Những Mùa Táo Nở Hoa
Và chắc em biết sẽ có một ngày
Vết cắt sâu hoắm vẫn còn chưa khô mùi nhựa mới
Em bóp chặt lấy quả tim mình, hoen gỉ
Như thể ngày mai những giọt nhựa rồi sẽ hóa thành tro
Và nếu trái tim có thể cầm nắm trên tay được
Có lẽ em đã đem chôn
Dưới mười ba tầng đất
Những vết cứa vụng về
Những vết cứa sắc ngọt
Em tự hỏi sao ta chẳng thể hôn lên mắt nhau
Cỏ không mọc trên đồi hoang
Rêu không mọc trên phiến đá cũ
Hoa không nở trên tim người rỉ máu
Và tình yêu,
Tình yêu không tồn tại trong ánh mắt người ta thương rất nhiều
Sẽ chẳng có gì đáng để mà buồn đâu em
Vì những gì quý giá
Vì những gì xót xa
Ta đã đem vùi sâu
Dưới mười ba tầng đất.
***Mặc dù rõ ràng là cái mình tự viết, nhưng mình chưa bao giờ thật sự hiểu cụm "mười ba tầng đất" là như thế nào, thơ mà, chúng cứ tự bật ra khỏi đầu như đã tồn tại từ rất lâu. Hôm ấy mình không ngủ được nên mới lồm cồm bò đi tìm máy để viết, viết xong cũng vẫn không ngủ được.
Mình cũng hay bảo là mình chả bao giờ thích BE, fic cứ có BE là né, thế mà xàm xí thì lại toàn về những nỗi buồn chẳng đầu chẳng đuôi. Có lẽ giống như những gì một bà chị khóa trên mình đã từng viết (bà ý viết thơ hay hơn mình nhiều), mình với cuộc đời nên dịu dàng với nhau dù chỉ một chút thôi. Mình biết là mình không đòi hỏi được, nhưng không thì buồn lắm, thôi buồn lắm***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...