Tạ Tinh Lan hơi ngẫm lại thì biết hắn đang nghĩ gì, hơi buồn bực nói: "Cậu đang nghĩ lung tung gì vậy." Cậu vốn muốn ghìm chặt cổ Giang Qua giáo huấn hắn một trận, kết quả Giang Qua không hề giãy giụa, thuận theo sức lực của cậu hơi khom lưng, đổi lại là Tạ Tinh Lan nũng nịu dính người vòng cổ hắn ôm ấp yêu thương.
"Nếu tôi đã đồng ý, thì sẽ không cố ý giấu người khác, chút trách nhiệm này vẫn phải có được chứ!", Tạ Tinh Lan trừng hắn, "Nếu cậu nói cậu không dám để cho người khác biết vậy thì lập tức xéo đi!"
Hai tay Giang Qua nhẹ nhàng vòng quanh eo Tạ Tinh Lan, dù cho người trong ngực tức giận ngũ quan cũng xinh đẹp kinh người, với hắn mà nói, giống như ánh sáng chiếu vào vực sâu, cũng giống bông hoa của tội ác ngọt ngào ở chỗ sâu hơn, cám dỗ khiến hắn mê muội sa ngã xuống.
Giang Qua lẳng lặng nhìn cậu chăm chú, hai mắt đen láy tối tăm khó hiểu, cuối cùng hắn thấp giọng nói: "Chiêu à, đừng hận tôi."
Tạ Tinh Lan có phần không hiểu: "Hận cái gì?"
Giang Qua dùng sức ôm lấy cậu, trong lòng yên lặng nói, đừng hận hắn ích kỷ, vì mình có thể sống sót mà lựa chọn giam cầm tự do của cậu.
Chỉ cần Tạ Tinh lan đừng rời khỏi hắn, cái gì hắn cũng có thể làm vì cậu, điều này có thể bồi thường một chút cho Tạ Tinh Lan không đây?
"Nè, cậu vẫn chưa trả lời tôi đấy, đừng định lừa gạt cho qua cửa." Tạ Tinh Lan bất mãn nói: "Có phải cậu không dám để người khác biết không?"
Tạ Tinh Lan cũng không nhất định phải nói cho cả thế giới biết, chỉ là vừa nghĩ rằng người yêu của mình không muốn để người khác biết, trong lòng cậu sẽ không thoải mái.
Giang Qua nói: "Không phải."
Lông mi dày và dài cắt đứt cảm xúc trong mắt hắn, hắn khẽ nói: "Tôi không muốn cậu hối hận."
Tạ Tinh Lan im lặng không nói chuyện, lòng cậu nghĩ, đứa trẻ Giang Qua này vốn là tính cách đã đặc biệt nhạy cảm, dễ suy nghĩ nhiều, lúc này cậu lại nói không hối hận nhiều hơn nữa đoán chừng hắn cũng nghe không lọt, vẫn nên kệ đi, thời gian lâu dài chính hắn sẽ rõ.
Kết thúc thi cuối kỳ sau đó nghênh đón nghỉ đông, mẹ Tạ Tinh Lan đặc biệt gọi điện cho cậu, bảo Giang Qua cùng về nhà ăn cơm chiều.
Bình thường Giang Qua ở trường học đối xử với người khác hờ hững lạnh lẽo, theo Cố Lãng nói đó là "Giống một con robot thử nghiệm không có tình cảm", Tạ Tinh Lan nghe một lần cười một lần. Nhưng mà ở Tạ gia, hắn không hề lạnh lùng hờ hững như ngày thường, cử chỉ có lễ, tiến lùi thỏa đáng, bộ dáng rất dễ được trưởng bối ưa thích.
Tạ Tinh Lan không chỉ một lần nghe qua mẹ cậu khen Giang Qua, trước kia vẫn chưa nghĩ tới, bây giờ thấy thế nào, cũng giống như Giang Qua đang tận lực bán hình tượng làm vui lòng cha mẹ cậu.
Trong lòng cậu buồn cười, lặng lẽ véo tay Giang Qua dưới mặt bàn.
Ba Tạ Tinh Lan rất thưởng thức Giang Qua, không chỉ vì hắn hành động đoan chính thành tích tốt, càng sâu hơn là khứu giác của người làm ăn như họ rất nhạy bén, hai năm gần đây sức khỏe lão gia tử Giang gia bắt đầu kém, cháu trai độc đinh của Giang gia lại là công tử bột vô dụng, ở thời điểm này để Giang Qua trở về Lâm thành, hàm nghĩa phía sau vô cùng ý vị sâu xa.
(đoạn này trong raw là Thẩm gia, có lẽ tác giả nhầm nên tui sửa lại thành Giang gia)
Người trong giới thương nghiệp chính trị đều dựa vào mạng lưới quan hệ giao thiệp, ba Tạ Tinh Lan cũng không để ý bán chút sắc mặt tốt, chọn chủ đề dễ nói để tán gẫu: "Tinh Lan ở trường thế nào, dạo này có quậy ra chuyện gì không?"
Tạ Tinh Lan lại bị điểm danh, bất đắc dĩ phải nói: "Ba, đừng cứ nói con, con ngoan mà."
Ba cậu lườm cậu một cái: "Không hỏi con."
Tạ Tinh Lan véo Giang Qua dưới mặt bàn như uy hiếp, đưa tới một ánh mắt "Cậu dám nói tôi trốn học ngủ gật tôi sẽ tẩn chết cậu", trên mặt Giang Qua tỉnh bơ, không chột dạ tí nào nói: "Không ạ, gần đây cậu ấy học rất tiến bộ, chủ nhiệm lớp từng khen cậu ấy nhiều lần."
Hắn vừa nói, vừa cầm tay Tạ Tinh Lan trong lòng bàn tay, nắm thật chặt.
Không giống với bình thường lạnh như băng, trong lòng bàn tay Giang Qua nóng như lửa, ngón tay còn đan vào giữa ngón tay cậu, ngày thường lúc nắm tay vẫn không có chút cảm giác kỳ lạ nào, lúc này lén lén lút lút móc ngón tay lại mang tới ý vị không giống bình thường. Đầu ngón tay Tạ Tinh Lan cũng ngứa ngáy nhũn ra, trong lòng càng yếu ớt, muốn rút tay lại, Giang Qua dùng thêm sức, cậu rút không được.
Tạ Tinh Lan: "..."
Cậu chỉ có thể bị ép duy trì tư thế này.
Sau bữa cơm chiều, Viên Dục Văn bảo Tạ Tinh Lan về phòng sắp xếp hành lý của mình, không cho dì bảo mẫu giúp đỡ.
Tạ Tinh Lan không để ý lắm, bây giờ cậu là người có bạn trai! Còn cần tự mình bắt tay vào làm ư?
Quả nhiên, Giang Qua trò chuyện với cha mẹ Tạ Tinh Lan một lúc ở dưới lầu, tìm cớ lên lầu giúp Tạ Tinh Lan thu xếp đồ đạc.
Phòng Tạ Tinh Lan hơi lộn xộn, cậu bị Giang Qua nuông chiều ra tật xấu, bản thân cũng lười xếp, lúc này biết ngượng: "Ờm, cậu ngồi trên giường đi, ghế sofa bừa bộn quá."
Giang Qua nói tiếng không sao, bắt đầu dọn một cách tự nhiên.
Tạ Tinh Lan không có cảm giác tội lỗi chút nào, duỗi chân đá cửa lại, sau đó ôm Giang Qua một cái: "Vất vả rồi! Bảo bối nhỏ của tui!"
Giang Qua hơi nghiêng đầu, Tạ Tinh Lan đang cười cong cả hai mắt với hắn, lúm đồng tiền bên khóe miệng như ẩn như hiện: "Buổi tối muốn ngủ cùng tôi không?"
Động tác của Giang Qua dừng lại, đồng tử đậm màu hơn.
Tạ Tinh Lan hậu tri hậu giác, mặc dù bọn cậu ngủ chung không phải lần một lần hai, nhưng quan hệ bây giờ không thể so với trước, ngủ chung nghĩ thế nào cũng có chút mập mờ quá chừng.
Cứ có cảm giác sẽ xảy ra gì đó... Ừm.
Hầu kết Giang Qua trượt lên xuống một cái, khàn giọng nói: "Có phải cậu cố ý không."
Tạ Tinh Lan nói: "Cố ý cái gì?"
Giang Qua hơi dời mắt, ẩn nhẫn mà kiềm chế: "Tôi, tự chủ rất kém."
Tạ Tinh Lan ừ một tiếng: "Tôi phát hiện rồi."
Hôn lên đuổi theo gặm giống như phát điên, quả thực, kỹ thuật hôn kém đến nỗi khó mà nhìn thẳng, toàn bộ nhờ thô bạo.
"Cho nên..." Giang Qua chậm rãi hít vào một hơi: "Cậu không sợ?"
"Không sợ." Tạ Tinh Lan nghĩ ngợi, biết hắn đang nghĩ gì, trong lòng đệt một câu, nam sinh cấp ba ngây thơ đã nói đâu? Đầy trong đầu toàn là cái gì đây!
Thế là cậu thấm thía nói: "Nhưng mà không thể làm chuyện khác, nhiều nhất hôn một chút. Cậu phải học thật giỏi mỗi ngày hướng lên, tôi còn trông cậy vào cậu kiếm nhiều tiền dưỡng lão đấy."
Giang Qua im lặng, hơi không chắc chắn nhẹ giọng lặp lại: "Có thể... hôn?"
Tạ Tinh Lan: "Có thể mà."
Nếu yêu đương, ôm ôm hôn hôn không phải rất bình thường à?
Tạ Tinh Lan không phải người ngượng nghịu, bởi vì tuổi trong lòng không phải mười bảy mười tám tuổi mới biết yêu, đã không còn thẹn thùng và rụt rè mới yêu đương, nghĩ sao nói vậy.
Cậu vừa nói xong, Giang Qua nhận được cho phép, lập tức đưa suy nghĩ vào hành động.
Tạ Tinh Lan bị hắn trở tay giữ ót, lập tức còi báo động kêu vang.
"Khoan đã khoan đã..." Tạ Tinh Lan dở khóc dở cười đẩy đầu hắn ra xa một chút: "Tôi có bóng ma, cậu có thể nhẹ chút không?"
Nói xong, cậu chớp mắt hai lần, đuôi mắt rũ xuống có phần tự nhiên mà thành bộ dáng vô tội: "Cậu cắn tôi rất đau."
Màu sẫm trong mắt Giang Qua đậm đến mức có thể dìm chết người, không biết là kích động hay là thế nào, đường nét gương mặt hắn căng cứng, giọng nói cũng không bị khống chế khẽ run: "Tôi sẽ nhẹ."
Tạ Tinh Lan tự nhủ tin cậu một lần, nếu còn không đạt tiêu chuẩn, thì đánh lại cải tạo lần nữa.
Khoảng cách hai người dần dần tới gần, không tự chủ được, hai người đều căng thẳng nín thở, trái tim đập dữ dội dường như cũng muốn nhảy ra từ cổ họng, lúc này cửa bị gõ, bảo mẫu tới đưa trái cây.
Tạ Tinh Lan bị giật mình, ngay cả tim đập cũng hụt một nhịp, vừa thấy biểu cảm âm trầm đáng sợ của Giang Qua, giống như bảo mẫu gõ cửa vào lúc này có mấy đời thù hận với hắn, lập tức lại vui vẻ.
"Lần sau nhé." Tạ Tinh Lan nhéo mặt hắn một cái, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười bất cần đời tiêu chuẩn: "Lần sau anh trai dạy cậu hôn thế nào, không phải gặm như cún giống cậu."
Nói xong cậu lập tức tránh khỏi tay Giang Qua, đi mở cửa.
Sau khi ăn xong trái cây, Tạ Tinh Lan nằm lì trên giường xem video, bạn trai mới nhậm chức thê thảm bị nô dịch chịu thương chịu khó giúp cậu dọn phòng.
"Chiêu ơi, " Giang Qua gọi cậu: "Có thể mở ngăn kéo này không?"
Tạ Tinh Lan quay đầu nhìn lại: "À, mở đi, đều là vài đồ cũ."
Giang Qua ừ một tiếng, kéo ra nhìn, tức khắc ánh mắt hơi cố định.
Mấy bằng tốt nghiệp và giấy khen đã lâu năm xếp ngay ngắn thành một tập, đặt ở trên cùng, là một đóa hoa hồng giấy màu xanh đậm.
Quá nhiều năm trôi qua, huỳnh quang đã phai mờ, còn bám ít bụi.
Đầu ngón tay Giang Qua khẽ run, nhẹ nhàng đụng vào đóa hoa hồng kia, khóe môi mím chặt, thậm chí hơi trắng ra.
Tạ Tinh Lan... Vẫn luôn giữ lại à?
Rõ ràng là giá rẻ đến cực hạn, không thể so sánh với bất kỳ món quà vớ vẩn nào cậu nhận được.
Không biết Tạ Tinh Lan đi đến sau lưng hắn khi nào, cũng nhìn thấy, cậu nói: "Bị cậu nhìn thấy rồi, cậu còn nhớ không? Đây là món quà đầu tiên cậu tặng cho tôi."
Giang Qua khẽ nói: "Còn nhớ."
Khi đó hắn không có gì cả, cái gì cũng không cho nổi, ngay cả tặng hoa cũng chỉ có thể làm từ giấy.
Tạ Tinh Lan ủi cánh tay hắn một cái, trêu chọc nói: "Đột nhiên đối mặt với lịch sử đen tối của mình, có phải cảm thấy rất mất mặt không? Đừng ngại, tôi rất thích."
Giang Qua liếc cậu một cái, sau đó cầm lấy đóa hoa hồng kia, đưa tới trước mắt Tạ Tinh Lan: "Mở ra nhìn xem."
"Hả?" Tạ Tinh Lan hơi kinh ngạc: "Mở ra?"
"Ừm."
Tạ Tinh Lan do dự nhận lấy, hoa hồng giữ gần mười năm, trong lòng cậu không nỡ, tháo bông hoa hồng ra từng chút một.
Tờ giấy màu xanh lam chậm rãi mở ra.
Chữ viết bên trên đã hơi mơ hồ, nhưng viết lại nghiêm túc, từng nét một đều như cực kỳ cẩn thận.
"Chiêu à, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau được không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...