Những Kẻ Nắm Giữ

Tại bất kỳ thành phố thuộc bất kỳ quốc gia nào, tìm đến một viện tâm thần hoặc trại phục dưỡng. Khi gần đến bàn tiếp tân, ngửa mặt nhìn lên trần bằng một vẻ nhàm chán hết mức. Cất giọng hỏi như thể đang nói chuyện với ai đó ở tận bên kia Trái Đất để xin gặp người tự xưng là "Kẻ Nắm Giữ Chiến Tranh" (Holder of War). Nếu cảm thấy một cái vỗ nhẹ lên vai thì bạn có thể an toàn nhìn xuống được rồi. Người nhân viên sẽ cười nhã nhặn với bạn rồi bước đi, và bằng một giọng điệu máy móc, anh ta kể về lịch sử của viện sở này. Không phản ứng gì cả cho dù câu chuyện đầy rẫy những lời kể đẫm máu, ghê rợn và sống động đến nhường nào, vì phản ứng vào lúc này đồng nghĩa với một chuyến đi không-khứ-hồi đến thẳng Địa Ngục.

Một lúc sau, bạn sẽ đến trước một cánh cửa bằng gỗ gụ và vàng ròng chạm khắc tỉ mỉ. Dừng lại ngay trước cánh cửa. Giữ nguyên nét mặt tẻ nhạt từ đầu đến giờ, có chăng là thêm một nụ cười toe toét đờ đẫn. Đừng chống đối khi người nhân viên chộp lấy lưng áo nếu không muốn anh ta chuyển gọng kìm, và lát sau bạn chỉ còn là một cái xác không đầu thôi.

Anh ta sẽ liệng bạn vào trong và đóng sầm cửa lại. Giờ bạn đang đứng trên một nơi mà xưa kia đã từng là một nông trại phì nhiêu, nhưng hiện tại đó là một chiến trường hoang tàn lở lói. Chiến binh vận hai màu quân phục: Một màu trắng sáng đến khủng khiếp nhưng đã bị lấm bẩn, cùng một màu đen đến phát bệnh và nhuốc nhơ. Bọn họ chiến đấu bằng những hành động dã man nhất bạn có thể nghĩ ra, và được vũ trang nào là súng trường, đại bác, đao kiếm, cung tên, ... tất cả những thứ vũ khí thời chiến từng xuất hiện kể từ khi thời gian bắt đầu trôi.


Không được lùi bước một khi đã đặt chân lên chiến tuyến, nếu không binh lính sẽ để ý thấy bạn, ngừng cuộc giao tranh ngay tức khắc và tiến về phía bạn. Bọn họ sẽ trút lên đầu bạn tất cả căm giận khát đói bởi vì bạn chính là nguyên nhân cuộc chiến này, và trong cơn kích động cuồng sát, họ không ngừng buộc tội bạn đã đẩy họ đến cảnh đổ máu.

Cũng không cố chạy trốn bằng cách quay lại cánh cửa nhé. Nó bây giờ đã ngập trong bùn và án ngữ bởi một người lính bộ binh mang súng lưỡi lê đang không ngừng gào thét. Nếu bạn thất thế trước hắn, hắn sẽ xé xác bạn chỉ trong vài giây mà bằng cách ma quỷ nào đó không để cho bạn chết. Cơn đau mà bạn phải trải qua CHẮC CHẮN sẽ hủy hoại luôn những gì tàn phế còn sót lại trong tâm trí bạn.

Nếu khôn ngoan thì hãy bỏ bộ mặt chán chường đi, thay vào đó là vẻ cương nghị, sắt đá không gì có thể lay chuyển. Đi theo kiểu quân đội (tức là bước đều bước thật ngay ngắn và chỉnh tề ấy) thẳng về trước cho đến khi thấy một tòa kiến trúc bê tông hư hại nghiêm trọng – nơi mà lúc trước có thể từng là một boong-ke chỉ huy. Không ngoái nhìn đằng sau nhé, bởi lúc này binh đoàn bọc thép vừa đến nơi và nếu bạn khựng lại hay nao núng bước chân, những cỗ xe tăng hung hãn kia sẽ đè nát thân thể bạn.

Khi đã vào bên trong boong-ke, bạn không được để mắt đến bất kỳ ai – dù họ yêu cầu bạn, cố gắng bắt chuyện với bạn, dù họ có thống thiết kêu gọi bạn đến thế nào đi nữa. Họ tất thảy đều cho rằng bạn là kẻ thù, và nếu như bạn trả lời họ thì bạn sẽ được tặng thưởng ngay lập tức một con dao cắm thẳng vào mặt. Hãy đi lên cầu thang dẫn đến tầng 2 của tòa nhà, bỏ lại sau lưng thanh âm chát chúa của cánh cửa rời ra khi một biệt đội súng bắn lửa tấn công.

Ở tầng 2, chỉ có duy nhất một người đàn ông ngồi bên chiếc bàn và đang hét lớn vào điện thoại. Nhìn xem, cầu thang dẫn lên tầng 3 giờ là một đống bê tông đổ nát. Quay lại người đàn ông, bạn trông thấy quân hàm Đại tướng, và ông ta không hề nhận ra chiếc điện thoại trên tay (và toàn bộ điện thoại trong tòa nhà) đã bị hỏng.


Đến gần ông ta và cúi chào. Bằng giọng trang nghiêm nhất mà bạn có thể thốt ra, nói lớn: "THƯA NGÀI!" (SIR!) Ngài Đại tướng sẽ giật mình và nhìn bạn chăm chăm. Nếu thấy bạn không phù hợp để gia nhập quân đoàn của mình thì đơn giản thôi, ông ta sẽ bứt rời thân thể bạn bằng tay không, và lúc này đây bạn đã được chung số phận với ông. Nếu cho rằng bạn xứng đáng, ông ta sẽ gật đầu đồng ý và nhìn như xoáy thẳng vào bạn. Mau chóng hỏi câu này, vì ông ta không thích những kẻ lề mề trì hoãn đâu.

Câu hỏi duy nhất ông ta sẽ trả lời: "Giờ tôi sẽ đi đâu thưa Ngài?" (Where do I go, Sir?)

Ông ta sẽ nói cho bạn nghe, bằng những chi tiết cụ thể, những chi tiết kinh hoàng nhất rằng người ta sẽ xúi bạn ám sát ông. ĐỪNG làm theo – ông ta là một chiến sĩ lão luyện và tinh nhuệ đến mức mà bạn không thể nào ngờ đâu, thử phá vỡ quân phép mà xem, cái chết của bạn sẽ vô cùng hỗn loạn. Nói xong, ông ta sẽ hô "Nghỉ" và giao cho bạn khẩu súng lục của ông. Bây giờ thì bạn rời bỏ quân phép được rồi, hãy nhận lấy và giắt súng vào bao – bạn làm gì có bao ư, sao không thử nhìn xem, bạn có rồi kia kìa.

Bỗng dưng một vụ nổ lớn tàn sát rất nhiều người khiến cho bức tường nổ tung, ông Đại tướng bị nghiền nát. Qua lỗ hổng to đùng trên tường, bạn có thể nhìn thấy đằng xa là một chấm dài mỏng – một tên lửa khác đang bay đến.


Nhắm chặt mắt mình, bất cứ giá nào cũng không mở ra. Toàn bộ âm thanh trên chiến trường khốc liệt kia nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi một phát đạn cụt lủn xé rách bầu yên lặng. Giờ hãy mở mắt ra.

Bạn đã quay về thực tại, đứng giữa một cánh đồng lúa mì bao la gợn sóng. Bằng cách nào đó bạn biết chắc đây là nơi sẽ diễn ra cuộc giao tranh tàn khốc mà bạn đã bước vào. Và bạn cũng biết rõ: Chính mình sẽ ngồi vào chỗ của viên Đại tướng kia.

Khẩu súng lục (The Pistol) viên Đại tướng đưa cho bạn chính là Linh vật thứ 44. Hãy học cách sử dụng nó – bên trong là một ổ đạn duy nhất còn lại. Nếu phát súng cuối cùng được bắn ra đúng lúc, bạn có thể thoát khỏi số phận giống ông ta. Còn nếu không... Bạn biết rồi đấy.  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận