H
ôm nay mình đang có hứng nên chap này sẽ viết liền vài chap của truyện luôn😆😆😆
--------------------------------
3
Vương Vệ Quốc chau mày, nghiêng đầu lắng nghe một lúc lâu rồi đập vào đầu Trần Xương Bình: "Đồ thỏ đế! Trong rừng này chỉ có ba người chúng ta, làm gì có ai khác ở đây?"
Trần Xương Bình không nói gì, chỉ đờ đẫn đứng dậy, cứ thế bước đi.
"Đi đâu thế?" Vương Vệ Quốc đã sẵn mệt mỏi, thấy Trần Xương Bình cứ như hóa ngây thì bực mình, nhặt lấy một cành củi đang cháy ném vèo đi.
Thanh củi đang cháy rực đập trúng người Trần Xương Bình. Đốm lửa đỏ đâm thủng cả quần áo, chọc vào da thịt, khói bốc xèo xèo nhưng Trần Xương Bình cứ như không hề biết đau, vẫn lầm lũi bước đi.
Vương Vệ Quốc lúc này mới chột dạ, quát lên: "Xương Bình, đi đâu thế?"
"Em nghe có tiếng người đang hát, còn gọi tên em." Trần Xương Bình lờ đờ đáp.
Vương Vệ Quốc vội đuổi theo: "Quay lại ngay!"
"Nó lại lên cơn điên đấy, anh cứ kệ nó!" Tôn Chí Trung vẫn điềm nhiên ngồi ăn. "Thường ngày nó toàn kêu là mình nhìn thấy ma quỷ, chắc giờ lại lên cơn hâm dở ấy mà."
Đúng vậy, Trần Xương Bình không phải được sinh ra trong thôn. Nhiều năm về trước, không biết ai đã bỏ cậu ta lại ở đầu thôn và đã được người dân trong thôn nuôi lớn. Từ nhỏ, cậu ta đã không được ai yêu mến. Có lần, một đám thợ săn đi săn đêm trở về gặp một bóng trắng dật dờ trên phố, nhìn kỹ mới nhận ra là Trần Xương Bình đang trần truồng nhắm mắt mà đi. Có người bực mình đập cho cậu ta một nhát, câu ta liền kêu ré lên, ngã vật xuống, miệng sùi bọt mép, toàn thân co giật.
Lại có một lần mấy ngày liền không nhìn thấy cậu ta, chẳng ai biết là đi đâu. Sau đó, có bọn trẻ ra sau núi chơi, phát hiện cậu ta đang nằm ngủ trong một cỗ quan tài cũ nát thò ra khỏi mộ. Người già trong thôn đều nói thằng bé này bát tự nặng âm, mệnh hợp ma quỷ. Người trong thôn đều xa lánh, chỉ có chú Đường là đối xử rất tốt với cậu ta. Lần này Kob tới thôn tìm người, bí thư chi bộ đã đồng ý đổi cậu ta lấy tem phiếu không chút đắn đo.
Vương Vệ Quốc tuy ghét cậu ta nhưng nhìn lại đống hành lý lỉnh kỉnh nên lại đuổi theo.
Lúc này, Trần Xương Bình đã đi khuất vào trong rừng cây. Vương Vệ Quốc vội rẽ đám cành cây rậm rạp đuổi theo, thấy Trần Xương Bình đang đứng trước một gốc cây, hai tay sờ soạng thân cây, ngửa cổ không biết đang nhìn thứ gì.
"Thằng thỏ đế kia, quay lại mau!" Vương Vệ Quốc chụp lấy vai Trần Xương Bình kéo lại. Trần Xương Bình vừa quay người lại, Vương Vệ Quốc đã giật nảy mình.
-------------------------------------------
4
Tôn Chí Trung lúc này cũng đã chạy theo tới nơi, vừa thấy Trần Xương Bình thì lập tức rú lên kinh hãi.
"Anh, hai người làm sao thế?" Trần Xương Bình kinh ngạc nhìn Vương Vệ Quốc.
Tôn Chí Trung đang định lên tiếng, bỗng thấy Vương Vệ Quốc nháy mắt với mình thì ngậm ngay miệng lại.
"Không sao!" Vương Vệ Quốc cố gắng nói thật bình tĩnh. "Sợ em bị làm sao thôi."
Trần Xương Bình lại ngửa cổ nhìn lên ngọn cây: "Anh này, em cảm thấy trên cây này có cái gì đó."
Tôn Chí Trung sợ hãi giật lùi lại vài bước, Vương Vệ Quốc vốn to gan lớn mật cũng thấy sởn da gà, vội ngước mắt nhìn lên cây. Tán cây rậm rạp, tầng tầng lớp lớp, phiến lá rất rộng, ánh mặt trời không thể chiếu qua, chẳng nhìn thấy gì. Nhìn mãi mỏi cổ, vừa định hạ đầu xuống thì bỗng từ trên không trung rớt xuống một giọt chất lỏng, rơi ngay trúng miệng.
Cảm giác tanh tưởi, mặn chát, dính nhép như máu khiến hắn nhổ phì phì liên hồi. Từ trên tán cây bỗng "rào" một tiếng, ba người còn chưa kịp giật mình thì một khối đen sì, to tướng đã rơi xuống, đè gẫy cành cây, đổ hụych xuống chính giữa ba người.
Tôn Chí Trung "ối" lên một tiếng, quay đầu chạy ngay. Vương Vệ Quốc cũng lạnh toát sống lưng, vội vã vung dao ném lia lịa, bất chấp đó là thứ gì.
Khối đen kia nằm im lìm bất động, mặc cho Vương Vệ Quốc băm vằm. Lúc này hắn mới nhìn thấy rõ, bất giác bật cười: đó chỉ là một con trăn lớn đã chết.
Con trăn phải dài đến bốn, năm mét, thân to như cái xô, thịt da nát bấy sau cú băm vằm của Vương Vệ Quốc. Rõ ràng khi rơi xuống, nó đã chết từ lâu rồi.
"Á, sao con trăn lại có tay người thế?" Trần Xương bình hét toáng lên, chỉ vào bụng con trăn.
Vương Vệ Quốc lại giật mình đánh thót. Nhìn kĩ lại, thấy đúng là từ bụng trăn thò ra hai bàn tay, một bàn tay còn cầm con dao găm, tay bên kia đeo tràng hạt màu xanh lá cây, tỏa áng sáng xanh dìu dịu.
Vương Vệ Quốc bừng hiểu ra, vội cầm dao rạch mổ bụng trăn. Từ bên trong lăn ra một cái xác người.
Không hiểu con người vắn số kia chui vào rừng Vạn Độc làm gì để đến nỗi bị trăn nuốt chửng. Thói quen của trăn là sau khi nuốt chửng con mồi sẽ leo lên cây để tránh bị thú dữ tấn công. Nạn nhân tuy bị nuốt vào trong bụng nhưng vẫn cố dùng dao găm rạch bụng trăn, kết quả là cả người và trăn đều chết.
Nhìn chuỗi tràng hạt sáng lấp lánh, có vẻ rất quý giá. Vương Vệ Quốc lòng tham trỗi dậy, bèn tháo lây luôn, chùi qua loa vào áo rồi đeo vào cổ tay.
"Anh này, không nên lấy đồ của người chết." Trần Xương Bình ngăn cản nói. "Dễ bị ma ám lắm đấy!"
Vương Vệ Quốc chỉ "hừm" một tiếng, nghĩ thầm có mày là ma thì có. Hắn lại ngồi thụp xuống, cố gắng chịu đựng mùi tanh tưởi, lục lọi trên cơ thể xem có còn thứ gì đáng giá nữa không.
Thi thể đã bị tiêu hóa nham nhở, trông giống như một khối sáp chảy, không còn nhận rõ hình thù. Hắn cầm con dao dài chọc vào thi thể, đột nhiên phát hiện ra chỗ bất thường.
Trên đầu thi thể còn mọc ra một cái "đầu" nữa tròn xoe trông như cái bướu.
Cơ thể người này co quắp rất lạ, giống như cái giẻ lau bị vặn xoắn hết cỡ nhưng trên vai còn loáng thoáng nhìn thấy có hai cánh tay nữa dính chặt vào thân mình.
Chẳng lẽ hắn là kẻ dị dạng hai đầu bốn tay?
Hắn chợt nhớ hồi nhỏ, trong làng có một thiếu phụ đang mang thai về thăm mẹ đẻ, tới quá nửa đêm mà nhà mẹ đẻ vẫn không thấy chị ta về bèn xách đèn lồng đi tìm, mãi một lúc lâu sau mới thấy chị ta xách làn trúc đi vòng quanh ngôi mộ hoang. Khi người nhà tìm thấy, chị ta vẫn ngỡ đang là ban ngày, mới đi được một lúc.
Bà đồng trong thôn nói chị ta bị "ma giữ chân", đốt giấy vàng uống với rượu nếp sẽ không sao.
Kết quả là khi chuyển dạ, chị ta sinh ra một đứa trẻ đầu trọc lốc, chỉ có đầu và mình, không có tứ chi, giống như mộy cục thịt. Người trong nhà cho là quái thai nên đã âm thầm vứt ra mộ hoang.
Con người trước mắt hắn cũng là một quái thai, quái thai thường sẽ bị vứt ngay đi khi mới đẻ, làm sao có thể lớn bằng này được? Chẳng lẽ có thể tự mình sinh tồn trong rừng Vạn Độc? Chắc là ít có khả năng.
Vương Vệ Quốc thấy trên thi thể không còn thứ gì giá trị nữa thì đứng dậy.
Tôn Chí Trung lúc này đã đánh bạo quay trở lại, vừa nhìn thấy cái xác quái dị đã nôn ọe ầm ĩ. Vương Vệ Quốc chau mày, chửi thầm: "Đồ vô dụng! Thằng oắt này ngày thường ham ăn biếng làm, nghe nói đi làm lính đánh thuê có tiền có gái thì bỏ nhà đi luôn. Dọc đường chỉ ăn với ngủ, không được chăm chỉ như thằng Trần Xương Bình."
"Chí Trung, mày vừa vừa thôi!" Vương Vệ Quốc quát.
Trần Xương Bình lấy ra một ống trúc, mở nút đưa cho Tôn Chí Trung. Không ngờ Tôn Chí Trung nhảy dựng lên, đập rơi luôn ống trúc: "Mày tránh xa tao ra!"
Trần Xương Bình ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhặt ống trúc lên, băn khoăn nhìn Vương Vệ Quốc.
Vương Vệ Quốc cố làm ra vẻ thản nhiên nói: "Kệ nó! Nó mất hồn vía cả rồi!"
Bỗng nhiên, có vài âm thanh quái dị vẳng từ xa lại.
Lần này, Vương Vệ Quốc cũng đã nghe thấy.
Chăm chú lắng nghe, loáng thoáng như tiếng con gái hát, hình như có cả tiếng cười nói râm ran...
Trong rừng Vạn Độc không một bóng người, lấy đâu ra tiếng hát của con gái?
Sực nhớ tới truyền thuyết về tiên nữ, Vương Vệ Quốc giật mình kinh hãi. Lẽ nào truyền thuyết lại là sự thật?
-------------------------------------
5
"Anh, em lại nghe thấy tiếng hát nữa đấy." Trần Xương Bình chỉ về phía đó. "Hai người cũng nghe thấy phải không?
Vương Vệ Quốc cảm thấy việc này thật ma quái, đang do dự không biết nên đi về hướng đó hay không thì thấy Tôn Chí Trung hai mắt đờ đẫn, đi thẳng vào rừng như kẻ mất hồn.
Thầm nghĩ, cứ loanh quanh trong rừng, kiểu gì cũng chết, mà hướng phát ra tiếng hát cũng vừa hay là vị trí vẽ hình đầu phụ nữ trên tấm bản đồ. Vương Vệ Quốc bèn quyết định cứ đi thử đến đó xem sao.
Nghĩ là vậy, Vương Vệ Quốc lập tức phăm phăm tiến vào trong rừng.
Đi được một lát thì Tôn Chí Trung đã mất hút. Trần Xương Bình vẫn bám sau lưng hắn. Cành cây, gai góc quẹt vào người tứa máu. Tiếng con gái cười nói đã nghe rõ hơn, còn xen lẫn cả tiếng nước xối rào rào trên mặt đá.
Tiếng nước mỗi lúc một rõ. Trên lá cây đã thấy đọng đầy những giọt nước long lanh trong vắt, không khí ẩm ướt mát dịu. Đi thêm khoảng hơn chục mét nữa, trước mặt Vương Vệ Quỗ bỗng sáng bừng.
Một mặt hồ xanh biếc như viên ngọc bích khảm trong thung lũng núi bao ba mặt. Một thác nước như dải lụa trắng phất phơ buông xuống, xối trên những khối đá cỡ lớn, nước bắn mịt mù như sương. Một dải cầu vồng lung linh treo trên thác.
Tôn Chí Trung đã đứng đó từ bao giờ, đờ đẫn nhìn xuống hồ nước. Vương Vệ Quốc tiến lại gần và cũng đã nhìn rõ rành rành, lập tức hai mắt phát sáng.
Trong làn nước trong veo gợn sóng xanh biếc, mười mấy thiếu nữ hoàn toàn lõa thể đang tung tăng bơi lội như bầy cá, thi thoảng lại có cô nhô hẳn người lên khỏi mặt nước, ngẩng đầu hát véo von, làn da trắng nuột bám đầy những giọt nước li ti, óng ánh như ngọc trai dưới nắng. Mái tóc đen mượt chảy như lụa trên vai. Đôi gò bồng đào căng tròn và eo lưng thì thon thả lượn thành một đường cong kéo dài vào trong làn nước...
Vương Vệ Quốc nuốt nước bọt ừng ực. Tôn Chí Trung kêu lên một tiếng kì quặc, cơ thể nhem nhuốc bùn đất nhảy tõm xuống hồ nước trong, trông thật ghê sợ.
Phát hiện ra những vị khách không mời, các thiếu nữ kêu ré lên, đưa tay ôm ngực, thụp xuống dưới nước, những khuôn mặt kiều diễm sợ hãi ngước lên nhìn họ.
Tôn Chí Trung vụng về quạt tay đạp chân theo kiểu bơi chó tiến lại gần, vùng nước xung quanh sôi lên ngầu đục. Đám thiếu nữ hè nhau bởi trở lên bờ, cuống quýt mặc quần áo. Vương Vệ Quốc lúc này mới trấn tĩnh lại, vội chửi mắng Tôn Chí Trung ầm ĩ, thầm tiếc hùi hụi vì mấy cô gái kia đã mặc quần áo cả rồi.
Đám thiếu nữ thấy Tôn Chí Trung vẫn hì hục đạp nước trong bộ dạng hết sức kệch cỡm thì chỉ về phía hắn cười phá lên. Tôn Chí Trung có lẽ đã bơi mệt nên đứng lại giữa hồ, ngây ngô cười đáp lại.
Thình lình, từ trong thác nước có một bóng đen lao vọt ra, rơi đánh ùm xuống nước. Trong hồ hiện rõ một cái bóng dài ngoẵng, lừ lừ bơi về phía Tôn Chí Trung.
Các cô gái trên bờ lập tức chỉ tay xuống hồ rú lên thất thanh. Tôn Chí Trung không hiểu, cứ ngỡ họ muốn nói hì với mình, hí hửng vẫy tay loạn xạ.
"Chí Trung, lên bờ mau, thằng đần!" Vương Vệ Quốc cảm giác có nguy hiểm, lập tức gọi lớn. Tôn Chí Trung vẫn đứng yên, chỉ quay đầu nhìn Vương Vệ Quốc, định phân trần gì đó. Đột nhiên, Tôn Chí Trung bỗng chới với như bị thứ gì đó túm lấy chân kéo tuột xuống dưới hồ, chỉ còn lại hai tay khua khoắng.
Mặt hồ lập tức cuồn cuộn bọt sóng như nước sôi. Qua làn nước trong vắt, có thể thấy Tôn Chí Trung đã bị một con cá lớn dài cỡ hai mét, đầu như con ếch đớp lấy nửa người dưới. Máu tươi mau chóng loang đỏ một vùng. Con cá há miệng táp liên hồi, mỗi lần táp, Tôn Chí Trung lại bị nuốt sâu thêm một đoạn. Miệng cá lởm chởm răng nhọn có móc câu ngược, thoắt cái, Tôn Chí Trung đã bị nuốt tới thắt lưng, đã không còn quẫy đạp được nữa, thân trên mềm nhũn, mắt, mũi, tai, miệng trào máu tươi.
Đớp thêm vài cái nữa, Tôn Chí Trung đã bị nuốt chửng. Con cá bơi lại lên bờ, tới trước mặt Vương Vệ Quốc, nhô cái đầu quái dị gác lên bờ hồ. Trong tiếng la hét hỗn loạn của các cô gái, con cá há ngoác miệng tanh tưởi. "Ọc" một tiếng, từ trong cổ họng ộc ra một bãi nước bọt xanh lét và một thứ gì đó tròn xoe bắn ra lông lốc.
Vương Vệ Quốc đã kinh hãi đến rụng rời, hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất, cách mõm cá chưa đầy một mét. May sao con cá đã lùi lại, lặn xuống dưới hồ, bơi ào ào đến trước thác nước, nhảy trở vào trong.
Vật tròn xoe kia đã dừng lại trên mặt đất. Đó là một cái đầu người nham nhở, trên lớp da đầu bầy nhầy vẫn còn sót vài cọng tóc, bộ mặt chỉ còn trơ xương, hai hốc mắt đen sì vừa hay chiếu thẳng vào Vương Vệ Quốc.
Vương Vệ Quốc rú lên kinh hãi, hai tay vô thức quờ quạng trong không trung, hai chân đạp đất đẩy lùi người lại, tràng hạt trong tay sáng lóe lên dưới nắng.
Các cô gái đã thôi la hét, cùng trợn mắt nhìn vào tràng hạt trên tay hắn, thì thầm vài câu gì đó với nhau. Rồi một cô gái trông có vẻ nhiều tuổi nhất men theo bờ hồ tiến lại gần, từ xa đã chắp hai tay trước ngực, trông rất cung kính.
"Anh ơi, chuyện gì thế?" Trần Xương Bình lập bập cất tiếng hỏi sau lưng Vương Vệ Quốc.
Vương Vệ Quốc lúc này mới nhớ ra, khi sự việc kinh hoàng xảy ra ngay trước mắt, Trần Xương Bình chẳng kêu lên một tiếng nào. Lúc này nghe cậu ta hỏi, hắn mới hoàn hồn đôi chút, quát ầm lên: "Mù à mà không nhìn thấy?"
"Em... anh ơi... em không nhìn thấy thật. Tự dưng em chẳng nhìn thấy gì nữa!" Trần Xương Bình mở căng hết cỡ cặp mắt tối sầm, sợ hãi nói.
Vương Vệ Quốc quay nhìn, thấy hai con mắt cậu ta đã không còn đỏ lòe như khi nãy nữa, chỉ còn là hai khối đen kịt như than, lòng trắng cũbg đã biến mất, đen ngòm tựa như vực thẳm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...