Những Mùa Táo Nở Hoa




Gửi cho em một nhánh xuân tình

Trên bờ vai kia là lá xanh như mộng

Ngày hạ trắng gói thầm bao nhung nhớ

Sớm đông về má đỏ đứng bên sông




Vốn em bảo em vẫn chưa có chồng

Cứ để tôi đợi tôi ngóng tôi trông 


Thấy áo em rách xót lòng tôi chẳng đặng

Nên mới gửi em mấy cuộn chỉ hồng




Sợi chỉ dài nối em xưa áo cũ

Nay nối thêm hai mảnh tình chúng ta

Em chê mong manh em nào biết

Vẫn thêu thương nhớ những mùa qua





Trông em bên ấy tôi bên này

Ước gì có chỉ đan cầu cho tôi 

Ước gì chỉ đan xong rồi

Lại đan một áo lục điều cho em...

***

Mình hay viết thơ tình, dù thực ra bây giờ mình chẳng yêu ai cả, và cũng không hẳn là mong mỏi một ai hết. Mình thích những bài thơ tỏ tình thời các cụ, vì nó hay và nó đẹp. Nó kín đáo, nó xinh xắn, nó giúp mình cảm thấy dễ chịu kể cả khi mình không muốn nhận những ý tứ đó. Nói chung là, vì nó đẹp nên nó bớt đau lòng. 

Mình vừa thi xong nên lên đây viết để có cảm giác không bỏ bê cái chốn này, ôi mình lười ghê ấy =)))). Dạo này mình bớt áp lực đi, mình tự thả lỏng bản thân mình ra để không còn mệt mỏi nữa. Cũng không phải là mình buông thả, chỉ là mình nghĩ đơn giản rằng nếu mình không vui thì những thứ mình cố gắng dành được chẳng có nghĩa lý gì. Mình đang suy nghĩ về việc học những thứ khác, đọc vài thứ khác, mình biết mình không làm chuyên ngành của mình được, nên mình đang cố tìm những thứ mình thấy mình khá để thay đổi. Nghỉ chân một chút, tâm trạng mình cũng tốt lên nhiều, và mình hy vọng những ai đang giống mình cũng thế.  

Cũng là ngày cuối cùng của năm cũ rồi, xin được trích vài lời của Người Kể Chuyện. 

Một năm trôi qua, những gì tôi đã đạt được chỉ bằng một phần rất nhỏ so với những gì tôi đã kỳ vọng vào ngày này của năm ngoái, và tôi hoàn toàn chấp nhận điều đó. Không trách móc bản thân, không đổ lỗi cho hoàn cảnh. Thậm chí tôi còn biết ơn những thất bại và trục trặc đã xảy ra với mình, vì chúng đã làm nên tôi, trong sự trở thành người khác của cuộc đời không ngừng nghỉ. Tối nay tôi ở nhà, nghe dòng xe và dòng người văng vẳng ngoài cửa sổ, tĩnh tâm đối diện với chính mình sau một năm dài bền bỉ.Một năm, được nhiều, mất cũng nhiều, nhưng những thứ ấy không thể bù trừ cho nhau. Và thế nào là được, thế nào là mất, nếu không phải chỉ là những tiếng nói khác nhau của ham muốn? Và cuộc đời này cũng có nhiều thứ hơn là những tính toán hơn thua.Niềm vui và nỗi đau của tôi cũng chẳng là gì so với sự bất tận và choáng ngợp của cõi sống, so với hàng tỷ kiếp người làm nên nhân loại. Tốt đẹp hay tồi tệ, đúng sai hay hơn thua, cuối cùng cũng chìm vào quá khứ, rồi như bông hướng dương, quá khứ quay mặt về ánh mặt trời treo mình trên bầu trời của lịch sử. Những sáng bừng tỉnh giấc, tôi cố gắng tận hưởng hết sự bất ngờ và khó đoán của ngày mai. Một người bạn mới của tôi, tình cờ xuất hiện ở đời này, nói tôi hãy cho phép chính mình được buồn. Phải thừa nhận thì mới có thể vượt qua. Vượt qua rồi thì chấp nhận. Chấp nhận rồi thì tường tỏ sự nhỏ bé của mình và nâng cốc chúc mừng sự kết nối với bạt ngàn những cuộc đời khác cùng tồn tại bên nhau. Chúc mừng năm mới!"




Không hẳn hoàn toàn là tiếng lòng mình, nhưng mình mong tương lai chí ít có thể nghĩ một cách bình tâm như thế...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui