Ông Giang lưng còng, sốt ruột chạy cả đường, sợ chạy chậm thì gánh nặng sẽ đè nặng thân thể nhỏ gầy của cháu gái.
Ông ấy vội vàng đón lấy gánh nặng: "Cháu là một người nho bé, làm sao có thể gánh vác gánh nặng được, về tới nơi cháu lại bị thương mất.
”Hai thế hệ của ông ấy và ba Giang, từ mười mấy tuổi đã bắt đầu đào sống gánh đắp đê, mấy chục mấy trăm dặm đê sông, chính là hai thế hệ bọn họ dùng vai trần, từng tay từng tay đào ra, từng gánh từng gánh gánh ra.
Bọn họ đã chịu khổ nên không muốn các cháu lại chịu khổ thêm một chút nào nữa.
Nhưng cháu gái nhỏ còn nhỏ như vậy thì làm sao gánh nặng được.
Ông nội Giang thương xót cô, cô cũng thương xót ông nội Giang, đi theo phía sau ông nội Giang, không ngừng muốn đem gánh nặng về: "Ông nội, ông nội, để cháu gánh, cháu có thể làm được, ôi trời, để cháu để cháu làm!”Ông nội Giang tuy rằng dáng người gầy gò lưng còng, nhưng cũng cao hơn một mét tám, Giang Ninh phát triển muộn, vóc người cũng cao muộn, một người gầy nhỏ bé, làm sao đón được gánh nặng của ông nội Giang chứ.
Ông nội Giang còn chê cô cản đường mình, phất tay bảo cô đi đi: "Cháu đi đến ruộng lúa trông coi lúa cho ông đi, mấy con chim sẻ phiền phức đáng chết đó, hễ cháu không chú ý là chúng sẽ đến trộm lúa ăn.
”Trông nom lúa ở ruộng lúa, trông nom vì không chỉ sợ người ta ăn trộm, còn có các loại chim, còn thỉnh thoảng lật mặt lúa phơi nắng, mưa lớn sắp tới, còn phải kịp thời thu hoạch lúa, dùng rơm rạ đắp lên, phòng ngừa bị mưa ướt khiến cho lúa nảy mầm.
Giang Ninh bất đắc dĩ, đành phải đi đến cánh đồng lúa, ông nội Giang nói không sai, ông ấy mới rời đi trong chốc lát đã bay tới rất nhiều chim sẻ ăn lúa trên cánh đồng lúa.
Giang Ninh vội vàng chạy tới hô đuổi bọn chim sẻ rời đi.
Chim sẻ thấy có người đến đuổi chúng, chúng lập tức vỗ vỗ cánh bay lên, chúng nó cũng không đi, từng con từng con xếp hàng đứng trên dây điện bên cạnh cánh đồng lúa, nhìn chằm chằm lúa phía dưới, lúc nào cũng chuẩn bị cướp trộm.
Ông nội Giang rất nhanh đã trở lại, thấy trên người cô đều là bùn đất, thúc giục cô: "Cháu cũng mau trở về tắm rửa lại.
" Lại nói: "Cũng không biết ngươi mò nhiều trai làm gì như vậy, thứ kia vừa già vừa tanh, nhai cũng nhai không được, nếu không phải ông phải đi trồng lúa thì ông cũng đi mò cá rồi.
”Ông nội Giang cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì không thể đi mò cá trên bãi sông.
Ba Giang mẹ Giang đi mò cá, còn không biết có thể rơi vào miệng cháu gái mấy đũa, đáng tiếc trạm thủy điện đã hút hết bãi sông ra, nên không cần bơm nữa, ông ấy cũng không cách nào thả lưới bắt cá.
Giang Ninh không lập tức về nhà mà cô còn phải trở về bãi sông, lấy chậu tắm gỗ về nhà.
Cả nhà dùng chung một chậu tắm, Giang Ninh rất không quen, mỗi ngày đều gánh nước, đứng trong chậu gỗ dùng gầu múc nước tắm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...