Những Mùa Táo Nở Hoa
Tí tách tí tách
Bên hiên nhà
Mưa
Bỗng chốc
Dội vào sân
Xối xả
Tôi đứng nhìn
Ngõ nhỏ mưa giăng kín lối
Mờ nước
Trắng ngà
Buồn có bao giờ đi
Yêu thương có bao giờ ở lại
Ngày còn mãi
Lung linh như sương nắng ban mai
Ngày dài thương em ngày dài không nổi
Ngày dài yêu em ngày xa quá đỗi
Biết lấy gì bù đắp cho em hả
Em ơi,
Để ta mơ mãi những ngày xa xôi
Ơi em, em à
Hôm nay trời vẫn mưa....
***
Mình không nghĩ rằng sau khi mình đã mài mặt ở một ngôi trường kinh tế suốt ba năm ròng, mình vẫn còn nhiều tình cảm đến vậy với văn chương. Mỗi một lần được nói về văn, mình thấy tâm hồn mình vui vẻ và thoải mái đến lạ, không còn những thắc mắc, nghi ngại, không còn gánh nặng khiến mình trĩu vai. Em mình đã hỏi mình rằng tại sao mình thích văn, vì nó thấy văn chỉ toàn những thứ khó hiểu, mình chỉ trả lời rằng bởi vì chị muốn hiểu về con người. Văn chương là con người và con người cũng chính là văn chương, suy cho cùng cũng không có quá nhiều khác biệt. Đọc một tác phẩm hay, mình thấy như mình cũng là nhân vật, mình thấy được nỗi đau của họ, niềm vui của họ, mệt mỏi của họ, bế tắc của họ, lỗi thoát của họ... Mình biết mình không đủ giỏi để chạm với đến những cái nghệ thuật trào phúng hay siêu hình, nhưng mình thấy thích thú trước chúng, mình thấy lạ lẫm nhưng cũng thật thân quen, vừa như là người vừa như cao hơn cả người. Mình thèm được viết lách quá, mình thèm được làm nghệ thuật quá, dù mình chỉ làm được bề nổi của nó thôi, chưa bao giờ mình nhìn lại những tác phẩm cũ của chính bản thân mà mình lại đau đáu như thế này. Như thể mình đã đánh mất một phần con người mình ở đâu đó, nhớ nhung đến quay quắt, rồi đi tìm hoài mà không ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...