Những Mùa Táo Nở Hoa
Khung cửa sổ màu cỏ úa
Khung cửa sổ màu chiều thu
Khung cửa sổ màu mắt người tôi thương năm ấy
Dòng tóc em đổ dài
Khung cửa sổ khép lại
Vần thơ tan thành khói
Bóng người đi bước mỏi
Và sẽ chẳng bao giờ tôi biết được
Nàng thơ bên khung cửa của ngày cũ đã đi đâu
*** Những ngày cũ kĩ vẫn luôn là những ngày đẹp nhất, dù ta có đi xa đến đâu và đi lâu đến nhường nào. Những người đã từng thuộc về quá khứ sẽ mãi chỉ đẹp ở trong khoảnh khắc đó mà thôi, bởi có lẽ thời gian sẽ khiến họ đổi thay thật nhiều. Mình viết cái này vì mình nhớ tới T., và thương T. nhiều hơn ngày trước, cái cô gái dịu dàng như bước ra từ một câu chuyện rất xưa của Hà Nội, mà như mình từng viết cho cậu ấy "Tóc người chảy suốt cơn mưa....". T. có cái "màu" của một nàng thơ, của một cảm giác an yên và bình lặng vô cùng, tóc dài và đen, giọng thanh và ngọt, bàn tay khẽ xoa lên đầu của con mèo nhỏ lim dim cuộn mình ngủ vùi dưới chân...
Mình nhớ cậu lắm, cậu vẫn còn nợ mình lưu bút nữa đấy, mà lưu bút của cậu mình viết cũng dài lắm đó. Thi thoảng nghe cậu cằn nhằn, hay bảo mình là viết đi, viết đi rồi tớ đọc, mình lại nhớ cậu, nhớ 12 Văn, nhớ Chu Văn An nhiều thật nhiều. Dù mình vẫn thèm được nghe cậu nói chuyện huyên thuyên để chuẩn bị lên lớp học tiếng mỗi chiều thứ ba, thì mình cũng biết là quá khứ không thể nào quay trở lại được. Chúng ta của ngày sau chắc sẽ khác những ngày trước, mà có hề gì đâu, chỉ cần ta vẫn dành cho nhau mọi điều tốt đẹp là đủ.
Mình không buồn nữa đâu.***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...