Những Lá Thư Từ Ban Công
Từ hôm đó, ngày nào tôi cũng đi học sớm. Thay vì xe bus tôi đi xe đạp để ngắm đường, ngắm người qua lại, ngắm sự nhộn nhịp của phố gửi vào đó nỗi buồn của mình. Tôi là thế, thích tàng hình trong đám đông, cảm giác ấy rất thú vị. Và để trèo lên ban công nhỏ kiếm chút bình yên suốt những ngày sóng gió kia.
Cho đến một ngày, tôi thấy ở góc ban công một cái may nghe nhạc và một mảnh giấy nhỏ. Điều kì lạ là bên ngoài tờ giấy viết tên tôi.
Đến: cô nàng khóc nhè
Chủ đề: chỗ ban công
Suốt tuần nay, cậu chiếm chỗ ngồi buổi sáng của tớ đấy.
P/s: mà khóc gì nhiều thế ??? nghe nhạc đi !
MNBĐD.
Kiểu thư điện tử gửi bằng tay à? Tôi giật mình đánh thót nhìn quanh. Không có ai. Cái thư này xuất hiện từ lúc nào không biết. Lại còn là chữ con trai nữa chứ. Ôi bí mật của tôi ! Lại còn cả cái máy nghe nhạc này nữa chứ. Cả playlist sao chỉ có một bài mà lại không có tên nữa chứ. Đứa nào hù mình chăng, nhạc rùng rợn à hay tiếng la hét. Liều mình tôi nhấn nút 'play'. Là giọng của Emilia:
"I'm a big big big girl
In a big big world
It's not a big big thing if you leave me
But I do do feel
That I too too will miss you much" .
Giai điệu quen thuộc mà tôi chỉ nghe mỗi khi buồn. Thế mà một tuần nay tôi quên mất liều thuốc hiệu nghiệm này.
Suốt buổi học, tôi nhìn khắp lớp, quan sát kĩ từng đứa xem đứa nào khả nghi nhất. Cuối cùng, một cách bất lực, tôi để lại lá thư tương tự chỗ ban công:
Đến: MNBĐD
Chủ đề: cậu là nhân vật nào trong lớp vậy ???
Thanks! Nhưng cậu là bạn nào để tớ còn trả lại máy nghe nhạc.
P/s: tớ không khóc nhè.
HTT.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...