Chương thứ mười hai
…
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Chớp mắt Giang Dịch Dịch đã quen thuộc với tầng hai, đương nhiên tầng hai càng hiểu rõ cậu hơn. Cho dù là động vật nhỏ không nhận thức nguy hiểm, thì trải qua những trận máu tanh cũng biết được nguyên nhân nguy hiểm đến từ đâu.
Giang Dịch Dịch và tầng hai đạt thành một trạng thái kỳ diệu. Hoàn cảnh quá mức thoải mái dễ làm người ta mất đi ý chí chiến đấu, cũng khiến người ta thấy phiền chán, nhưng đối với Giang Dịch Dịch mà nói, mọi thứ vẫn có thể chịu được.
Hơn nữa, chủ động yêu cầu xuống tầng ba thì có vẻ bất thường quá. Giang Dịch Dịch tự nhận mình hết sức bình thường nên đã vứt đi ý nghĩ “không bình thường” ấy ra khỏi đầu, an phận tiếp tục cuộc sống cứu người mỗi ngày.
Ở Hán Bang Tinh Ngục, yên bình là sự tồn tại cực kỳ quý báu, bởi vì nó thường không kéo dài.
Thời gian ăn cơm tập thể.
Trong nhà ăn ồn ào, những bàn ăn chật chội và những bàn ăn trống trải trở thành hai phía đối lập rõ ràng.
Giang Dịch Dịch và Kẻ Điên ngồi ăn cơm trong nhà ăn, cách đó không xa là tiếng ăn cơm ồn ào, tranh cãi, chơi đùa thứ gì cũng có, nhưng xung quanh hai người Giang Dịch Dịch thì hết sức im ắng.
Lâm Dị luôn như hình với bóng với Giang Dịch Dịch, anh ta đứng trong góc nhà ăn, ánh mắt quét quanh đám người, quan sát chặt chẽ mọi nguy cơ có thể phát sinh, khi lướt tới chỗ Giang Dịch Dịch cũng không dừng lại. Nguy cơ có thể xảy ra nhưng tuyệt đối không thể để nó xảy ra xung quanh Giang Dịch Dịch, vì như vậy đối với phạm nhân sẽ vô cùng nguy hiểm.
Hết thảy đều bình yên như cũ.
Cửa nhà ăn bị đẩy ra từ bên ngoài, nhà ăn ồn ào lập tức im bặt. Giang Dịch Dịch cũng nghiêng đầu nhìn qua.
Đồ Tể đi phía trước, theo sau là bóng người mặc đồng phục tù nhân xa lạ, đối phương cúi đầu như đang sợ hãi hoàn cảnh ở đây, do dự đi theo Đồ Tể.
Giang Dịch Dịch nhìn người mới vào, gã đàn ông rụt rè đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Giang Dịch Dịch. Tầm mắt chạm nhau, trong ánh mắt đối phương xuất hiện một cảm xúc vừa quen thuộc vừa xa lạ, tầng tầng vây quanh, mang theo hơi ẩm lạnh lẽo.
Giang Dịch Dịch dừng việc xoay đũa, nheo mắt cẩn thận đánh giá đối phương. Trên mặt có vết sẹo, thấp thoáng nhìn thấy hình xăm rất lớn ở phần tay bị lộ ra bên ngoài…
Bản giải phẫu hiện ra trước mắt Giang Dịch Dịch, nó rất tri kỉ giúp cậu đánh dấu những nơi yếu hại của đối phương. So với các bản giải phẫu trước đây cậu từng nhìn thấy có chút không giống, trong những cách đánh vào chỗ hiểm trên cơ thể gã, hơn phân nửa không có đáp án tối ưu.
Điều này có nghĩa là gì?
Ngón tay Giang Dịch Dịch lóe ánh sáng bạc, nhìn chằm chằm vào gã tù nhân mới đang ngoan ngoãn cúi đầu.
Điều này có nghĩa theo cái nhìn của bản giải phẫu, những chỗ hiểm đó hiện tại không có cách đánh một đòn chết ngay. Chúng ta đều biết, chỗ hiểm chính là nơi vô cùng quan trọng trên cơ thể, chỗ hiểm không hiện ra cách xử lý tối ưu nghĩa là nơi đó tạm thời không thể đánh. Nói cách khác, gã đàn ông này trông đi đứng rất tùy tiện, thật ra đang phòng thủ kín kẽ những chỗ hiểm có thể bị đánh của mình.
Đồ Tể đi tới cửa sổ lấy cơm, cúi đầu nói mấy câu rồi đưa khai cơm cho người đàn ông.
Giang Dịch Dịch nhìn gã không rời mắt, trên bản giải phẫu có hơn phân nửa là những chỗ hiểm không thể đánh, nhưng vẫn tồn tại vài chỗ hiểm không che chắn được nên bị lộ ra. Mà lúc này, ánh mắt Giang Dịch Dịch luôn đảo quanh những nơi đó.
Nhà ăn không biết lúc nào đã im lặng không tiếng động. Ánh mắt của đám phạm nhân chuyển qua chuyển lại giữa phạm nhân mới và Giang Dịch Dịch.
Phạm nhân mới cầm khai cơm nhìn quanh nhà ăn, liếc chiếc bàn trống trải của Giang Dịch Dịch rồi đi về phía một chiếc bàn ăn trống khác.
“Kẻ Điên.” Giang Dịch Dịch buông đũa: “Anh quen gã ta không?”
Kẻ Điên dừng động tác cúi đầu ăn cơm, ngẩng đầu nhìn phạm nhân mới kia.
Phạm nhân mới dường như cũng phát hiện, đi chậm lại, quay đầu nhìn bọn họ. Tầm mắt chạm nhau, giây tiếp theo, Kẻ Điên đứng bật dậy, lao về phía đối phương.
“Tránh ra, tránh ra, Kẻ Điên lại nổi điên rồi.”
Nhà ăn yên tĩnh lập tức ồn ào lên, đám người vội vàng nhảy ra khỏi bàn ăn, tạo thành một con đường trước mắt Kẻ Điên.
Phạm nhân kia buông khai cơm, hơi cúi người, tạo thành một tư thế kì lạ, ánh mắt tập trung trên người Kẻ Điên.
Tiếng gió do Kẻ Điên chạy tạo ra lạnh thấu xương, mang theo mùi máu tươi phả vào mặt. Khoảng cách giữa họ nhanh chóng được rút ngắn, trong mắt Kẻ Điên hiện lên tia hung ác đánh về phía kẻ địch. Hành động sát phạt không chút kiềm chế khiến người ta có cảm giác, giây tiếp theo hai người này sẽ xảy ra trận ác chiến.
Giang Dịch Dịch nhíu mày, nhìn bản kỹ năng tâm lý học từ đầu tới cuối vẫn chỉ ở mức cao cấp hiện lên trên màn hình.
Cậu quát lớn: “Kẻ Điên, quay lại.”
Tiếng gió mãnh liệt đột nhiên ngưng bặt. Nắm tay của Kẻ Điên dừng bên sườn mặt đối phương, tên phạm nhân nghiêng đầu tránh nắm đấm, hai tay giơ lên muốn phản kích thì phát hiện Kẻ Điên không đánh nữa, gã ta cũng vội ngừng tay.
Hình ảnh như bị ấn nút pause.
Kẻ Điên ngơ ngác hai giây mới xử lý xong dòng suy nghĩ phức tạp của mình, hắn chậm rãi bỏ tay xuống, không chút do dự xoay người trở về bên cạnh Giang Dịch Dịch.
Nhà ăn yên tĩnh nổi lên tiếng bàn tán nho nhỏ.
“Bác Sĩ đỉnh vãi, vậy cũng được à?”
“Bác Sĩ rốt cuộc là bác sĩ ngoại khoa hay là bác sĩ thần kinh?”
“Xem ra trình độ dùng dao và trình độ huấn luyện thú của Bác Sĩ không phân cao thấp.”
Phạm nhân mới nhìn bóng lưng của Kẻ Điên mấy giây, sau đó liếc sang Giang Dịch Dịch.
Giang Dịch Dịch cười với gã, xoay người đi ra ngoài.
Kẻ Điên đuổi theo bước chân cậu.
“Bỗng nhiên kêu ngừng không giống tính cách của cậu.” Lâm Dị đưa Giang Dịch Dịch về phòng giam, nghiên cứu nguyên nhân hành vi khác thường của cậu: “Sao vậy? Quen biết à?”
Đầu ngón tay Giang Dịch Dịch lóe lên mũi đao, bình tĩnh nói: “Không biết. Gã ta là ai?”
“Bởi vì biểu hiện tốt, tính nguy hiểm giảm xuống, từ tầng ba chuyển lên tầng hai.” Lâm Dị là cai ngục nên đương nhiên có tư liệu của đối phương: “Tên hiệu là Độc Lang, vì ngộ sát mà bị tù năm năm, còn một năm nữa là ra tù.”
“Nghe nói ở tầng ba hắn có chỉ một thân một mình, không để ý tới bất cứ ai, bề ngoài thì không có liên hệ gì với thế lực khác.”
“Trên thực tế thì sao?”
“Trên thực tế… ai mà biết.” Lâm Dị dừng bước, mở cửa: “Tuy lúc trước cũng là xã hội đen, nhưng không liên quan tới phía chúng ta.”
Giang Dịch Dịch tiến vào phòng giam, nghe vậy bèn liếc nhìn Lâm Dị: “Suýt nữa quên, anh là người của Niên La Hội, anh thể hiện tốt tới mức tôi sắp cho rằng…” Cậu chớp mắt nhìn Lâm Dị: “Là một cảnh sát tốt.”
Lâm Dị nhún vai: “Tôi là cai ngục, không phải cảnh sát.”
Anh ta nhìn Kẻ Điên, sau đó trở về chủ đề cũ: “Thế lúc nãy cậu bảo ngừng là do phát hiện thứ gì sao?”
Giang Dịch Dịch nhìn lưỡi dao trong tay: “Không phải, chỉ là… Tôi dù sao cũng là một người tốt.”
Tin Giang Dịch Dịch là người tốt, còn không bằng tin mình là cảnh sát tốt.
Lâm Dị nhướng mày, ra vẻ không tin.
Giang Dịch Dịch thấy hết trong mắt, nói một cách sâu xa: “Sẽ chết người đó.”
Vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Dị còn chưa xuất hiện, thì đã ngộ ra ý nghĩa thực sự trong lời cậu: “Gã còn lợi hại hơn cả Kẻ Điên sao?”
Giang Dịch Dịch quay đầu nhìn Kẻ Điên, bản giải phẫu im lặng hiện lên, chỗ hiểm và cách tấn công tối ưu giăng đầy trên bản.
“Dưới trạng phái bình thường thì hai bên 50/50, nhưng tình huống hiện tại của Kẻ Điên…” Lưỡi dao trong tay Giang Dịch Dịch hơi nhúc nhích, kề sát cổ Kẻ Điên.
Kẻ Điên yên lặng nhìn cậu chăm chú, vẻ mặt chất phác không hề thay đổi, tựa như không ý thức được sự uy hiếp của tử vong.
Tay Giang Dịch Dịch hơi dùng sức, lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt, máu tươi phun ra, chảy dọc theo miệng vết thương.
Tròng mắt đen nhánh của Kẻ Điên nhúc nhích, nhìn chằm chằm dòng máu chảy ra từ cổ mình. Dã thú không biết đau, không sợ chết, đối diện với con người xảo quyệt thì có bao nhiêu phần thắng?
Giang Dịch Dịch bỏ tay xuống, ném băng vải cho Kẻ Điên. Kẻ Điên ngơ ngác nhận lấy, ánh mắt từ dòng máu chuyển miếng băng vải trên tay mình.
Lâm Dị hít sâu, hỏi một cách khoa trương: “Vậy gã ta… tới vì Kẻ Điên hả?”
“Dù sao cũng không vì tôi mà tới.” Giọng điệu Giang Dịch Dịch chắc chắn.
Lâm Dị hỏi: “Sao cậu dám chắc như vậy, cậu không có kẻ thù sao?”
Giang Dịch Dịch nhìn gã vài giây, đột nhiên bật cười: “Đương nhiên, bởi vì kẻ thù của tôi chẳng ai còn sống cả.”
Vẻ mặt của Lâm Dị trong khoảnh khắc đó rất đáng để lưu giữ.
“Anh tin rồi à?” Giang Dịch Dịch cười lớn: “Trong mắt anh tôi rốt cuộc là người thế nào? Nói vậy mà anh cũng tin?”
Lâm Dị nhíu mày nhìn cậu: “Vì sao cậu chắc chắn đối phương không tới vì mình?”
“Bởi vì tôi là người tốt.” Giang Dịch Dịch không cười nữa, có chút phiền chán lặp lại.
“Vậy tôi sẽ tin kẻ thù của cậu chết hết cả rồi.”
“Anh vui là được.” Giang Dịch Dịch chợt vui chợt cáu, lúc này lại trở về vẻ bình tĩnh dửng dưng.
“Nhưng nếu gã tới vì Kẻ Điên, vậy cậu nên cẩn thận chút.” Lâm Dị nhìn Kẻ Điên đang ngơ ngác cầm băng vải: “Ngay cả quân đội Tinh Hạm cũng không khống chế được, chỉ có thể đưa hắn vào tinh ngục để tránh xa kẻ địch. Thì thế lực đó, tuyệt đối đáng sợ hơn cậu tưởng nhiều.”
Dường như Lâm Dị đang mâu thuẫn, tuy biết chắc Giang Dịch Dịch rất nguy hiểm, nhưng vẫn nhắc nhở cậu về kẻ địch đáng gờm, điều này khiến cậu không khỏi nghi ngờ: “Trong mắt anh, tôi với bọn họ ai đáng sợ hơn?”
Trái cổ Lâm Dị lên xuống, dòm Giang Dịch Dịch vài giây, sau đó xoay người bỏ đi.
Giang Dịch Dịch chậm rãi nói: “Tôi nghĩ tới một câu trả lời rất hay.”
Bước chân Lâm Dị chợt nhanh hơn, biến mất khỏi tầm nhìn của Giang Dịch Dịch.
Anh ta không trả lời, nhưng đó chính là câu trả lời rõ ràng nhất!
Hết chương thứ mười hai
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...