Khi sếp tổng giải tỏa áp lực cũng sẽ đọc tiểu thuyết bá đạo tổng tài.
Ví dụ như sếp Thẩm Thẩm Tử Diệc, anh cảm thấy xem cái này không cần động não, rất xả stress còn có thể giải trí.
Xem thử sếp tổng bá đạo trong truyện có khác biệt lớn với hắn hay không, có vợ đẹp không, lương một ngày cả triệu không, có một ngày bảy lần hay không.
Tiện tay ấn mở một quyển truyện tên “Những năm tháng ấy tôi làm chó liếm”, đại khái là kể về nhân vật chính yêu sếp tổng bá đạo sâu đậm ra sao, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn làm thú cưng.
Tình cảm chân thành tha thiết đong đầy, tình yêu của nhân vật chính cũng quá là hèn mọn rồi!
Thẩm Tử Diệc vừa chửi sếp tổng bá đạo cặn bã, vừa hùng hổ xem cho xong chương mới cập nhật, còn cảm thấy có vài tình tiết không hiểu sao mà rất giống với ngày thường của anh và chim hoàng yến nhà mình.
Thẩm Tử Diệc nghĩ có lẽ là sếp tổng bá đạo trên đời này đều tương tự nhau ấy mà.
Dù sao không hề cảm thấy đó chính là mình.
Bởi vì giống thì có giống, nhưng anh cho rằng anh đối xử với Lâm Du nhà mình không hề tồi như vậy.
Miêu tả tâm lý trong truyện rất nhiều, nhân vật chính luôn lo được lo mất, sợ hãi sẽ bị vứt bỏ.
Mà Lâm Du mặc dù cũng ngoan ngoãn hệt như cún con giống trong truyện, nhưng luôn luôn vui vẻ, nhiệt tình trước mặt anh.
Đến tối trên đường về nhà đi ngang tiệm bánh ngọt nhìn thấy bánh Opera mà trong tiểu thuyết có nhắc tới, mới nhớ ra hình như Lâm Du cũng từng nói thích ăn bánh này.Bánh Opera:
Có thích không? Hẳn là thích nhỉ, anh không nhớ mấy chuyện vặt vãnh này.
Mua một miếng mang về, Lâm Du nghe tiếng cửa vang lên lập tức chạy tới vừa ôm vừa hôn.
Thẩm Tử Diệc ngậm môi cậu hàm hồ nói: “Từ từ… anh đang cầm đồ.”
Lâm Du vội vàng đón lấy, sau khi nhìn rõ rồi liền nói một cách không thể tin nổi: “L-là ai tặng cho anh sao?”
Thẩm Tử Diệc liếc cậu, hơi ngại: “Anh mua cho em ăn không được à?”
“Được… được được được…”
Lâm Du đáp liên tục, khóe miệng nhếch lên vui vẻ.
Cậu đoán chắc hôm nay tâm trạng của Thẩm Tử Diệc tốt lắm, trong mắt nhoáng lên mong đợi, đưa ra một yêu cầu mà cậu thấy hơi quá phận: “Anh có thể cùng ăn với em không?”
Vui vẻ đến như vậy sao? Thẩm Tử Diệc không nói gì, ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.
Lâm Du hớn hở ngồi xuống đối diện anh mở hộp bánh ra.
Thẩm Tử Diệc nhìn bộ dạng bé ngoan ăn bánh của cậu, hờ hững hỏi: “Hôm nay ở nhà làm gì?”
Lâm Du gần như là kinh ngạc đến mừng rỡ, bánh ngọt cũng không thèm ăn nữa, tỉ mẩn kể lại hết chuyện lớn việc nhỏ trong cả ngày hôm nay, trừ việc gõ chữ là cậu cảm thấy không cần phải nhắc tới.
Thẩm Tử Diệc trước kia mới không thèm quan tâm những việc này.
Anh rất ít khi ăn tối ở nhà, về nhà thì cũng chỉ tắm rửa và làm, ít nhất hai lần, làm xong rồi ngủ.
Nếu như bạn xem anh là kim chủ, hào phóng ít việc, tính cách cũng xem như hòa nhã, thậm chí có thể nói anh khá là chung thủy.
Từ sau khi Thẩm Tử Diệc có Lâm Du chưa bao giờ ra ngoài tìm của lạ.
Anh nghĩ nếu đã có người trong nhà thì đây chính là tôn trọng tối thiểu.
Nếu như xem anh như bạn trai… Lâm Du không dám nghĩ như vậy.
Thẩm Tử Diệc một tay chống đầu, nhìn cái miệng nhỏ nhắn kia liến thoắng không ngừng mới phát hiện hình như từ trước tới giờ anh chưa từng nghiêm túc nghe Lâm Du nói chuyện.
Lâm Du bị anh nhìn đến ngại ngùng: “Sao anh… lại nhìn em như vậy…”
“Nhìn môi em chắc là hôn rất thích.” Thẩm Tử Diệc vẫy tay, “Qua đây.”
Lâm Du nghe lời ngồi lên đùi anh, Thẩm Tử Diệc ôm cậu hôn từ phòng ăn hôn tới phòng ngủ, lần đầu tiên không vội làm mà gẩy gẩy tóc Lâm Du, thấp giọng nói bên tai cậu: “Nói chuyện với anh nào, anh muốn nghe em nói.”
Dưng không bảo cậu nói chuyện, Lâm Du bỗng nhiên không biết nói gì.
Cậu vừa lặp lại mấy đề tài vô bổ, vừa cẩn thận nhìn vẻ mặt của Thẩm Tử Diệc.
Cậu thầm nghĩ nếu như có một chút biểu cảm chán ghét không muốn nghe thì lập tức hiến thân, ít nhất Thẩm Tử Diệc sẽ không ghét thân thể của cậu.
Nào ngờ Thẩm Tử Diệc lại cứ thế mà ôm cậu ngủ thiếp đi, khóe miệng còn đượm ý cười.
Lâm Du ngây ngô nhìn anh thêm một hồi lâu, hôn hôn khóe môi anh, nghiêm túc nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh, hôm nay em rất vui.”
Thẩm Tử Diệc vẫn chưa ngủ sâu, nghe được tiếng nói thì nhíu nhíu mày.
Lâm Du còn cho rằng mình làm ồn, vừa định nói xin lỗi, Thẩm Tử Diệc đã mơ màng ừm một tiếng: “Anh cũng vậy.”
Lâm Du cảm thấy mình có một chút muốn được nước làm tới, vừa nếm được xíu ngon ngọt, sáng sớm hôm sau đã bắt đầu hỏi Thẩm Tử Diệc tối nay có về nhà ăn cơm không.
Thẩm Tử Diệc nhéo cằm cậu trêu ghẹo: “Em muốn anh về nhà ăn sao?”
Lâm Du vô cùng nghiêm túc nhìn anh: “Muốn ạ.”
“Ừ.”
Thẩm Tử Diệc không nói gì thêm, Lâm Du không đoán được tâm tình của anh: “Nếu như anh bận…”
“Anh sẽ về sớm.”
“Tuyệt quá! Em sẽ làm thêm vài món anh thích ăn!”
Thẩm Tử Diệc đầy hứng thú hỏi: “Anh thích ăn món gì?
Lâm Du bla bla nói những mấy món, Thẩm Tử Diệc buồn bực, anh rất ít ăn tối ở nhà, sao cậu lại biết rõ thế nhỉ.
Trên đường tới công ty anh lại nhớ tới “Những năm tháng ấy tôi làm chó liếm”, kết quả ấn mở ra thì thấy tác giả cập nhật một câu: “Hôm nay ngưng cập nhật! Phải nấu cơm cho chồng yêu!”
Anh bực mình ném điện thoại qua một bên: “Làm cơm làm cả ngày cơ? Mượn cớ nhây cập nhật.”
Thẩm Tử Diệc trước giờ muốn gì được nấy, tính tình là kiểu mình ta là số một.
Bây giờ muốn xem truyện mà lại không có chương mới, còn lấy lí do kiểu này, anh cáu rồi nhá.
Anh lại nhặt điện thoại lên, đánh chữ lách cách, sửa mấy lần mới biến giọng điệu chất vấn trở nên nhẹ nhàng hơn: “Làm món gì ngon mà phải bắt đầu chuẩn bị từ sáng sớm vậy?”
Không lâu sau đã thấy trả lời, Thẩm Tử Diệc ôm điện thoại lâm vào trầm tư.
Ảo vãi.
Tại sao mấy món này giống hệt như mấy món Lâm Du nói lúc sáng vậy.
Lâm Du không phải là khéo nấu nướng, nhưng không dễ dầu gì Thẩm Tử Diệc muốn về nhà ăn, cậu rất là muốn thể hiện tay nghề.
Không phải đều có câu nói con đường ngắn nhất để đi đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày hay sao.
Lâm Du nghĩ biết đâu Thẩm Tử Diệc cảm thấy cậu nấu rất ngon, không chừng mỗi ngày đều sẽ về nhà ăn cơm thì sao.
Sáng ra đã đi siêu thị mua thức ăn, đều là món phức tạp, dựa theo hướng dẫn nấu ăn lần mò trong bếp cả ngày, không hài lòng thì làm lại, bị bỏng mấy lần cuối cùng cũng xem như làm ra hình ra dáng.
Sau đó lại tắm rửa thơm phức, như thế thì Thẩm Tử Diệc ăn cơm xong là có thể ăn cậu luôn.
Hôm nay Thẩm Tử Diệc rất bận nhưng vẫn giảm hết công việc, đúng giờ về nhà.
Lâm Du vẫn giống như mọi khi hớn hở chạy tới ôm anh hôn anh, hôm nay lại không nhận được đáp trả.
Anh vừa vào cửa đã nhìn mấy món ăn trên bàn bằng vẻ mặt khác thường, lại chưa từ bỏ ý định nhìn lại lời nhắn của tác giả.
Đỉnh vãi, bốn món một canh, paste y như đúc.
Lâm Du cẩn thận nhìn anh: “Sao vậy anh? Không vui ư?”
“Không có… không sao.”
Tuy rằng sáng nay đã đoán ra được Lâm Du chính là tác giả văn học mạng mà anh xem.
Ngần ấy chứng cứ xác thực bày trước mặt anh, trong lòng vẫn có chút chấn động.
Sao mà có gương mặt đáng yêu ngoan ngoãn như vậy mà viết văn lại đau thấu tim gan vậy?
Một khi so sánh với nhau, Thẩm Tử Diệc lại nhớ tới những nội dung không đọc kỹ, hầu hết đều xảy ra với bọn họ, mà Lâm Du cũng không hề giống với dáng vẻ không tim không phổi mà cậu bày ra.
Lâm Du vẫn đang dè dặt mà quan sát nét mặt của anh, Thẩm Tử Diệc cụp mắt đổi đề tài: “Mùi gì vậy?”
“Không phải mùi cơm canh sao?”
“Mùi hương trên người em.”
Thẩm Tử Diệc lần theo mùi kéo tay cậu lên, mày dần nhíu lại.
Lâm Du tưởng anh ghét mùi thuốc mỡ trị bỏng khó ngửi: “Em đi rửa.”
“Không cần.”
Làm bữa cơm sao lại bị thương thành như vậy chứ, Thẩm Tử Diệc đau lòng: “Sau này anh không về nhà ăn nữa, em đừng bận nữa.”
Lâm Du nhìn mặt anh không vui, không dám nói nhiều thêm, gật gật đầu một cách thất vọng.
Lúc ăn cơm thì tâm trạng của Thẩm Tử Diệc tốt hơn nhiều, biết khen cậu nấu rất ngon, tùy tiện trò chuyện với cậu.
“Hôm nay ở nhà làm gì?”
“Nấu cơm.”
“Nấu cả ngày à?”
“… Dạ.”
Thẩm Tử Diệc thở dài: “Em cũng nên bồi dưỡng sở thích của mình, đọc sách gì đó.”
“Vâng ạ.”
Lâm Du ngây ngô đáp, lại nghĩ tới gì đó: “Bình thường anh thích xem sách gì? Em muốn xem giống với anh.”
Đang đợi câu hỏi này của em đấy, Thẩm Tử Diệc khẽ cười.
Lâm Du tưởng anh sẽ nói tác phẩm nổi tiếng của danh nhân nào, kết quả đôi môi mỏng của Thẩm Tử Diệc khẽ mở ra: “Có một quyển tiểu thuyết tên “Những năm tháng ấy tôi làm chó liếm”, em nghe qua chưa?”
Lâm Du suýt nữa mắc xương mà bỏ mình, đờ ra mấy giây mới cứng đơ lắc đầu: “Chưa ạ.
Anh… đọc chưa?”
Thẩm Tử Diệc đương nhiên sẽ không thừa nhận, anh đường đường là bá đạo tổng tài chẳng lẽ sẽ lót dép đu truyện xem tiểu thuyết của vợ viết sao? Còn bởi vì hôm nay không có chương mới mà nổi cáu, có hợp lý không?
“Vẫn chưa xem, trợ lý cứ đề cử với anh.
Cậu ta nói cập nhật chương mới chậm quá, anh định đợi hoàn rồi mới đọc.”
Lâm Du tạm thời thở phào, nhưng vừa nghĩ tới Thẩm Tử Diệc nếu như đọc rồi có thể sẽ phát hiện là của cậu viết không? Nghĩ sao cũng không bình tĩnh lại, cười gượng nói: “Đừng xem, tiểu thuyết mà, toàn chế linh tinh, có hay ho gì đâu.”
“Anh cũng nghĩ vậy.
Nhưng mà nghe nói rất hay, thế này đi,” Thẩm Tử Diệc lại múc một chén canh, ngon thật, hôm nay anh ăn nhiều ghê.
Anh uống nửa chén canh mới thong thả nói: “Ngày mai em xem đi, tối anh về nghe em kể lại nội dung truyện.
Nếu như cảm thấy không tệ thì anh xem.”
Lâm Du mất luôn khả năng ngôn ngữ: “…”
“Không muốn hả?” Thẩm Tử Diệc hơi thất vọng nói, “Nếu như em cảm thấy anh làm lãng phí thời gian của em thì…”
“Không lãng phí!” Cậu giúp Thẩm Tử Diệc làm gì cũng không lãng phí.
Huống hồ gì trên cõi đời này làm gì có ai hiểu rõ nội dung truyện hơn cậu chứ? Lâm Du nghĩ không bằng thừa cơ hội này cố ý kể nhạt nhẽo một tí, cắt đứt luôn ý nghĩ muốn xem của Thẩm Tử Diệc.
Ta đây thật đúng là nhóc lanh trí mà, Lâm Du lại vui vẻ: “Em xem, em xem!”
Đến tối làm xong chuyện người lớn nên làm, Thẩm Tử Diệc lại cẩn thận giúp Lâm Du lau thuốc bỏng đi rồi bôi lại.
Lâm Du được thương mà sợ: “Cảm ơn…”
Thẩm Tử Diệc chợt nhớ cái câu “Hôm nay ngừng cập nhật, phải nấu cơm cho chồng” kia của cậu viết.
Cậu chưa từng gọi chồng trước mặt anh đâu, anh nhướng mày hỏi: “Cảm ơn ai?”
“Anh…”
“Anh là ai?”
Lâm Du lí nhí gọi tên anh: “Thẩm Tử Diệc…”
Ngốc chết mất.
Thẩm Tử Diệc cũng không biết bị gì, người càng ngốc nghếch càng muốn nghe chính miệng cậu gọi, hạ giọng ra lệnh: “Gọi chồng.”
“ Hở?”
“Đừng giả điếc, em nghe thấy rồi.”
Lâm Du đỏ mặt gọi một tiếng, bấy giờ Thẩm Tử Diệc mới hài lòng vỗ vỗ đầu cậu: “Ngủ đi.”
Bởi vì một tiếng gọi này mà trong lòng hai người đều ngọt lịm.
Lâm Du hồi tưởng lại dư vị cả buổi mới nằm xuống bên cạnh Thẩm Tử Diệc, ôm eo anh: “Anh nói không về ăn là sợ em lại bị bỏng sao…”
“Nếu không thì sao?” Thẩm Tử Diệc hỏi lại, “Em cho rằng anh không muốn thấy em à?”
Lâm Du không hé răng.
“Sao lại nghĩ như vậy, em thấy anh đối xử với em không tốt ư?”
Hai hôm nay rất tốt, trước kia… cũng không thể nói là không tốt.
Thế là Lâm Du đáp: “Tốt ạ.”
“Tốt thì sao em…”
Tại sao viết ra lời văn như thể bất kỳ lúc nào cũng sẽ BE, tại sao luôn bày tỏ nỗi lo sợ của em trong truyện, tại sao luôn lo lắng anh sẽ vứt bỏ em.
“Sao ạ?”
“Không có gì.”
Hỏi thẳng e rằng cậu sẽ sợ mình nổi giận, sẽ không nói gì hết.
Không nói, vậy thì viết đi vậy.
Lâm Du thường xuyên sẽ nói chuyện vụn vặt cuối truyện, xem ra đó mới là suy nghĩ chân thật của cậu.
Với cả tiểu thuyết thì khó tránh khỏi thêm thắt các yếu tố nghệ thuật, cậu thật sự nhìn bản thân mình thế nào đây…
Thẩm Tử Diệc nói: “Hôm nay trợ lý của anh không có chương mới để xem, làm việc cũng mất tập trung.”
Bọn họ xưa nay chưa từng có chuyện tâm sự trước khi ngủ, còn là chủ đề này nữa, Lâm Du gượng cười hai tiếng: “Hả, vậy sao…”
Thẩm Tử Diệc bỗng dưng hỏi không đầu không đuôi: “Em nói xem tác giả ấy, nếu như cậu ta hôm nay không đăng chương mới, ngày mai có phải là phải bù hai chương không?”
“Ơ?… Dạ…”
Thẩm Tử Diệc lại hỏi: “Em muốn tới công ty anh làm không? Như vậy mỗi ngày em đều có thể ở cùng với anh.”
Quả thật là giống như đang nằm mơ.
Lâm Du cật lực gật đầu, lại cảm thấy vẫn chưa đủ thành ý: “Muốn, em muốn ạ.
Em rất muốn đi.”
“Được, quyển tiểu thuyết mà anh nói, em xem xong viết cảm nghĩ hai nghìn chữ.
Trước tiên anh xem thử khả năng tổ chức ngôn ngữ và khả năng biểu đạt của em, xem như là thi viết.”.