũng không quá để ý, nói: "Vậy anh nhất định phải học thật giỏi, đây là điều thứ nhất."
Giang Qua không lên tiếng, vươn tay từng chút ôm ôm eo cậu như thăm dò, đợi đến khi ôm cả người Tạ Tinh Lan không có chút hiềm khích nào vào lòng, trái tim trong lồng ngực bị hai chữ "Tách ra" công kích đến mức đập cuồng loạn, sợ hãi co rút vẫn không có bất kỳ dấu hiệu nào muốn lắng lại. Thậm chí càng đập càng kịch liệt, kêu gào muốn đem toàn bộ Tạ Tinh Lan hòa nhập vào trong cơ thể mới có thể yên tâm.
Hắn nghĩ, mình thật sự là một kẻ điên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...