Những Mùa Táo Nở Hoa
Khi nào thì em mới quên được
Những điều mà thiên hạ hay nói
Em ơi
Dù sao cuộc đời vẫn cứ là bạc bẽo
Dẫu em có thiện lương đến nhường nào
Em thấy mũi dao cứa đứt màng tim
Em thấy nước mắt nhòe hai gò má
Em thấy đầu đau như ai chẻ nửa
Cuộc đời là thế mà
Có bao giờ ta dịu dàng được với nhau
Dù cùng là máu thịt
Dù cũng là tình thâm
Em biết không
Lớn lên rồi bỗng thấy mình vô tâm quá
Chỉ trẻ con và chỉ có trẻ con
Mới hỏi rằng điều gì khiến em buồn
Mà không thảy em vào những chiếc lồng định kiến
Đôi mắt thơ ngây nhìn thấu cả tâm hồn
Ôm lấy nó như ôm một con gấu bông nhỏ
Trước khi trèo lên giường
Để vơi bớt cô đơn
Chúng mình đòi hỏi gì ở cuộc sống này đây?
Một lời cảm thông hay một lời thương hại
Người ta chỉ thấy mình bé dại
Nên dễ dàng bỏ lại những nỗi niềm tuổi hai mươi
Cho em và vì em
Em ạ
Thương nhau như thế bằng mười ghét nhau
***
Có một sự thật tê tái và rởm đời mà kể ra thì thật là buồn. Mình vẫn nói là mình thương nhau, mình vẫn nói là người thương mình, nhưng cái kiểu thương này làm mình thấy trái tim và tâm hồn như bị bóp nghẹt lại. Đời thì buồn còn mình thì hèn, hèn đến độ không tự quyết nổi cho những bước ngoặt của cuộc sống. Tại sao mình lại lựa chọn như thế dù biết mình sẽ khổ đau, sẽ chết mốc ở một xó xỉnh nào đấy trước khi bước qua được tuổi hai mươi. Giá như mình đủ dũng cảm để xếp lại đời mình theo đúng những gì đáng nhẽ mình nên đi, dẫu nó có nhiều chút gian nan và mệt nhoài. Ừ, nhưng rồi ''thiên hạ'' lại thương mình theo một cái cách nhàm tẻ và kiêu ngạo, thế nào mới là tốt cho mình, "tao nói ra những lời như thế này vì mày chưa hiểu gì về cuộc đời đâu", "chỉ muốn tốt cho mày thôi", thế nào là tốt đây, mình cũng không biết nữa...
Cái mình cần không hẳn là một sự đồng tình, vì mình biết tuổi 18 chưa chắc những gì nói ra đã là cái đúng (tuổi 70 thì cũng thế thôi) . Có lẽ mình thật sự thèm khát một sự lắng nghe và chia sẻ, một sự quyết tâm đấu tranh lại hiện thực khổ đau và tàn khốc, đời chỉ buồn khi người ta cố tình sống nhạt nhẽo và lãng quên những nỗi đau, hoặc cho rằng chúng là quy luật để chẳng bao giờ làm gì khiến cuộc sống này tốt đẹp hơn.
"Em ạ
Thương nhau như thế bằng mười ghét nhau"
Mình chẳng ham hố gì cái kiểu thương ép uổng và thiếu sự thấu hiểu ấy, thà thế không thương mình thì còn vui hơn. Nhưng người ta không hiểu, và cũng không cố để hiểu, để rồi lại đòi hỏi ở mình một cái giá tương xứng cho "tình thương" mà họ bỏ ra.
Buồn thay, những người có máu mủ nhất với mình cũng cứ thương mình theo cái cách ấy, dù mình biết rằng cái tâm người không xấu như cái tâm của ''thiên hạ''. ( Hoặc cũng có thể là mình chỉ đang ích kỉ và vòi vĩnh những điều không tưởng, dù gì thì mình vẫn là người. )
Rốt cục thì,hóa ra người ta không chỉ chết vì đau khổ, mà còn có thể chết vì tình thương nữa. Chết như thế, nghe sao mà đắng cay.
edit: Chữ ''thiên hạ'' thực ra phần nhiều chỉ để ám chỉ một người thôi, nhưng nói ra sợ can tội hỗn láo với người không nên =))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...