Một hôm sau giờ ngọ(sau 12h), A Hổ lén lẻn đến lấy giỏ trúc trước cửa nhà A Văn, chợt thấy một cái hũ nhỏ đậy kín nắp ở ngay giữa giỏ, đè trên một tờ giấy mỏng, A Hổ cầm giấy lên rồi mở ra xem, nhìn mấy dòng chữ thanh tú ngay ngắn, hắn chỉ biết được mỗi từ “Hổ”, thầm nghĩ chắc là viết cho ta, bèn vui vui sướng sướng đung đưa giỏ trúc lắc lư hũ nhỏ trở về núi.
“Hồ ly hồ ly, A Văn y trả lời thư của ta rồi, còn cho thêm cái này!” Mới bước vào hang ổ của hồ ly, A Hổ đã vội vàng giơ lên, nhích tới gần muốn hồ ly đọc cho hắn nghe.
Thân gửi A Hổ:
Lúc gặp *kinh trập, tiết xuân se lạnh, có mạnh khoẻ không. Nhớ về món quà các hạ tặng, hơn tháng không ngừng, *thịnh tình nan phụ. Đừng nghĩ ngợi nhiều tới chuyện cũ, thị phi đúng sai, thả theo gió thôi. Ngày trước ngài tặng nhà bếp một đống thịt chân giò, Hà Văn đặc biệt ướp một hũ *tương thịt, tay nghề chưa được tốt, tạm thời tỏ lòng cảm kích. Mong rằng *túc hạ, sau này đừng tặng thức ăn thịt rau nữa, Hà Văn xin lĩnh tấm lòng. Cầu chúc an lành.
Hà Văn tự viết
*Kinh trập: vào ngày 5 hoặc 6 tháng ba [xem chi tiết tại wikipedia] | *Các hạ: lời nói kính trọng dùng trong ngoại giao | *Thịnh tình nan phụ: khó có thể nhận tình cảm nồng hậu như thế | *Túc hạ: xưng hô kính trọng đối với bạn, thường dùng trong thư từ
“Xem xem cái rắm, ngươi hiểu hử?” Hồ ly đẩy đầu A Hổ đang càng lúc càng rúc lại gần ra.
“Nói đi nói đi, A Văn viết gì vậy?” A Hổ bị đẩy sang một bên, cũng không giận, hắn gục trên bàn ngửi cái hũ trong lòng bàn tay hai lần, ừm, mùi thịt.
“Hừ, nói ngươi thân mến, chuyện đồi bại lúc trước y tha thứ cho ngươi, cảm ơn đã tặng những món đồ kia, y tự ướp hũ tương thịt cho ngươi ăn, từ nay về sau rau nát thịt thối gì cũng đừng đưa tới nữa.”
“Cái gì? A Văn y không cần? Là chê vật nọ không đủ tốt ư…Vậy, vậy làm sao bây giờ…” A Hổ hoảng hốt đến độ xém chút quăng cả hũ nhỏ trong tay, cuống cuồng chẳng biết làm thế nào mới được.
“Tên ngốc nhà ngươi, điểm tốt không nghe lại lượm toàn phần xấu…Người ta nói tha thứ cho ngươi, nói cám ơn ngươi, làm tương thịt cho ngươi ăn ngươi cũng không nghĩ đến, chỉ lọt vào tai mỗi câu cuối.”
“…” A Hổ cúi đầu vuốt ve hũ nhỏ ở lòng bàn tay sắp bị chính mình hâm nóng, bật cười hắc hắc, rõ ràng khuôn mặt anh tuấn uy vũ bức người, vậy mà cương quyết lộ ra một điệu cười ngây ngô không cân xứng.
Hồ ly gấp lá thư lại theo đường gập ban đầu, lão cũng không thèm ngẩng mặt nhìn A Hổ đã nhét thư vào tay hắn.
“Hì, cất kỹ rồi…Nếu không cần thức ăn, ta liền đổi cái khác, chuyện nào có đáng gì…”
Sau khi gửi thư và tương thịt, không thấy trước cửa nhà A Văn xuất hiện giỏ trúc nào nữa, quả thật điều này khiến A Văn thoải mái hẳn, tiếp tục thanh thản ổn định mở quán nhỏ kiếm sống. Nhưng mấy ngày gần đây, mỗi khi gặp trên phố, y luôn thấy A Hổ đứng bên đường vác con gì đó hoặc bày món ăn đặc sản vùng núi, hoặc da xương thú, hay thảo dược các loại, không rao hàng, cũng không tăng giá. A Văn để ý mấy lần, không nhiều đồ lắm, buôn bán cũng ổn. Thỉnh thoảng giáp mặt nhau, hắn cũng chỉ gật đầu mỉm cười, hoặc dọn hàng xong thì tới ăn một tô mỳ vằn thắn lấp bụng, vẫn trả tiền nói cám ơn rồi đi như cũ. Nào biết rằng, cách cư xử và hành động lần này của A Hổ, đều do hồ ly dạy bảo nhiều lần mới ra, ngươi nói bao nhiêu lời thì có bấy nhiêu sai, chẳng bằng đừng nói; Hổ Vương uy nghiêm, cười không nhe răng; duy trì khoảng cách, cảm tình tăng lên gấp bội; phóng dây dài, câu cá lớn!
Nhưng mới qua vài ngày, A Văn mở cửa lại phát hiện một chiếc hộp vuông trông khá đơn giản dưới khung cửa sổ, mở ra thì thấy, một bó hương xông to bằng cỡ hai ngón tay, dùng tơ hồng tinh xảo buộc quanh. Qủa nhiên dưới hộp có một lá thư, trên đó ghi ‘đây là hương xông xua côn trùng, cuối xuân các loại sâu bệnh tăng nhiều, thật phiền não, tặng hương
xông để túc hạ tránh bị con kiến dơ bẩn bâu thức ăn và vân vân.’ A Văn lắc
đầu, vẫn xách hộp nhỏ vào nhà, ban đêm đốt một cây ở bếp, sau khi nhắm mắt hương thơm dịu nhẹ còn quanh quẩn, cũng giúp chìm vào giấc ngủ nhanh hơn.
Kể từ đó, thay vì rau trộn thịt ướp A Văn lại nhận được *khê thạch trơn láng, da thú mềm mại, bao dao băm, trâm gài tóc mài từ xương thú, *quạt hương bồ ngay dưới khung cửa sổ. A Văn thầm nghĩ vị hổ đại vương này rõ là không yên tĩnh được, bảo không cần tặng đồ ăn nữa, cách vài ngày lại bắt đầu tặng mấy vật gia dụng này, mặc dù món quà không lớn, nhưng thật sự là vật dụng nên có trong nhà. Trên chợ, đứng ở quán mỳ vằn thắn nhà mình có thể thấy gần đó, hắn gánh nước thay ông già trong thôn, khiêng bao gạo giúp bác gái bên đường, không thì trêu đùa búp bê(con nít) béo ú, nhưng gặp phải *phụ nhân thẳng tính rồi bị trêu chọc mấy câu, thì nhất định cứng lưỡi không đáp trả được, thoáng cái mặt đỏ bừng. Chưa đầy một tháng, nhóm người trên thị trấn cũng biết tới kẻ tự xưng đến từ quận bắc này, nói như thế bởi vì thợ săn là câu không lành. Thỉnh thoảng
A Văn giương mắt, bắt gắp ánh mắt sáng quắc của hắn, y liền hoảng hốt một trận. Rồi nghĩ tới những món đồ nhỏ hắn có lòng đưa tặng thì vừa sợ vừa mong, lại mừng lại lo.
*Phụ nhân: phụ nữ đã có chồng, thường thì ở tầm trung niên.
A Văn dự tính ngày hổ đại vương lén lút tặng đồ, trước lúc trời tối bèn đi nhặt ít lá khô với nhánh cây giòn, cẩn thận rải trước sân nhà mình, rồi trả vờ nằm xuống ngủ. Sao thưa trăng sáng, trời cao gió lặng, *giờ dần bảy khắc, ngoài cửa chợt vang lên tiếng sột soạt, lại thêm tiếng răng rắc, A Văn đoán chắc giẫm phải nhánh cây giòn rồi, y lập tức xoay người xuống giường, đột nhiên đẩy cửa tre ra.
*Giờ dần bảy khắc: nằm trong khoảng hơn 3h sáng
Ánh trăng phủ xuống lưng hình thể mặc áo đen đứng trước cửa, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy đôi mắt rất to, loé lên ánh sáng kinh ngạc.
“A A A A Văn?”
“Đúng là tại hạ.”
A Hổ nghe vậy thì hoàn toàn tỉnh ngộ, vội vàng ưỡn thẳng thân mình, xoay người bỏ chạy thục mạng, A Văn không hổ là thỏ yêu, phản ứng nhanh nhẹn, nhảy mấy bước đã túm được cánh tay A Hổ, và cứ thế khiến người ta bị kẹt giữa hàng rào.
“Sao ngươi lại chạy, ta đâu trách ngươi…” Nhờ ánh trăng chiếu sáng, A Văn trông thấy vẻ mặt “Hết hy vọng” của hổ đại vương mà muốn bật cười.
“Ta…ta…” A Hổ cuống hết cả lên, bắt đầu nói lắp theo thói quen.
A Văn cũng không nói gì, y kéo A Hổ vào phòng, thắp một ngọn đèn dầu, lại rót trà ra chén rồi đặt trước mặt A Hổ.
“Ngươi tặng nhiều thứ tốt như vậy, ta cũng không biết phải tạ ơn ngươi thế nào, trà mới thượng hạng này cũng là ngươi *sao tặng ta, bây giờ lại mang ra chiêu đãi ngươi, quả thực áy náy.
*Sao ở đây là 1 trong những bước sản xuất trà nha, mọi người có thể xem ở ĐÂY
“Đừng… Đừng nói thế, không hề gì, không hề gì.” A Hổ khoát tay, toàn thân ngồi thăng bằng trên ghế, tiến triển khi vào nhà lần này đã khá hơn đợt trước, hiện tại lại ngây ngây ngô ngô ngồi ở đây, không nén nổi cơn xúc động. Gió đêm cuối xuân hơi lạnh, ánh trăng xuyên qua cửa sổ phủ lên gò má, chẳng biết là lông mi của A Văn vụt sáng, hay do ánh đèn mờ ảo, giờ phút này tưởng chừng chỉ cần giơ tay sẽ chạm ngay tới bóng hình in trong mắt A Hổ, thoáng như một giấc mơ vậy.
A Văn thổi vào chén trà, xua tan hơi nóng đang bốc lên, nhấp một ngụm nhỏ mới ngẩng đầu nói:
“Thì ra người toàn tới vào giờ này, ban đêm nhiều sương, không sợ cảm lạnh à…”
“Ta khỏe lắm, cho dù bò xuống núi bằng một tay cũng không sao hết,” A Hổ thấy người trong lòng đang lo lắng cho mình, lập tức ưỡn ngực, giọng nói cũng to hơn, “Với lại ta đều hóa nguyên hình chạy xuống, vuốt cào trên đất, gió núi thổi vù vù, khỏi phải bàn nhanh cỡ nào.”
A Văn để chén trà xuống, tưởng tượng cảnh mãnh hổ ngậm giỏ nhỏ chạy như điên xuống núi, không nhịn được bèn cười khẽ, chắc là sơn đại vương này quen làm hổ rồi, cảm thấy thân xác người phàm chạy không tiện đây mà.
“Hiện nguyên hình chạy tới chạy lui trên núi, ngươi không sợ có ngày bị thợ săn bắt đi à.”
“Sao có thể a, ban đêm ai nhìn được mà thấy, nhìn thấy có thể làm gì nào, cho dù kiếp này tái xuất một Võ Tòng, cũng không đánh chết được đại trùng(hổ) ta đây!” Vỗ ngực một cái, khí phách vạn trượng, chỉ thiếu
điều hiện nguyên hình rồi chui lên nóc nhà gào thét trước trăng.
*Võ Tòng: nhân vật trong “Truyện Thuỷ Hử” tay không giết hổ, điển hình của anh hùng hảo hớn.
“Nói tóm lại, đừng biến hình tùy tiện, tuy ta và ngươi không phải ác thú, nhưng cũng là yêu tinh, cẩn thận vẫn hơn.” A Văn rót thêm trà vào chén của A Hổ, khẽ nói.
“Hắc hắc, được được, đều nghe ngươi, đều nghe ngươi …” A Hổ biết lời mình nói ban nãy đúng là hơi ngông cuồng, cũng liền ấp úng đáp ứng A Văn.
“Ah, nói tiếp…” Bỗng A Văn nhớ ra chuyện gì đó, y đứng dậy đi về phía kệ bếp, “Hôm đó nhờ có ngươi *trấn A Tứ hói đầu, bằng không chắc chắn hắn phá tan quán của ta…Đây là một vò Thiên Hoa Nhưỡng, tạm lấy làm vật tạ lễ, mong ngươi sẽ nhận.
*Trấn: ở đây là ý chỉ dùng vũ lực để duy trì sự yên ổn.
“Không không không,” A Hổ vội đẩy vò rượu đang nhào tới trước ngực mình, cho dù đã được đậy kín, hắn vẫn ngửi thấy từng hương thơm tinh khiết, “Chuyện này, chuyện này nếu đổi lại người khác cũng sẽ làm thế mà, ta nên, ta nên.”
“Hổ đại vương ngươi ghét bỏ rượu của ta sao…” A Văn giả vờ dỗi.
“Sao, sao có thể, rượu này, rượu này quá quý giá…” Ngày thường ta cũng không nỡ uống.
“Vậy thì nhận lấy, không nói tới chuyện A Tứ hói đầu, coi như cảm tạ việc ngươi giúp đỡ trong thời gian qua, nhận lấy đi.” A Văn mỉm cười, y liền nhét vò rượu vào ngực A Hổ.
“…A Văn là ân nhân cứu mạng ta, ta còn nói những lời ngu ngốc, nhận quà của ngươi, sao có thể làm thế được.” A Hổ lại đưa trả vò rượu. Hồ ly nói, nếu A Văn cho ngươi thêm đồ vật nào nữa, thì không được ưỡn cái bản mặt thèm thuồng rồi nhận luôn, dù muốn, cũng phải quyết tâm nói không cần. Tuy A Hổ thầm nghĩ hồ ly cho ra một biện pháp tồi, mùi hương của rượu này thơm đến nỗi ngay cả ông nội ta cũng phải chảy nước miếng, không được nhận thì đúng là bị giày vò, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn làm theo lời dặn từ chối liên tục.
Cứ đẩy tới đưa lui, chẳng biết bàn tay to trùm lên mu bàn tay trắng nhỏ từ lúc nào, tức khắc hai người ngừng cử động, bốn mắt giao nhau, thoáng chốc mọi nơi chìm vào tĩnh lặng.
A Văn chợt bừng tỉnh, vội vàng cúi đầu rút tay mình ra, rồi nắm chặt
thành quả đấm để trước ngực, trái tim đập thình thịch, chẳng biết phải làm sao.
A Hổ lặng im nhìn A Văn, hắn để vò rượu xuống bàn, duỗi bàn tay mình nắm lấy một bàn tay của A Văn, cẩn thận đan xen giữa những ngón tay cứng ngắc, cảm xúc ấm áp mềm mại truyền vào lòng bàn tay nhau. Vẻ kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt A Văn, y sững sờ nhìn động tác của A Hổ.
“A Văn… Ngươi đẹp lắm…”A Hổ nói năng vụng về, *hoa ngôn xảo ngữ là không hiểu nhất, dù mỗi ngày đều nghe hồ ly giảng bài, giờ phút này đây, vẫn chỉ biết bày tỏ cảm xúc tự đáy lòng, khen ngợi thẳng thắn.
*Hoa ngôn xảo ngữ: lời ngon tiếng ngọt nhưng không chân thật mấy.
*Tương thịt: Nguyên liệu của tương thịt gồm thịt heo, tương ngọt và gia vị cay, sau khi ướp xong rồi sấy khô sẽ thành một loại thịt ướp, đặc điểm của nó là có màu sắc bắt mắt, hương vị đậm đà, theo người xưa thì thường gọi là tương thịt.
*Khê thạch: là mấy viên đá ở các con suối, khe nước
*Quạt hương bồ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...