Tiết tự học tối cuối cùng, hơn phân nửa giáo viên lưu động đã về nhà.
Cách giờ tan học nửa tiếng, Tạ Tinh Lan và Giang Qua chạy ra ngoài từ cửa sau phòng học trước giờ, trên đường đi vắng vẻ im ắng, mai kia chính là thi cuối kỳ, tòa nhà dạy học đèn đuốc sáng trưng.
Phòng tắm công cộng cách phòng ngủ không xa, thời gian này cũng đã trống không.
Tạ Tinh Lan đi vào liếc nhìn: "Không có ai, đúng lúc, không cần giành với người khác."
Cậu tìm ngăn tủ trống bỏ quần áo vào, sau đó nói với Giang Qua: "Cậu vào tắm trước đi, tôi ngồi trên ghế nằm một lát, hệ thống sưởi hơi ở đây rất đủ, nghỉ ngơi một lát trước, vừa nãy xem bài thi đến nỗi đầu tôi hơi choáng."
Giang Qua gật đầu một cái, vô thức nhìn về phía cậu, vừa hay thấy Tạ Tinh Lan cởi áo khoác dày, vén góc áo lên, lộ ra một đoạn eo nhỏ gầy lại trắng nõn. Mắt như bị bỏng một cái, Giang Qua nhanh chóng quay đầu lại, nhìn quần áo của mình thất thần một lúc, lập tức hơi cứng ngắc cởi đồng phục trên người.
Tạ Tinh Lan khoác đại cái áo, nằm xuống ghế vắt chéo chân lên chơi điện thoại.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước lưa thưa, Tạ Tinh Lan nằm mãi hơi buồn ngủ, nhắm mắt lại chớp mắt trong chốc lát, Giang Qua đã tắm sạch đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng: "Tạ Tinh Lan."
Tạ Tinh Lan tỉnh lại, dụi mắt một cái: "Ừm, cậu tắm xong rồi?"
Cậu buồn ngủ, giọng nói kéo dài như làm nũng, Giang Qua nhìn trong mắt cậu cũng phủ lớp sương mù, trong lòng biết cậu đi cùng mình, nơi nào đó ở lồng ngực bị hàn băng bao phủ không thể phá vỡ giờ phút này lại mềm mại nát bét, kìm lòng không đậu vươn tay nhẹ nhàng hất sợi tóc trên trán Tạ Tinh Lan ra, thấp giọng nói: "Ừm."
Tạ Tinh Lan vô thức liếc nhìn cơ thể hắn, lúc này mới phát hiện Giang Qua chưa mặc áo, chỉ mặc quần đồng phục rộng thùng thình, che lại chỗ khiếm khuyết. Mà thân trên lộ ra còn mang theo hơi nước nóng, theo động tác cúi người của hắn, một luồng hơi nóng nào đó đập vào mặt.
Mập mờ lại ẩm ướt.
Tạ Tinh Lan không kìm được lại nhìn mấy lần.
Vóc người Giang Qua hình như rất tốt... Điển hình của mặc quần áo có vẻ gầy cởi ra có thịt, cơ thể thiếu niên vẫn chưa tính là rắn chắc, cũng đã nhìn ra được vai rộng tay dài, cứng gầy cao ngất. Tạ Tinh Lan làm xấu duỗi tay bóp qua bóp lại trên cánh tay bả vai hắn: "Cứng ghê nha, có phải cậu từng luyện không?"
Giang Qua bị tay cậu sờ tới sờ lui, sờ đến nỗi suýt nữa không kiềm chế được, mới nắm chặt cổ tay tội ác của cậu: "Nhanh đi tắm."
Tạ Tinh Lan ò một tiếng: "Đồ hẹp hòi."
Giang Qua không nói gì, nhìn Tạ Tinh Lan lười biếng ngồi dậy khỏi ghế nằm, lại lên tiếng nhắc nhở: "Đi dép vào, đừng bị trượt."
Tạ Tinh Lan vắt khăn tắm lên bả vai: "Biết rồi."
Bây giờ Giang Qua còn quản cậu hơn mẹ cậu, không chia lớn nhỏ, quả thực là chăm sóc cậu như đứa con nít. Tạ Tinh Lan cũng không phải chê hắn đáng ghét, trái lại trong lòng còn rất hưởng thụ.
Đời trước thuở thiếu thời cậu phản nghịch, sau khi hiểu chuyện mẹ lại qua đời, ký ức dịu dàng thực sự quá ít.
Cậu tìm đại cái vòi tắm để dội nước, tắm được một lát lại bắt đầu vô cớ sinh sự gọi: "Giang Qua giúp tôi chà lưng!"
Gọi hai lượt Giang Qua mới chậm rãi đi tới.
Sau lưng Tạ Tinh Lan ngứa, muốn gãi lại gãi không đến, vẫy gọi về phía hắn: "Mau mau mau."
Cách hơi nước, không nhìn rõ biểu cảm của Giang Qua, Tạ Tinh Lan hậu tri hậu giác mình còn để trần, không hiểu sao mất tự nhiên một hồi, nhưng người đã bị mình gọi vào rồi...
Tạ Tinh Lan hơi xấu hổ, không nhìn Giang Qua, vội vàng tìm cái khăn quấn quanh bộ vị dưới eo.
Nhưng có gì hay mà không được tự nhiên?
Giang Qua là con nhà mình mà!
Cậu lại nghĩ thông suốt rồi, ném khăn tắm cho Giang Qua.
"Tới đi! Nhẹ thôi, sức lực cậu lớn quá, tôi sợ đau."
Làn da Tạ Tinh Lan non bẩm sinh, vừa chà xát là đỏ, cậu nghĩ Giang Qua chắc chắn chưa bao giờ tắm cho người khác, đoán chừng không nắm chắc được sức lực.
"Dùng một phần mười sức lực của cậu là được rồi!"
Giang Qua: "..."
Hắn yên lặng cúi đầu nhìn khăn tắm trong tay, Tạ Tinh Lan đã chống tường đưa lưng về phía hắn thúc giục: "Nhanh lên."
Cơ thể Giang Qua kéo căng, đứng một lát như cọc gỗ, sau đó mới cất bước đi đến sau lưng Tạ Tinh Lan.
Ánh mắt hắn suồng sã lại kiềm chế lưu luyến trên chỗ gáy gầy gò trắng nõn, theo động tác cúi đầu của Tạ Tinh Lan, đường cong vai gáy đẹp đẽ thanh tú, lộ ra nửa bên mặt kiều diễm.
Giang Qua cách cậu rất gần, gần như có thể cảm nhận được hơi nóng toát ra trên người Tạ Tinh Lan, nướng nóng trái tim của hắn, miệng lưỡi hắn khô khốc, sâu trong cơ thể một loại suy nghĩ nguy hiểm nào đó bắt đầu ngo ngoe muốn động, kêu gào tránh thoát trói buộc.
"Giang Qua?" Tạ Tinh Lan nghi hoặc nghiêng đầu, Giang Qua lại đột nhiên vươn tay, che mắt cậu lại, dường như không muốn để cho cậu nhìn thấy mình.
"Chỗ nào?"
Tạ Tinh Lan sai khiến hắn rất đương nhiên: "Cả lưng đều muốn."
Giang Qua ừ một tiếng, giọng khàn khàn, sau đó Tạ Tinh Lan cảm thấy trên vai mình tựa như có thứ gì đó mềm mại cọ qua, cậu ngứa rụt lại: "Cậu trực tiếp chà xát được không."
Giang Qua cúi đầu mỉm cười, bất đắc dĩ lại nghe lời bắt đầu làm cu li.
Hắn không biết chà lưng, sức lực lại lớn, Tạ Tinh Lan đau đến nỗi kêu vài tiếng như lợn, sau đó cuối cùng hắn cũng tìm được sức lực thích hợp.
Giang Qua nhìn chỗ bị hắn chà đỏ, trên xương bướm xinh đẹp của Tạ Tinh Lan toàn là vết đỏ bị khăn tắm thô ráp cọ xát ra. Hắn tự trách lại không nhịn được rung động, duỗi tay vặn vòi nước, thừa dịp dòng nước xối qua, hắn dùng lòng bàn tay từng chút xíu một thương yêu lại lưu luyến mà nhẹ nhàng vuốt ve một mảng kia.
"Cỏ phải đỏ lên không?" Tạ Tinh Lan chẳng hề để ý: "Nhìn đáng sợ thế thôi, không đau mấy. Nhưng mà kỹ thuật của cậu quá kém rồi."
Giang Qua mím khóe môi, bị Tạ Tinh Lan chê cũng biết lắng nghe: "Lần sau tôi chú ý."
Tạ Tinh Lan hơi buồn cười, đúng lúc này, bịch một tiếng, có đồ gì đó rơi xuống đất, Tạ Tinh Lan theo tiếng động nhìn sang, chỉ thấy một nam sinh trố mắt líu lưỡi đứng ở lối vào phòng tắm, mắt trợn đến căng tròn, nhìn hai người họ.
Tạ Tinh Lan: "..."
Giang Qua: "..."
Tạ Tinh Lan: Tui nói là bọn tui đang chà lưng có đáng tin không?
Sau đó, Tạ Tinh Lan nhớ lại vị trí đứng của mình và Giang Qua khi đó.
Cậu chống tường, Giang Qua đứng ở sau lưng cậu. Tự học tối, bên ngoài phòng tắm không bóng người.
Chuyện này mẹ nó... đi đâu nói rõ lý lẽ?
Nếu cậu là nam sinh này, chỉ ngốc bất động cũng coi như bình tĩnh rồi.
Vậy phản ứng sau đó, Tạ Tinh Lan chỉ cảm thấy mặt mo cũng bị vứt sạch, nam sinh phức tạp khó tả, ánh mắt muốn nói lại thôi giống như gai nhọn đâm sau lưng cậu, cuối cùng Tạ Tinh Lan nguyên vẹn dội nước một lát, dù cho trong lòng không vững dạ, mặt ngoài vẫn muốn hăm dọa đấu ác, uy hiếp nam sinh kia: "Dám đi nói lung tung thì coi chừng tôi!"
Nam sinh nơm nớp lo sợ: "Được anh Tạ, em tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài! Em không nhìn thấy gì cả!"
Tạ Tinh Lan: "..."
Sau đó, hai người cấp tốc mặc quần áo tử tế rồi trốn ra ngoài.
Trong phòng tắm công cộng bốc hơi nóng, lỗ chân lông toàn thân cũng thoải mái giãn nở ra, vừa đi từ bên trong ra ngoài, không khí lạnh bên ngoài kết nối liền mạch, hai người vùi đầu buồn bực đi nhanh một hồi, mới chậm rãi dừng lại, sau đó Tạ Tinh Lan không nhịn được cười: "Đệt... cái trò quỷ gì đâu."
Cậu càng hồi tưởng càng cảm thấy buồn cười, nhất là biểu cảm tam quan sụp đổ tận thế của nam sinh kia, giỡn tới cực điểm, cảm giác xấu hổ luống cuống vừa nãy của cậu cũng tiêu tan không còn, ôm bụng cười lên: "Chắc chắn cậu ta cảm thấy... hai ta... đang cái gì đó... Ha ha ha ha ha ha."
Mặc dù bọn cậu đều không mặc quần áo.
Mặc dù bọn cậu cô nam quả nam đêm khuya ở riêng trong phòng tắm.
Nhưng bọn cậu thật sự đang chà lưng!
Giang Qua nhìn cậu cười, mặt mày cũng dịu lại, bên khóe miệng lộ ra ý cười nhỏ xíu.
Tạ Tinh Lan vui xong, lau mắt, trêu chọc nói: "Tiểu Giang cưa cưa cậu xong rồi, hình tượng cao lĩnh chi hoa khó mà giữ được."
Ai sẽ nghĩ rằng Giang Qua trong khối lớp như núi băng di động, thế mà lại trốn học đến phòng tắm chà lưng cho người ta, sự tương phản này thực sự quá kinh thế hãi tục.
Trong bóng đêm mắt Giang Qua không chớp nhìn Tạ Tinh Lan, mềm mại giống rơi vào vầng sáng, ngay sau đó, hắn khẽ nói: "Cậu vui vẻ là được."
Gió đêm thổi qua, đêm đông gió lạnh thấu xương, nhất là mới ra khỏi phòng tắm, cái lạnh này có vẻ ngày càng buốt xương.
Tạ Tinh Lan run lập cập, Giang Qua nhận lấy chậu rửa mặt trong tay cậu, sau đó cởi áo khoác đồng phục của mình ra choàng lên đầu cậu.
Rõ ràng mặc đồng phục dày như nhau, áo của Giang Qua hình như đặc biệt ấm hơn.
Tạ Tinh Lan nhích lại gần hắn: "Cậu lạnh không?"
Giang Qua lắc đầu: "Tôi không sợ lạnh, cậu mặc đi, đừng bị cảm." Nói đoạn, hắn duỗi tay, quấn Tạ Tinh Lan chặt hơn, kéo phéc-mơ-tuya lên đến đỉnh, cho đến khi Tạ Tinh Lan tròn vo như con chim cánh cụt, chỉ lộ khuôn mặt ở bên ngoài.
Không biết có phải vì quần áo hay không, Tạ Tinh Lan cảm thấy cơ thể nóng hầm hập, cậu không kìm được nhìn Giang Qua một chút.
Giang Qua cũng vừa khéo đang nhìn cậu, không biết có phải là bóng đêm nặng nề, thế giới trong mắt hắn sâu xa lại trầm tĩnh, như thể chỉ chứa đựng một bóng người.
Tạ Tinh Lan nhanh chóng quay mặt đi, không biết sao, trước kia vẫn không cảm thấy hai người im lặng đi đường có gì lúng túng, giờ phút này ân ẩn có chút muốn nói lại thôi.
"Vẫn chưa tan học đâu, chúng ta đến canteen ăn khuya đi, " Đi đến dưới lầu phòng ngủ, Tạ Tinh Lan sờ lên bụng nói: "Đói bụng."
Giang Qua đương nhiên nghe cậu, trước tiên để chậu rửa mặt ở đại sảnh tầng một, sau đó hai người đến canteen ăn khuya.
Trước buổi tự học tối mười mấy phút vẫn còn rất nhiều người đến ăn khuya, Tạ Tinh Lan gọi bát bún chua cay, thỏa mãn híp mắt hưởng thụ.
Giang Qua không có thói quen ăn đêm, vì đi cùng cậu, gọi một cốc sữa đậu nành, toàn bộ quá trình đều yên tĩnh nhìn cậu ăn.
Canteen trường học rất nhiều món rẻ, Tạ Tinh Lan ăn no quá, hai người đến bãi tập đi dạo.
Bãi tập và phòng ngủ ngược hướng nhau, tiếng ồn ào của các học sinh tan học lúc xa lúc gần.
Màn đêm dày đặc, đèn đường chỉ mở mấy ngọn, trên bãi tập rộng thênh thang, mơ hồ có thể thấy được bóng lưng có đôi có cặp, Tạ Tinh Lan trêu ghẹo Giang Qua nói: "Ê, cậu nói bây giờ Vương Trung Hải quản nghiêm như thế, những đôi tình nhân này sao vẫn dám ra đây hẹn hò, gan to thật."
Giang Qua nhìn cậu một cái: "Tôi tưởng là cậu không thích hóng chuyện."
Tạ Tinh Lan cà lơ phất phơ cười: "Hóng chuyện là bản năng của nhân loại, mặc kệ tầng lớp nào tuổi tác nào, tán dóc tin đồn vĩnh viễn là mục đích hoặc là quá trình quần tụ của nhân loại, cậu không hiểu được nhỉ, nhóc thối."
Giang Qua liếc cậu: "Đừng gọi tôi như thế, ai là nhóc?"
Tạ Tinh Lan ồ một tiếng, sờ mũi: "Quen rồi."
Vừa dứt lời, Tạ Tinh Lan không nhìn đường, không cẩn thận đá phải nắp giếng kiểm tra ống nước ngầm nhô lên một nửa, Giang Qua tay lanh mắt lẹ vươn tay vòng lấy cậu, ôm lấy một nửa người, khẽ nhíu mày trầm giọng: "Nhìn đường." Nói xong, hắn còn cố ý trả lại từ Tạ Tinh Lan đã nói hắn, mang theo ý cười không rõ ràng: "Nhóc."
Tạ Tinh Lan cũng hơi sợ, sau đó không phục muốn chụp đầu hắn: "Đừng không biết lớn nhỏ! Thật là càng lớn càng không đáng yêu!"
Giang Qua mặc cho cậu ngoài mạnh trong yếu kêu gào một hồi, rũ mày cụp mắt cười một tiếng, tay giữ eo Tạ Tinh Lan siết một cái.
Tạ Tinh Lan cảm giác được, lập tức nghẹn lại tất cả lời nói, lúng túng giãy giụa một cái.
Lần này không biết Giang Qua làm sao, không giống như bình thường, cậu giãy một cái là buông tay ra, hai tay kia giống như đúc bằng sắt, vững vàng giam cầm người trong một tấc vuông.
Tạ Tinh Lan vừa định hỏi hắn làm gì, đã nghe được một tiếng rống trung khí mười phần từ xa: "Học sinh bên kia —— không được ôm ôm ấp ấp! Tách ra ngay!"
Tạ Tinh Lan quay đầu nhìn lại, Vương Trung Hải với kiểu đầu Địa Trung Hải đủ để phản xạ ánh trăng của ông, đang bước nhanh đi về phía bọn cậu, thanh sắc câu lệ quát: "Tách ra! Lập tức! Tách ra!"
(thanh sắc câu lệ: cả vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc)
Trong lòng Tạ Tinh Lan có một vạn câu con mẹ nó.
Nhiều đôi tình nhân thế kia không nhìn thấy phải không!
Rống về phía hai anh em chúng tôi cái lông gà?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...