Những Mùa Táo Nở Hoa
Ba nổi bảy chìm
Trăng lên cùng gió
Duyên đến duyên đi
Tình đành đem cho
Trên đỉnh núi cao
Em ngồi một mình
Trách thân phận hẩm
Trách người làm thinh
Đêm nay không trăng
Đường về thăm thẳm
Đêm nay không trăng
Đêm dài dằng dặc
Mùa qua tháng cũ
Chuyện xưa cũng rồi
Lẽ thường là vậy
Nước chảy hoa trôi
Về thôi em hỡi
Lên núi làm chi
Người như mây khói
Đến rồi lại đi....
Buồn quá, buồn đến đau thắt cả ruột gan, buồn đến mức không thể gượng dậy nổi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...