Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
"Đúng vậy, cũng may mẹ cô tính tình tốt, chỉ mắng nó vài câu.
Nếu là nhà tôi, không đánh nó một trận mới là lạ.
"
"Ai, tại Xuân Hoa mềm lòng, thấy nó không có mẹ nên luôn chăm sóc nó.
Ai ngờ lại nuôi một con sói mắt trắng, ôi, mẹ cô khổ quá.
"
Tưởng Ngọc Trân thấy mấy người hàng xóm lần lượt mắng Sơn Trà, trong lòng thầm hả hê nhưng trên mặt vẫn tỏ ra vẻ hiểu chuyện.
"Dì ơi, dì đừng nói thế, biết đâu nó không khỏe nên mới không dậy được.
"
Người phụ nữ đáp lời hừ một tiếng: "Nó chỉ lười thôi, có gì không khỏe chứ, cô chiều nó quá rồi, chiều đến mức nó vô pháp vô thiên.
"
"Đúng vậy, theo tôi thì nên gả nó đi sớm đi!"
"Lười biếng thế này, gả đi cũng chẳng ai thèm.
"
"Nhưng mà nó cũng đẹp mà, chỉ cần đẻ được con thì chắc chắn có người muốn! "
"Cũng đúng, Trần lão tam ở thôn bên vừa mới chết vợ mà, bảo bà mối hỏi thử xem, biết đâu nó chịu thì sao.
"
Một đám người vây quanh Tưởng Ngọc Trân trêu chọc không có ý tốt, cười ha hả, Tưởng Ngọc Trân cũng không có ý định ngăn cản, đợi mọi người cười xong, cô ta mới nói:
"Tôi vừa nấu cháo xong, chắc cũng sắp được rồi, phải đi gọi bố tôi ăn cơm, các dì cứ nói chuyện đi.
"
"Nhìn cô chăm chỉ kìa, từ đồng về còn phải nấu cơm, nếu Sơn Trà được một nửa chăm chỉ như cô thì cũng không đến nỗi bị ghét như vậy.
"
Tưởng Ngọc Trân nghe những lời dễ nghe vào tai, cười cười rồi đi.
Cô ta vừa đi, những người bên ngoài mới tản ra, vội vàng đi khắp nơi kể chuyện này như một trò đùa cho dân làng nghe.
Trong sân, Triệu Xuân Hoa xắn tay áo, khạc hai bãi nước bọt vào tay, lùi lại hai bước, định đạp cửa.
Căn phòng phía tây này là nơi để đồ tạp nham, ngày thường căn bản không đóng cửa, không biết con tiện nhân Sơn Trà này dùng thứ gì chặn cửa mà đẩy mãi không ra.
Bà ta hít một hơi thật sâu, chạy nhanh hai bước rồi đạp một cái nhưng cửa lại đột nhiên mở ra.
Bà ta không kịp phanh, ngã chỏng vó vào trong nhà, trẹo chân, lập tức kêu khóc như lợn bị chọc tiết.
"Ối! Chân tôi! Chân tôi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...