Chương thứ hai mươi mốt
…
Tầng ba tinh ngục Hán Bang.
Giang Dịch Dịch ngó căn phòng đơn xa hoa trước mắt một lúc, quay đầu liếc Lâm Dị đứng ngoài cửa: “Đây là…” Cậu ngừng lại, không biết nên gọi là gì, tuy là phòng giam nhưng…
Không gian rộng rãi, đầy đủ đồ gia dụng, TV, máy chơi game thậm chí một bên tường còn có giá sách và các loại giải trí. Nói vầy đi, nếu như phải thu phí thì phải dùng giá của khách sạn năm sao mới xứng.
Giang Dịch Dịch lượn quanh một vòng, thậm chí còn thấy không ít vật phẩm nguy hiểm. Để hạn chế lực sát thương của tù nhân, phần lớn đồ dùng ở tầng một đều được làm từ nhựa dẻo, dù muốn tự sát cũng khó.
Tầng hai thì nới lỏng hơn, Giang Dịch Dịch thấy được đũa gỗ trên bàn cơm, ở tầng hai, phần lớn đồ vật từ nhựa dẻo chuyển sang chất liệu gỗ, có lực sát thương nhất định.
Mà giờ, Giang Dịch Dịch nhìn chằm chằm ghế, ly thủy tinh và sách vở, dưới tình huống nào đó đều có thể trở thành vũ khí giết người. Dường như nhận thức của cậu về tầng ba, cần được thay đổi.
Lâm Dị tựa vào cửa, im lặng vài giây: “Đây là phòng của cậu.”
“Tầng ba đãi ngộ tốt vậy sao?”
“Nếu nói là tầng ba đãi ngộ tốt thì chẳng bằng nói đãi ngộ của cậu tốt.” Có lẽ Lâm Dị không hiểu tầng ba, nhưng anh ta biết tinh ngục Hán Bang không tồn tại bất cứ thiện ý vô lý nào.
Giang Dịch Dịch ngồi trên sofa, nhìn đĩa hoa quả tươi ngon trên bàn vài lần, kết luận: “Xem ra những ngày tháng tiếp theo sẽ rất nhàm chán.”
“Cầu còn không được.”
Giang Dịch Dịch nhắc nhở anh ta: “Tôi nghĩ anh đã quên gì đó.”
Lâm Dị nhướng mày.
“Nhiệm vụ của anh là xuống tầng bốn, nếu như tầng ba không xảy ra chuyện gì thì nhiệm vụ của anh…” Giang Dịch Dịch dừng lại, vẻ mặt Lâm Dị không chút thay đổi khiến cậu ngạc nhiên: “Anh không lo lắng chút nào sao?”
Lâm Dị im lặng nhìn chằm chằm Giang Dịch Dịch, ngược lại còn vì sự ngạc nhiên của cậu mà khó hiểu, chẳng lẽ Giang Dịch Dịch thật sự cảm thấy cậu ta không đủ nguy hiểm ở tầng ba?
Lâm Dị cần lo lắng cái khỉ gì? Đối tượng trông giữ đặc biệt của anh ta là Giang Dịch Dịch.
Giang Dịch Dịch sẽ vì không đủ nguy hiểm mà ở lại tầng ba sao? Nghe cứ như chuyện hề trong rạp xiếc vậy.
Dã thú nguy hiểm dù có đội một lớp da dê cũng không thể che đậy hơi thở kẻ săn mồi trên người, nó sẽ đi đến nơi nó cần đến – Tầng dưới cùng của tinh ngục, nơi hội tụ những kẻ biến thái và điên cuồng.
Đương nhiên Giang Dịch Dịch không nghĩ vậy, vì cậu thật lòng chờ đợi câu trả lời của Lâm Dị.
Lâm Dị im lặng thật lâu mới chậm rãi mở miệng: “Thay vì lo cậu không xuống được tầng bốn, tôi càng nên lo trước khi cậu xuống tầng năm tôi phải giải trừ quan hệ đặc biệt của chúng ta thế nào.”
“Giải trừ được à?”
“Chưa từng có ngoại lệ.”
“Nghe có vẻ…” Giang Dịch Dịch thể hiện sự vui mừng khi người gặp nạn: “Lúc trước anh chọn tôi đúng là một quyết định rất đỉnh.”
Quả thực là lựa chọn cược cả tính mạng.
Lâm Dị im lặng cười, trong ý cười ít nhiều nặng nề.
Giang Dịch Dịch nhìn anh ta vài giây, mỉm cười: “Nể tình chúng ta đi cùng nhau…” Cậu ngồi thẳng: “Khi đối diện với địa ngục, cứ tới tìm tôi.”
Nghe như ác ma dụ dỗ con mồi, dụ dỗ người không biết dấn thân vào địa ngục, dụ dỗ người lạc lối rơi xuống vực sâu.
Dưới mồi câu đẹp đẽ là máu tươi loang lổ.
Chẳng qua mồi vẫn là mồi, chúng luôn khiến trái tim con người đập dồn dập, không thể cự tuyệt.
Lâm Dị im lặng, không nói gì. Nhưng không cự tuyệt ngay, cũng không vui vẻ đồng ý.
Giang Dịch Dịch không quan tâm tới sự im lặng của anh ta, cậu tiếp tục chân thành tha thiết nói: “Dù sao anh chết tôi cũng sẽ thấy tiếc.”
Lâm Dị cười nhạt: “Vì sao cậu nghĩ tôi sẽ chết?” Anh ta nhìn Giang Dịch Dịch, lộ ra chút để tâm: “Tôi là cai ngục.” Là phe mạnh ở trong tinh ngục này.
“Nhiệm vụ của anh…” Giang Dịch Dịch dừng lại.
Lâm Dị vẫn luôn bình tĩnh, ít khi để lộ sơ hở trước mặt cậu, nhưng nghe lời này đột nhiên căng thẳng như bị chạm vào nhược điểm, vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm Giang Dịch Dịch.
Giang Dịch Dịch không nói nữa.
Lâm Dị cố gắng duy trì tỉnh táo, nhưng phản ứng trong lúc vô thức sẽ bại lộ vài thứ, nhất là trước mặt một bác sĩ tâm lý.
Không khí nặng nề, Lâm Dị mở lời trước: “Cậu nói tiếp đi.”
“Tiếp gì?” Giang Dịch Dịch bình tĩnh: “Tôi nói xong rồi.”
Lâm Dị hiểu rõ anh ta nên kết thúc chủ đề này, càng hỏi nhiều thì càng bại lộ, như vậy sẽ rất nguy hiểm. Nhưng anh ta rất tò mò, rồi cuộc Giang Dịch Dịch biết được bao nhiêu về mình.
“Cậu biết nội dung nhiệm vụ của tôi sao?”
Giang Dịch Dịch nhìn anh ta, bản giải phẫu triển khai trước mắt cậu, lộ ra nơi yếu hại và cách thức tấn công, Giang Dịch Dịch nhìn thêm vài giây ở những nơi đặc biệt, nở nụ cười.
“Vấn đề của anh rất nhiều.” Giang Dịch Dịch cắt ngang, nghiêng đầu nhìn: “Anh xác định anh trả giá được?”
Lòng hiếu kỳ nho nhỏ không đủ để Lâm Dị manh động như vậy. Anh ta ngậm miệng, đi ra ngoài hành lang.
Đừng giao dịch với ma quỷ, đây là lời khuyên của vô số tiền bối.
Giang Dịch Dịch biết được bản thân đang hưởng thụ đãi ngộ VIP, chính là khi ở sân thể dục không có một bóng người. Cậu nhìn Lâm Dị, với tư cách người trông giữ đặc thù, Lâm Dị như hình với bóng với cậu.
Nhưng ngoài Lâm Dị và lưới sắt, vẫn có rất nhiều cai ngục im lặng đứng quay lưng về phía họ, thậm chí không mắt giao mắt với Giang Dịch Dịch, thái độ né tránh rõ ràng tới mức khiến người khác không thể làm ngơ.
Gió thổi qua sân thể dục trống rỗng khiến nơi này càng thêm yên tĩnh.
Giang Dịch Dịch nhìn bốn phía, hỏi: “Người quản lý tầng ba là ai?”
Khi xuống giam tầng hai, người đầu tiên cậu gặp là Đồ Tể, mà khi dời xuống tầng ba, cậu chỉ thấy vài cai ngục bình thường hoàn thành thủ tục nhận người với Đồ Tể, sau khi nhận Giang Dịch Dịch thì biến mất.
Mọi sắp xếp lúc cậu tới tầng ba, đều thông qua Lâm Dị truyền đạt. Loại tình huống né tránh này không phải chỉ là cảm giác của cậu.
“1203.”
Gì cơ?
Giang Dịch Dịch quay đầu nhìn Lâm Dị.
Lâm Dị lặp lại: “Biệt danh của người đó là 1203.”
Con số sao?
Dù có hơi kỳ lạ, nhưng cũng không quá ngạc nhiên… Nơi này đâu đâu cũng kỳ lạ, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không khiến người ta thấy ngoài ý muốn.
“Anh ta không tới gặp tôi.”
Lâm Dị nhìn cậu, không biết là thói quen của Giang Dịch Dịch hay vì nguyên nhân đặc biệt nào đó, trong nháy mắt lời của đối phương sẽ khiến người khác cảm thấy bị ra lệnh.
Tựa như lúc này.
“Cũng bình thường thôi.” Lâm Dị chậm rãi tản bộ ở sân thể dục, khi nói, ngữ điệu anh ta rất tùy ý: “Chuyện xảy ra ở tầng hai đã được truyền tới tầng ba rồi.”
“Chuyện gì xảy ra?”
“Chuyện của Kẻ Điên và Độc Lang.” Lâm Dị chuyển mắt, dừng ở vẻ mặt của Giang Dịch Dịch.
Lâm Dị không phải chưa từng gặp biến thái, biến thái tuyệt vọng, áp lực, điên cuồng trong mắt anh ta đều là kẻ yếu do vô năng mà phát tiết toàn bộ phẫn nộ lên người khác.
Vì vô năng nên tức giận, vì tức giận nên làm ra những chuyện khó có thể tưởng tượng. Nhưng khi hắn bắt đầu không thể khống chế sự tức giận của mình, hắn đã làm lộ sự vô năng.
Giang Dịch Dịch không giống với những biến thái mà anh ta biết, cậu tựa như chưa từng tức giận, mọi hành vi hay chính xác hơn là tất cả hành vi chẳng khác gì biến thái tự nhiên, đối với Giang Dịch Dịch đó không phải là một loại phát tiết, mà là sự biến thái ẩn sâu trong lớp máu thịt.
Lâm Dị không thể lý giải hành vi của đối phương, càng không thể khống chế hành vi muốn tìm tòi nghiên cứu đối phương, vì thế mà càng thêm tập trung nhìn Giang Dịch Dịch, muốn thử tới gần cậu, hiểu cậu.
“Kẻ Điên và Độc Lang?” Giang Dịch Dịch thu hồi tầm mắt, nhìn Lâm Dị: “Bọn họ làm sao?”
Lâm Dị hơi nhíu mày: “Không phải do cậu làm à?”
Giang Dịch Dịch cố nhớ một lúc, hỏi lại: “Anh nghĩ tôi làm được gì?”
Lâm Dị né tránh vấn đề: “Tình trạng của Kẻ Điên tốt lên rồi, nhưng Độc Lang đã chết.”
Giang Dịch Dịch nhớ lại ánh mắt kia, hận ý và sợ hãi đan xen.
“Độc Lang chết rồi? Chết thế nào?”
Lâm Dị nhìn cậu vài giây, muốn tìm được sự kinh ngạc hoặc sợ hãi từ vẻ mặt cậu, nhưng anh ta không tìm được gì, vẻ mặt của Giang Dịch Dịch chưa bao giờ lộ ra tin tức, biểu cảm bình tĩnh như khắc lên mặt, đôi lúc sẽ hơi biến hóa, ngoài việc chứng minh cậu ta không phải mặt liệt ra thì không có tác dụng gì.
“Tự sát.” Lâm Dị dừng một lát: “Nghe nói là quyết tâm muốn tự sát… Xé mở miệng vết thương, cuối cùng vì thiếu máu mà chết.” Ánh mắt anh ta tập trung trên người Giang Dịch Dịch: “Phải là người ôm ý chí tìm chết lắm, mới làm được như vậy.”
Độc Lang… tự sát sao?
Người ôm hận ý như vậy, không thể dễ dàng từ bỏ mạng sống.
“Không giống tự sát. Không tra được gì sao?”
Ánh mắt Lâm Dị trực tiếp đối diện với Giang Dịch Dịch: “Kết án là tự sát.”
“Kết luận qua loa như này rất thiếu trách nhiệm.” Giang Dịch Dịch thuận miệng đánh giá một câu, suy nghĩ vẫn xoay quanh chuyện Độc Lang tự sát. Hơn nữa cậu nhận được đãi ngộ đặc biệt ở tầng ba, cùng sự né tránh của người quản lý phải chăng liên quan đến việc “Độc Lang tự sát”?
“Ý anh là bọn họ cho rằng tôi làm?” Giọng Giang Dịch Dịch mang đầy kinh ngạc, cậu chỉ nhìn Độc Lang một cái từ xa mà đã trở thành hung thủ ép Độc Lang tự sát sao?
Rốt cuộc là do logic bọn họ khác với người thường hay là trong mắt họ, cậu không gì không làm được?
Giang Dịch Dịch theo quán tính bỏ qua sự khác thường trong hành vi của bản thân, tự hỏi vì sao rõ ràng là người bình thường mà lại bị người khác coi như biến thái?
Trong đầu mơ hồ cảm nhận được chút gì đó không đúng, nhưng trước khi Giang Dịch Dịch nghĩ xong thì Lâm Dị đã mở miệng.
“Vụ của Độc Lang kết án là tự sát.” Lâm Dị không nhìn nữa, “Ít nhất là trên hồ sơ chính phủ viết vậy.”
“Nhưng bọn họ nghĩ rằng tôi làm.” Giang Dịch Dịch nhìn Lâm Dị, tìm sự đồng cảm: “Quá đáng lắm luôn á.”
Lâm Dị im lặng dòm đám cỏ bị đạp dưới chân, chán chả muốn nói.
“Không có bằng chứng gì sất, chỉ vì tôi từng tiếp xúc với Độc Lang mà kết luận vậy đó…” Giọng Giang Dịch Dịch tựa như ẩn chứa sự khoe khoang mơ hồ.
“Tôi từ phòng biệt giam ra, chưa từng tiếp xúc với Độc Lang…”
Cậu ngó Lâm Dị.
Chân Lâm Dị dùng sức, đám cỏ dưới chân bị nghiền nát tới mức không thể đứng thẳng.
“Tiếp xúc duy nhất chỉ có tiếp xúc qua mắt…” Giang Dịch Dịch dừng lại, đột nhiên nhớ tới gì đó, nhìn chằm chằm kỹ năng tâm lý học của mình rồi cân nhắc, kỹ năng này của cậu quả thực rất kỳ diệu.
Nhưng kỹ năng trò chơi khác với hiện thực, chẳng phải rất bình thường sao?
Lâm Dị đợi vài giây không thấy Giang Dịch Dịch tiếp tục, quay đầu nhìn cậu.
Giang Dịch Dịch phát hiện tầm mắt anh ta, dời chủ đề: “Đương nhiên phán đoán của bọn họ cũng không thể nói là sai.”
“Dù sai hay đúng, cái chết của Độc Lang được coi là tự sát mà kết thúc.” Lâm Dị bỏ chân xuống, nhìn đám cỏ hỗn độn trên đất, bâng quơ nói: “Không ai muốn vì gã mà chọc tới cậu.”
“Nghe có vẻ là chuyện tốt.” Giang Dịch Dịch đi ra ngoài sân thể dục.
“Tuy nhàm chán…” Lâm Dị đuổi theo cậu: “Nhưng khoảng thời gian tiếp theo, tôi mong Bác Sĩ có thể cố gắng kiềm chế.”
Cửa sân thể dục mở ra, đám cai ngục đứng một bên nhưng không nhìn Giang Dịch Dịch.
Lâm Dị đưa Giang Dịch Dịch tới phòng giam.
“Quá nổi bật sẽ dẫn tới rắc rối.”
“Rắc rối sao?” Giang Dịch Dịch lặp lại.
“Trong tinh ngục ngoài cai ngục và phạm nhân, còn có bộ phận độc lập gồm hai người là ‘Kẻ giám sát’.”
“Họ phụ trách xét duyệt, đánh giá độ nguy hiểm của phạm nhân, theo dõi mọi người, giữ gìn sự vận hành ổn định của tinh ngục.”
Danh từ ‘Kẻ giám sát’ có hơi quen tai.
Trong đầu Giang Dịch Dịch lóe qua chút ký ức.
Vẫn là gương mặt của bạn từ bé kia, vẻ mặt quen thuộc, giọng điệu quen thuộc.
“Giản Tư ơi là Giản Tư, tôi còn tưởng kẻ giám sát sẽ đứng trung lập, kết quả chớp mắt đã bị bán đứng… không ngờ từ đầu tới đuôi chẳng có một thế lực nào tốt? Ai cũng muốn giết cậu. Quả nhiên chỉ có tên sai, chứ không có biệt danh sai.”
Mọi trải nghiệm của nhân vật chính, quả thực là nghe mà buồn, thấy mà sợ.
“Nếu Bác Sĩ quá nổi bật bị kẻ giám sát chú ý tới, tôi lo… đến lúc đó sẽ trực tiếp bị dẫn xuống tầng chót.”
Lâm Dị dừng bước, mở cửa.
“Kẻ giám sát…” Giang Dịch Dịch có chút đăm chiêu: “Trong số kẻ giám sát tồn tại độc lập, có thế lực khác không?”
“Là bộ phận trực thuộc ngục trưởng, đây là nơi tuyệt đối trung thành.” Lâm Dị dựa vào tường nhìn Giang Dịch Dịch: “Cậu hứng thú với bọn họ à?”
“Ngục trưởng?” Giang Dịch Dịch nhớ lại danh từ này, muốn tìm được gì trong trí nhớ.
“Người thống trị tinh ngục Hán Bang, sự tồn tại siêu nhiên duy nhất trong số quan quân ở liên minh Hán bang, không ai điều tra ra tư liệu về hắn.” Lâm Dị dừng lại, đột nhiên nói sâu xa: “Bác Sĩ, trí nhớ của cậu…”
Giang Dịch Dịch ngẩng đầu nhìn anh ta, giọng điệu bình tĩnh: “Hửm?”
Ánh mắt Giang Dịch Dịch tuyệt không đáng sợ, nhưng người hiểu cậu trong nháy mắt cảm nhận được sự uy hiếp từ Giang Dịch Dịch.
Uy hiếp cái chết rất rõ ràng.
“Thực ra lúc trước tôi còn cho rằng Bác Sĩ quen ngục trưởng…” Lâm Dị tựa như không có việc gì, dời đề tài: “Bởi vì hồ sơ của Bác Sĩ hoàn hảo quá.”
“Không quen.”
Không chỉ không biết, thậm chí là chưa từng nghe qua, ít nhất trong trí nhớ Giang Dịch Dịch là như vậy.
“Vậy mọi chuyện hơi phiền phức rồi.” Lâm Dị ra vẻ buồn rầu nói: “Chuyện Độc Lang lớn như vậy, nói không chừng kẻ giám sát đã chú ý tới cậu…”
“Kẻ giám sát…” Giang Dịch Dịch lặp lại: “Nghe cũng khá thú vị đó.”
Hết chương thứ hai mươi mốt
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...