Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó


Khi Sở Văn Lâm đuổi tới Hợp Hoan Cư thì đã muộn một chút.
Đây là một tiệm ăn Nhật, cửa phòng đều là dạng đẩy kéo, y đến phòng mà Trần Nguyên nói, liền thấy người của đoàn phim đã ngồi sẵn bên trong.
Nhưng dù sao cũng là đoàn phim cần sự đầu tư của y, nên đương nhiên sẽ không nói gì, hơn nữa không biết đạo diễn nghe được tin tức từ chỗ nào, rằng quan hệ của Sở Văn Lâm cùng vị Du Khâm của Du gia kia rất sâu, tự nhiên càng sẽ không lộ vẻ mặt không vui, cho nên thấy y tới, lão vẫn dùng gương mặt tươi cười đón chào: “Sở Tổng, ngài tới rồi.”
“Chào ngài.” Sở Văn Lâm gật đầu xem như thăm hỏi.
Ngồi vào chỗ, Sở Văn Lâm mới phát hiện bên trái còn có một nữ nhân diễm lệ, hình như là minh tinh nào đó, ngoại trừ cô ta ra trên bàn vẫn còn vài cô khác.
Y cũng biết mấy loại chuyện này, đa số đều là một ít tiểu minh tinh không nơi nương tựa vào tổ, cũng chỉ có thể dựa theo yêu cầu của nhà sản xuất tới bồi nhà đầu tư uống vài chén rượu, loại chuyện này chỉ cần không quá phận, tất cả mọi người đều sẽ ngầm đồng ý tiếp thu.
Nhưng Sở Văn Lâm lại “xin miễn thứ cho kẻ bất tài” với loại chuyện thế này: “Chúng ta bàn chuyện đầu tư thì không nên để những người không liên quan lưu lại đúng không.”
Nghe thấy lời y nói, đạo diễn sửng sốt một chút.

Kỳ thật lão cũng không thích kiểu này, nhưng vì đây lại là quy củ trong vòng nên lão cũng không thể chỉ lo cho thân mình, lúc này thấy Sở Văn Lâm nói thế liền lập tức gật đầu, quay đầu nói với các nghệ sĩ: “Vậy các cô cậu về trước đi.”
Mấy người nhìn trái nhìn phải, có chút do dự, vốn dĩ bọn họ vẫn chưa chắc chắn sẽ lấy được vai diễn, cơ hội diễn “Ninh thần lộ” này rất khó kiếm, họ chỉ hy vọng có chút cống hiến cho đoàn phim, suất diễn của mình mới có thể cầm chắc.
Đạo diễn cười một tiếng: “Nếu của các ngươi chính là của các ngươi, Sở Tổng cũng đã nói không cần, các ngươi liền ngoan ngoãn về nhà đi.”
Người bình thường đều rời đi, đạo diễn mới khách sáo nói: “Thật sự rất vui vì Sở Tổng muốn đầu tư cho đoàn phim chúng tôi.

Tôi nghĩ ngài cũng đã đọc qua kịch bản của chúng tôi rồi, lần này tới đây chủ yếu là muốn thương thảo chuyện ngài muốn sắp xếp Từ Thiến Thiến nhập tổ thế nào, tôi quay về liền sắp xếp giúp ngài.”
“Ngài cứ nói.”
“Tôi thấy Sở Tổng cũng là người thâm minh đại nghĩa, Từ Thiến Thiến của quý công ty tuy rằng vừa xuất đạo cũng có chút nhân khí, nhưng rốt cuộc vẫn là xuất thân từ tố nhân*, cũng không có kinh nghiệm hay học diễn xuất bài bản gì.

Cho nên ngài xem nữ tam thế nào? Suất diễn tuy rằng không nhiều bằng vai chính, nhưng chiếm tỉ lệ cũng rất lớn.”
(*): tân nhân, người mới nhập vòng.
Bộ phim này chỉ có hai mươi tập, tiết tấu chặt chẽ, cốt truyện rõ ràng, là một kịch bản tốt, cũng không thể vì một mình Từ Thiến Thiến mà chặt đứt toàn bộ bộ phim.
Dù sao y cũng chỉ muốn để Từ Thiến Thiến tiếp xúc với Phó Quân, cũng không quan tâm suất diễn nhiều hay ít, Sở Văn Lâm gật gật đầu: “Tôi không có ý kiến, cứ vậy đi.”
“Vậy cảm ơn Sở Tổng, mời ngài.” Đạo diễn cao hứng cười, nâng ly rượu lên.
Đoàn người ngồi tới 10 giờ, chủ yếu là đạo diễn nói rất nhiều, người khác cũng xen vào vài câu.

Uống đến cuối cùng, đạo diễn uống quá chén, đã thần chí không rõ ôm vai Sở Văn Lâm, không ngừng khen ngợi: “Cách, nhà đầu tư thiện giải nhân ý như cậu thật là hiếm có a, tiểu tử, về sau chắc chắn có tiền đồ! Tôi rất xem trọng cậu!”
Biên tập bên cạnh xấu hổ không thôi, vội vàng kéo đạo diễn qua che miệng lão lại, xin lỗi Sở Văn Lâm: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, ông ấy say quá nói mê sảng, ngài coi như không nghe thấy đi nhé.”
“Không sao.” Sở Văn Lâm cười cười đứng dậy: “Tôi xin phép đi trước.”
“Vâng vâng.

Tôi gọi người tiễn ngài.”
“Không cần đâu, anh vẫn nên chăm sóc người của đoàn phim các anh một chút đi.” Sở Văn Lâm uyển chuyển từ chối, có chút cạn lời nhìn thoáng qua đám người say la liệt trong phòng.
Sau khi Sở Văn Lâm đi rồi, biên kịch thở dài, bắt đầu thu thập cục diện rối rắm trước mắt.
Gã nâng đạo diễn đã uống say đến mức không còn biết gì nữa ra ngoài, một tay muốn vén rèm một tay lại muốn đỡ đạo diễn, không cẩn thận liền đụng phải người khác: “Thực xin lỗi thực xin lỗi.”
Gã ngẩng đầu liền phát hiện người kia là người quen: “Phó Tổng.”
Người tới đúng là Phó Vân.

Bởi vì gã là em trai của ảnh đế Phó Quân, ngày thường cũng thích đầu tư chút phim điện ảnh truyền hình linh tinh để dỗ bạn gái minh tinh của mình vui, nên ngẫu nhiên cũng sẽ giao tiếp với các loại đạo diễn hay biên kịch này.
Phó Vân vỗ vỗ bả vai vừa bị đâm của mình, ừ một tiếng, giương cằm chỉ chỉ bên ngoài: “Vừa rồi các anh uống rượu với ai vậy?”
Người gã vừa thấy chính là người ăn cơm cùng anh trai gã, cuối cùng lại đi theo Du Khâm hôm đó, cho nên mới muốn dò hỏi một phen.
“Sở Văn Lâm, Sở Tổng.

Ông chủ của Giải trí Văn Thanh.” Biên kịch nói thật.
Phó Vân sách một tiếng: “Chưa từng nghe qua tên này a.”
“Nghe đạo diễn nói quan hệ giữa y với vị Du Khâm kia rất tốt, giàu lên cũng là dựa vào hắn.” Biên tập cảm thán một tiếng, hâm mộ vận khí Sở Văn Lâm thật tốt, lại không biết ân oán giữa Du Khâm cùng Phó Vân.
Chỉ nghe Phó Vân hừ lạnh một tiếng: “Vậy sao?”
Biên kịch cũng không rõ gã có ý tứ gì, không dám nói nữa, Phó Vân lại lập tức rời đi.
Từ Thiến Thiến ngồi trước cửa sổ phòng trọ, nhìn ánh trăng bên ngoài, trong mắt lộ ra chút rối rắm.
Di động trước mặt đang sáng lên, phía trên là tin nhắn người đại diện gửi tới, hỏi cô đã nghĩ kỹ hay chưa, ngày mai có thông cáo, lúc này bọn họ cần cô đưa ra một đáp án chuẩn xác.
Cô nhớ lại chuyện xảy ra giữa trưa.

“Thiến Thiến, cho ba thêm ít tiền nữa đi.” Người đàn ông mũ áo cũ nát, vô cùng đáng thương cầu xin cô.
“Không phải con mới cho ba sao?” Từ Thiến Thiến nhíu mày: “Đó chính là mấy vạn.

Con đã đưa gần hết tiền con kiếm được cho ba rồi.”
Mặt nam nhân nhăn như trái khổ qua, oán trách nói: “Bao nhiêu đó sao đủ a.

Xài một chút đã hết.

Ba còn thiếu vài vạn lận.”
Từ Thiến Thiến nhấp miệng không nói.
Nam nhân thấy cô im lặng cự tuyệt lại đột nhiên nổi giận: “Bây giờ ngươi cũng đã là đại minh tinh, cho ba ngươi chút tiền thì có làm sao? Chẳng lẽ ngươi muốn ta tung hê ra ngoài ngươi là một đứa con gái bất hiếu sao, kiếm cả đống tiền lại để ba mình đói? Từ Thiến Thiến, ta nuôi ngươi lớn đến như vậy ——”
“Đừng nói nữa.” Từ Thiến Thiến rống lên: “Bây giờ con không có tiền, mấy ngày nữa quay chụp xong đại ngôn công ty tìm mới có.

Nhưng mà, con nói lại một lần cuối cùng, con sẽ chỉ đưa ba mười vạn, nếu ba thiếu tiền nữa, con cũng sẽ không quản!”
“Được được được, ba biết rồi.

Ba biết Thiến Thiến nhà chúng ta hiếu thuận lắm mà.”
Sau khi nam nhân vừa lòng bỏ đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Từ Thiến Thiến ở lại trầm tư đến bây giờ.
Cô thở dài, cầm lấy di động trước mặt lên: “Chị Lâm, em sẽ làm việc chăm chỉ.”
Chỉ cần cô lại nỗ lực thêm mấy năm, là có thể cao bay xa chạy.
“Được, sáng mai em cùng chị đi gặp Sở Tổng một chút.”
“Vì sao?” Từ Thiến Thiến không quá muốn gặp y.
“Nghe nói có một bộ phim truyền hình sắp quay.”
“…… Được, em biết rồi.”

Hôm sau, Từ Thiến Thiến ngồi trên chiếc ghế đối diện Sở Văn Lâm, mặt vô biểu tình mà nắm chặt tay ghế.
“Tôi còn tưởng rằng cô đã sớm biết tôi là ông chủ của cô rồi chứ.” Tuy Sở Văn Lâm là “nhân vật” chuyên gây phiền toái cho nữ chủ, nhưng vai trò của y cũng có một giới hạn nhất định.
Nếu phải giải thích rõ, đó chính là vì cốt truyện yêu cầu, sau này tên pháo hôi y đây còn phải vả mặt một phen, bắt đầu đảo truy nữ chủ.
“Nếu tôi biết trước đã không tới.” Từ Thiến Thiến vẫn quật cường như cũ, Sở Văn Lâm nhướng mày: “Rất có cá tính.”
“Có chuyện gì nói đi, tôi sẽ làm việc nghiêm túc mang công trạng về cho công ty, nhưng cũng mong anh sẽ không quấy rầy tôi.”
Từ Thiến Thiến nhìn Sở Văn Lâm, nghiêm túc nói.

Sở dĩ cô dám nói như vậy, chính là muốn thử xem giá trị của mình ở Văn Thanh thế nào.

Cô biết Văn Thanh vừa khởi bước không lâu, trước mắt cô cũng được xem là nghệ sĩ hot duy nhất ở công ty này, nếu cô có tư bản giằng co cùng Sở Văn Lâm, vậy cô cũng không cần phải sợ nếu ở lại đây Sở Văn Lâm sẽ gây phiền phức cho cô.
“Cô yên tâm, tôi là người làm ăn, chỉ nhìn nhận lợi ích, cô mang lợi ích đến cho tôi, tôi liền sẽ không bạc đãi cô.” Sở Văn Lâm ném kịch bản “Ninh thần lộ” tới trước mặt Từ Thiến Thiến: “Đây là kịch bản một bộ phim truyền hình, một thời gian nữa cô sẽ nhập tổ, là nữ tam.”
Từ Thiến Thiến dừng một chút, vẫn duỗi tay lấy kịch bản qua.
Mở ra nhìn lướt một chút, trong lòng Từ Thiến Thiến bỗng nhiên giật mình.
“Ninh thần lộ”
Cô biết bộ phim truyền hình này.
Kịch bản này không phải cải biên từ tiểu thuyết, mà là do vài vị sử học gia hợp tác cùng biên kịch dựa theo chính sử viết ra, do danh đạo cầm máy, hơn nữa còn nghe nói nam chính là Phó Quân.
Loại tài nguyên hội tụ nhiều mặt ưu tú này khiến không ít người vuốt nhọn đầu cũng muốn chen vào, nhưng cô cư nhiên lại lấy được kịch bản dễ dàng như vậy.
Tuy rằng chỉ là nữ tam, nhưng đối với người vừa tiến giới giải trí không lâu như cô, cũng đã là rất tốt.
Cô nghi ngờ nhìn thoáng qua Sở Văn Lâm, luôn cảm thấy bản thân không nên có được tài nguyên tốt như vậy, nhưng nghĩ lại, hiện tại cô cũng coi như là trụ cột của Văn Thanh, công ty tự nhiên sẽ lấy tài nguyên tốt nhất ra nâng cô.
Từ Thiến Thiến cảm thấy cô thắng cược.
“Biết rồi, tôi sẽ nỗ lực.” Từ Thiến Thiến không mặn không nhạt trả lời, đứng dậy: “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”
Sở Văn Lâm giương mắt, có chút không hiểu ra sao mà gật đầu.
Không biết vì sao, y luôn cảm thấy vị nữ chủ này thật tự tin.
Lắc lắc đầu, Sở Văn Lâm nghĩ trăm lần cũng không ra, lại phát hiện Du Khâm gọi điện tới.
“Đang ở đâu.”
Nghe Du Khâm hỏi “ở đâu”, Sở Văn Lâm liền biết hôm nay y lại phải tan làm sớm, y đứng lên cầm lấy áo khoác: “Công ty.”
“Tới Hân Duệ.”
Hân Duệ là thương trường lớn nhất ở trung tâm thành phố.
Sở Văn Lâm lái xe tới cửa hàng Hân Duệ mà Du Khâm nói, mới phát hiện đây là một tiệm Âu phục Italy cao cấp.

Du Khâm đang gác chân ngồi trên chiếc sô pha đỏ sậm trong tiệm nhìn y vào, hôm nay hắn mặc Âu phục đen sọc xám, ống quần tây kéo lên một chút, lộ ra mắt cá nhân thon gầy được bao trong vớ đen, thấy Sở Văn Lâm tới, hắn nghiêng đầu nói với nhân viên cửa hàng: “Đo kích cỡ cho y.”
Nhân viên cửa hàng gật đầu, lấy thước dây, lễ phép đến cực điểm mà mời Sở Văn Lâm qua bên cạnh, bắt đầu đo ba vòng của y.
Du Khâm cũng đứng dậy, xem qua từng giá áo, sau đó chọn một bộ kiểu dáng kinh điển màu đen lấy ra.
Bên này Sở Văn Lâm cũng đo xong kích cỡ, Du Khâm dẫm lên giày da chậm rãi đi đến trước mặt y: “Hôm nay mặc bộ này trước đi.”
Sở Văn Lâm nga một tiếng, cầm đi thay.

Ánh mắt Du Khâm thực tốt, tuy nói bộ này là kiểu dáng kinh điển, nhưng đường cắt may lại cực kỳ ưu tú, khiến Sở Văn Lâm nhìn qua hiện vai rộng eo thon, dáng người đĩnh bạt, thoạt nhìn còn tăng thêm vài phần phong lưu phóng khoáng.
Du Khâm nhìn y, duỗi tay nhẹ nhàng phất qua cổ áo y: “Anh mặc rất đẹp.”
“Cảm ơn.” Sở Văn Lâm cười một chút.
Du Khâm nhếch khóe miệng: “Đi thôi, đi xem đồng hồ.”
“Hôm nay định đi đâu sao?”
Du Khâm không chút để ý nói: “Cũng không quan trọng lắm, mang anh đi gặp vài người trong giới buôn bán thôi.

Ngành sản xuất của anh hiện tại bị hạn chế rất nhiều, không dễ phát triển.” Hắn đi qua từng chiếc đồng hồ, sau đó ngừng bước trước một chiếc đồng hồ cơ kiểu cũ, làm nhân viên cửa hàng lấy ra.
Sở Văn Lâm tháo chiếc đồng hồ cũ trên tay xuống, lại thấy Du Khâm duỗi tay chặn động tác muốn giúp y mang đồng hồ của nữ nhân viên lại, tự nhiên mà lấy chiếc đồng hồ kia qua, kéo tay y lại.

Chốt đồng hồ được nhẹ nhàng mở ra, phát ra một tiếng cùm cụp mỏng manh, cảm giác dây đồng hồ dán trên da thịt có chút lạnh.

Ngón tay Du Khâm mơn trớn làn da y, mang đồng hồ mới lên cổ tay của y.
Du Khâm cúi đầu, lộ ra chút làn da trắng nõn sau cổ, vừa điều chỉnh dây đồng hồ vừa tản mạn nói: “Không cần quá để ý, chỉ là đi ngang sân khấu thôi, làm bọn họ nhớ mặt một chút.

Chuyện sau đó đều có tôi lo rồi.”
Sau khi mang xong, Du Khâm nâng mắt lên: “Thích không?”
Sở Văn Lâm cúi đầu nhìn thoáng qua, mặt đồng hồ thâm sắc, điệu thấp lại cực hiện xa quý: “Rất thích.”
Đầu ngón tay Du Khâm chậm rãi xẹt qua cổ tay y, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Thích thì tốt.”
———-
Tác giả có lời muốn nói: Nữ chủ không xấu, chỉ là có chút ngốc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui