Những kẻ điên rồ phải chết

Jordan ném bốn con phỉnh trắng vàng vào người hồ lì trưởng:
- Biếu các bạn đấy! - Anh nói.
Người chủ sòng baccarat nói với anh:
- Này ông Jordan, sao ông không ngồi đây, chúng ta đếm rồi đổi toàn bộ số tiền này thành séc?
Jordan nhét cái đống khổng lồ những tờ một trăm đô-la vào áo jacket, rồi những con phỉnh đen trị giá một trăm đô-la, để lại vô số những con phỉnh trắng vàng với mệnh giá năm trăm đô trên bàn:
- Ông có thể đếm số đó giùm tôi! - Anh nói với chủ sòng. Anh đứng lên để giãn chân tay, gân cốt, rồi nói, với giọng rất bình thường. - Ông có thể đưa ra chiếc giày khác?”
Tay chủ sòng do dự và quay qua tay quản lí casino đang đứng bên Gronevelt. Tay quản lí casino lắc đầu để tỏ ý không. Ông ta theo dõi Jordan và điểm danh chàng như là “Tay chơi thoái hóa.” Chắc chắn Jordan sẽ ở lại Las Vegas cho đến khi thua lại hết. Nhưng đêm nay vận đỏ chàng đang “vượng.” Tại sao lại tính ăn thua vào lúc vận may của người đó đang lừng? Ngày mai các con bài sẽ ra theo thứ tự khác hẳn. Chàng ta không thể hên mãi và rồi chẳng chóng thì chầy kết cục chàng ta cũng sẽ đến thôi, việc gì phải nóng vội. Tay quản lí casino đã từng thấy chuyện này quá nhiều lần rồi. Nhà cái có vô số cơ hội để thâu tóm cả thiên hạ hàng đêm với tiền xâu và những vận may:
- Dẹp sòng! - Tay quản lí casino hạ lệnh.
Jordan cúi đầu. Anh quay sang nhìn Merlin và nói:
- Tính đi và cậu lấy mười phần trăm của tiền thắng nơi cửa cậu.
Ngạc nhiên thay, anh bắt gặp một tia nhìn hầu như đầy muộn phiền trong đôi mắt Merlin và chàng ta nói:
- Không.
Mấy tay hồ lì đang tính những con phỉnh trắng vàng của Jordan và chồng chúng lại thành đống để các kiểm soát viên, chủ sòng và người quản lí casino có thể theo dõi việc đếm tiền của họ. Cuối cùng họ cũng đếm xong.
Chủ sòng nhìn lên và nói có vẻ cung kính:
- Thưa ông Jordan, ông được hai trăm chín mươi ngàn đô-la Ở đây. Ông có muốn ghi chung vào một tấm séc duy nhất không?
Jordan gật đầu. Các túi trong của anh vẫn còn đầy cộm những con phỉnh khác và cả tiền giấy nữa. Anh không muốn trả chúng lại.
Những tay chơi khác đã rời cái bàn và vòng quây khu baccarat khi người quản lí casino nói rằng sẽ không đưa chiếc giày nào ra nữa. Chủ sòng vẫn còn thì thầm.
***
Culli đã vượt qua đường ray và đứng bên cạnh Jordan, cũng như Merlin đã làm thế, cả ba trông giống những thành viên của một băng đảng đường phố nào đấy trong những chiếc jacket thể thao Vegas Winner.
Giờ đây Jordan thực sự thấm mệt, quá mệt để còn có thể chơi crap hay roulette. Còn bài blackjack thì quá chậm với giới hạn năm trăm đô-la. Culli nói:
- Anh đừng chơi nữa. Ôi lạy Chúa! Tôi chưa từng bao giờ thấy chuyện như thế này. Từ đây anh chỉ có thể đi xuống. Không thể đỏ như thế này nữa được đâu.
Jordan gục gặt đầu, tán đồng.
Nhân viên an ninh mang những cái khay đựng các con phỉnh của Jordan và các biên nhận có chữ kí của chủ sòng về quầy thủ quỹ. Diane nhập vào với nhóm và hôn Jordan một cái. Cả bọn đều kích động kinh khủng. Vào thời khắc đó Jordan cảm thấy thực sự hạnh phúc. Anh thực sự là người hùng. Mà không cần phải chém ai. Làm người hùng ư quá dễ? Chỉ cần đánh cược một số tiền lớn vào việc phân phối bài. Và thắng.
Họ phải đợi tấm séc từ quầy thủ quỹ quay lại.
Merlin chế nhạo Jordan:
- Anh giàu quá rồi, anh có thể làm bất kì điều gì anh muốn. Có tiền mua tiên cũng được mà!
Culli nói:
- Anh ta phải rời Vegas đi thôi.
Diane siết chặt tay Jordan. Nhưng Jordan nhìn trừng trừng vào Gronevelt, đang đứng cùng với người quản lí casino và hai kiểm soát viên đã bước xuống mấy chiếc ghế cao của họ. Bốn người đang thì thầm với nhau. Bỗng nhiên Jordan nói lớn:
- Xanadu số một, xin mời quyết đấu tay đôi với tôi, dám không?
Gronevelt tách ra khỏi mấy người kia và khuôn mặt ông ta đột ngột hiện ra giữa vùng ánh sáng chói chang.

Jordan có thể thấy rằng ông ta già hơn là anh từng nghĩ.
Ước chừng khoảng bảy mươi, nhưng trông hãy còn hồng hào khỏe mạnh lắm. Một mái tóc bạc nhưng cứng, dày, được chải gọn ghẽ. Khuôn mặt đỏ au một màu da thuộc chín. Nét mặt kiên quyết, thân thể tráng kiện, chưa hề oằn xuống với gánh nặng tuổi tác. Jordan có thể thấy rằng ông ta chỉ phản ứng nhẹ nhàng khi bị gọi tên bằng mã số điện thoại.
Gronevelt cười với anh. Ông ta không có sắc giận.
Nhưng có điều gì đó nơi ông đáp ứng lại thách thức, mang trả lại dòng nhựa rạo rực của thời thanh xuân sôi nổi, khi ông cũng là một tay chơi thoái hóa. Giờ đây ông đã tạo ra ình một thế giới an toàn, một cuộc sống ở trong tầm kiểm soát. Ông từng hưởng thụ mọi khoái lạc, từng cánh vác nhiều trách nhiệm, từng hứng chịu một số nguy cơ nhưng rất hiếm khi gặp được cơn “run rẩy” thuần túy của một chấn động tâm thần đột ngột mà sâu sắc như thế này. Sẽ dịu ngọt biết mấy nếu ta nếm lại một lần. Vả chăng ông cũng muốn xem Jordan sẽ đi xa đến đâu, cái gì khiến anh chàng vớ đậm được đến thế?
Gronevelt nói nhẹ nhàng:
- Anh có tấm séc ghi hai trăm chín mươi ngàn đô-la từ quầy thủ quỹ, đúng không?
Jordan gật đầu.
Gronevelt nói:
- Tôi sẽ bảo chúng cho bài vào một chiếc giày. Chúng ta chơi một cửa thôi. Ăn đúp hay thua sạch. Nhưng anh phải bắt cửa Tay chơi, tôi cửa Chủ ngân hàng. Chịu không?
Jordan gật đầu.
Mọi người trong vòng quây baccarat tỏ vẻ sửng sốt.
Mấy tay hồ lì nhìn ông chủ lớn Gronevelt với vẻ ngạc nhiên thích thú. Ông ta không chỉ đang chơi trò phiêu lưu một số tiền khổng lồ, trái với mọi luật lệ về casino, mà còn có nguy cơ mất giấy phép mở sòng bài nếu như Ủy ban quốc gia về cờ bạc khắt khe về chuyện đánh cá này.
Gronevelt mỉm cười với họ và hạ lệnh:
- Xào bài và cho vào giày đi.
Vào lúc đó ông chủ sòng baccarat đi qua cổng của vòng quây và đưa cho Jordan tờ giấy màu vàng hình thuôn, cạnh rằng cưa: chính là tấm séc trị giá hai trăm chín mươi ngàn đô. Jordan nhìn vào nó chỉ vài giây ngắn ngủi thôi rồi đặt vào lô tay chơi và mỉm cười với ngài Gronevelt:
- Chúng ta vào cuộc nhé?
Jordan thấy Merlin lui ra xa và tựa vào rào chắn màu xám bạc. Một lần nữa Merlin lại chú tâm “nghiên cứu” anh chàng lạ đời này. Diane bước xéo qua bên mấy bước, sững sờ. Jordan thích thú khi thấy họ ngạc nhiên đến thế. Điều duy nhất mà anh không thích đó là đánh cá chống vận đỏ của chính mình (vì vừa rồi anh đánh vào cửa Chủ ngân hàng và thắng lớn còn bây giờ phải chấp nhận thách thức của Gronevelt và đánh vào cửa Tay chơi).
Anh ghét ý tưởng mình lại rút bài ra khỏi chiếc giày và đánh cá chống lại cửa mình. Anh quay sang Culli.
- Culli rút bài giùm mình đi, - Anh nói.
Nhưng Culli kinh hoảng bỏ đi xa. Rồi Culli liếc nhìn tay hồ lì đã trút các quân bài khỏi cái hộp nhỏ dưới bàn và đang chồng chúng lên để xào bài. Hình như Culli rùng mình trước khi quay người lại để đối mặt với Jordan.
- Jordan, một cú bịp đấy.
Culli nói khẽ như thể anh ta không muốn có ai nghe. Anh bắn một tia nhìn điện chớp vào Gronevelt; lão ta đang trừng trừng nhìn Culli. Nhưng anh vẫn tiếp tục:
- Nghe này, Jordan. Cửa Chủ ngân hàng lúc nào cũng có lợi thế hơn cửa Tay chơi hai phẩy năm phần trăm. Ai chơi cũng thế. Đó là lí do tại sao tay nào đánh vào cửa ngân hàng cũng phải trả đến năm phần trăm tiền xâu. Nhưng bây giờ nhà cái nắm cửa ngân hàng. Với cú đánh cá bằng số tiền lớn cỡ này thì tiền xâu không có nghĩa gì. Tốt hơn là giành hai phẩy năm phần trăm lợi thế, bất kể tiền xâu. Anh hiểu điều đó chứ, Jordan? - Culli cố giữ giọng nói bình thường, nhỏ nhẹ. Giống anh ta đang lí luận để dỗ dành một đứa bé.
Nhưng Jordan cười:
- Mình biết mà, - Anh ta nói.
Gần như anh nói rằng anh còn dựa vào đó, nhưng thật ra không đúng.
- Thế nào, Culli, rút bài cho tôi đi. Tôi không đi ngược lại vận may của mình.
Tay hồ lì xào cỗ bài lớn rồi ngắt ra mấy phần đặt chúng kế bên nhau. Anh ta đưa con bài trổng màu vàng cho Jordan cúp bài. Jordan nhìn Culli. Culli quay lưng lại đi ra xa không nói thêm lời nào. Jordan đưa tay ra và cúp bài. Bây giờ mọi người đều tiến tới cạnh mép bàn.
Những tay chơi bên ngoài vòng quây thấy chiếc giày mới, muốn nhào vô ăn thua tiếp nhưng bị tay vệ sĩ cản lại. Họ bắt đầu phản đối. Song bỗng dưng họ rơi vào yên lặng.
Họ tụ tập chung quanh bên ngoài rào chắn. Người hồ lì lật mặt con bài đầu tiên mà anh ta vừa rút trong chiếc giày ra. Con bảy. Anh ta rút bảy quân bài ra khỏi chiếc giày ngang qua bàn, đến chỗ Jordan. Jordan ngồi xuống ghế của mình. Thình lình Gronevelt lên tiếng:
- Một tay thôi.

Người hồ lì đưa cánh tay mình lên và nói:
- Ông Jordan, ông đang bắt cửa Tay chơi, ông hiểu không? Bàn tay tôi đưa lên như là Chủ ngân hàng sẽ là bàn tay ông chống lại.
Jordan cười:
- Tôi hiểu.
Người hồ lì có vẻ do dự và nói:
- Nếu ông muốn, tôi có thể rút bài từ chiếc giày.
- Không, - Jordan nói. - Như vậy cũng được mà.
Anh thực sự thấy hứng khởi. Không chỉ vì tiền mà vì quyền lực tuôn trào từ anh bao trùm lên những người khác ở casino.
Người hồ lì nói vừa đưa lòng bàn tay ra:
- Một quân bài cho tôi và một quân bài cho anh. Rồi một quân bài cho tôi và một quân bài cho anh. Cứ thế?
Hắn đưa lòng bàn tay ra với điệu bộ đóng kịch, sát vào Jordan và nói:
- Một quân bài cho Tay chơi.
Jordan nhanh nhẹn và không cần chút cố gắng, rút các quân bài lưng màu xanh từ chiếc giày có khe. Hai bàn tay của anh, một lần nữa, lại rất ư duyên dáng không hề ngập ngừng. Chúng vượt qua khoảng cách của thảm nỉ xanh dương đến đôi bàn tay chờ đợi của người hồ lì; anh nhanh chóng lật ngửa chúng lên và rồi đứng sững sờ vì con chín bất khả chiến bại. Jordan không thể thua. Culli đứng phía sau anh buột miệng reo lên:
- Con chín thần kì!
Lần đầu tiên Jordan nhìn vào hai quân bài trước khi lật qua. Anh đang rút bài cho cửa của Gronevelt và vì thế mong gặp những quân bài thua. Bây giờ anh mỉm cười và lật lên quân bài của nhủ ngân hàng:
- Lại cũng con chín! Thế thì hòa. - Jordan cười lớn. - Tôi đỏ ghê. Và ông cũng quá may mắn.
Jordan ngước nhìn lên Gronevelt.
- Chơi nữa? - Anh hỏi.
Gronevelt lắc đầu.
- Thôi!
Rồi bảo với hồ lì, người chủ sòng bài và người kiểm soát:
- Dẹp sòng!
***
Gronevelt bước ra khỏi vòng quây. Ông đã hưởng thú đánh cá lớn, nhưng với bề dày kinh lịch của mình ông cũng thừa biết là không nên căng sợi dây đời sống đến giới hạn nguy hiểm. Mỗi thời điểm, chỉ một cơn choáng váng ngất ngây thôi. Ngày mai ông sẽ còn phải “đấm mõm” Ủy ban cờ bạc quốc gia về vụ đánh cá “phi chính thống” vừa rồi. Phải biện minh cho sự tương thích của hành động đó bằng quy luật “đa kim ngân phá luật lệ” ở mức độ nào cho lọt tai quý vị trong “Ban hội tề Kì bẽo” cũng sẽ là một vấn đề khá nhức đầu! Rồi ngày kia sẽ còn phải “hội thảo” khá dài hơi với cái thằng Culli lá mặt lá trái nữa chứ. Có thể ta đã lầm người chăng, lão phân vân tự hỏi.
Giống như những cận vệ, Culli, Merlin và Diane quây quần quanh Jordan để hộ tống anh ra khỏi vòng quây baccarat. Culli tóm lấy tờ séc màu vàng khía rằng cưa từ mặt bàn nỉ xanh dương lên, nhét vào trong túi áo bên ngực trái của Jordan, kéo dây phéc-mơ-tuya lại cho an toàn. Jordan cười rạng rỡ. Anh nhìn vào đồng hồ. Mới bốn giờ sáng. Đêm hầu như đã qua.
- Chúng ta đi ăn điểm tâm và uống cà phê đi, - Anh nói.
Anh dẫn cả bọn vào quán cà phê của casino.
Khi ngồi yên chỗ, Culli nói, như vậy là anh ấy có gần bốn trăm ngàn đô.
- Chúng ta phải đưa anh ấy ra khỏi đây!

- Jordy, anh phải rời Vegas đi thôi, anh giàu rồi. Giờ đây, với bấy nhiêu tiền, anh muốn… mua tiên cũng được. Hãy đi đi để vui chơi cho thỏa chí. Tội gì ở đây để rồi lại trắng tay.
Jordan thấy rằng Merlin đang nhìn anh đầy chủ ý. Nhìn… kiểu gì mà thấy muốn nổi sùng!
Diane chạm vào cánh tay Jordan và nói:
- Thôi đừng đánh bạc nữa anh. Em xin anh đấy! - Đôi mắt nàng sáng lên.
Và bỗng nhiên Jordan nhận ra rằng họ đang hành động như thể anh vừa thoát khỏi hang hùm nọc rắn hay vừa được ân xá khỏi án lưu đày. Anh cảm thấy họ hạnh phúc vì anh, cho anh. Và để tưởng thưởng tấm lòng bè bạn chí tình đó, anh nói:
- Bây giờ để mình chia phần cho các bạn, cả em nữa, Diane à. Mỗi người hai mươi thiên nhé.
Cả bọn đều hơi sửng sốt. Rồi Merlin nói:
- Tôi sẽ lấy số tiền đó khi anh lên máy bay rời khỏi Vegas.
Diane hăng hái tán thành:
- Đúng đấy, bọn này sẽ chỉ nhận phần tiền ấy ngay trước lúc anh lên máy bay để rời nơi đây thôi. Nhất trí chứ, Culli?
Culli không nhiệt thành đến thế. Có gì sai quấy đâu nếu ngay từ bây giờ ta nhận mỗi người hai mươi ngàn đô-la rồi đưa anh ta lên máy bay sau. Đấy là món quà hoàn toàn tự nguyện của anh ta mà. Cuộc chơi đã qua. Họ đâu phải ngại chuyện đem lại xúi quẩy cho anh ta nữa. Nhưng Culli có mặc cảm phạm tội và không thể nói ra ý nghĩ của mình. Và chàng ta biết rằng điều có lẽ sẽ là cử chỉ lãng mạn cuối cùng trong đời mình: chứng tỏ một tình bạn trung thực, như hai tên ngốc Merlin và Diane kia. Họ không biết rằng Jordan khùng hay sao? Rằng anh ta có thể tuột khỏi tay họ và sẽ đánh thua toàn bộ gia tài?
Culli nói:
- Nghe dây này, chúng ta cần giữ cho anh ấy tránh xa mấy bàn bài bạc. Chúng ta bảo vệ và trông chừng anh ấy cho đến ngày mai lúc máy bay cất cánh di Los Angeles.
Jordan lắc đầu:
- Tôi sẽ không đi Los Angeles. Phải đến nơi nào xa hơn nữa kia. Bất cứ nơi nào trên hành tinh. - Anh mỉm cười với họ. - Mình chưa từng ra khỏi nước Mỹ.
- Chúng ta cần một bản đồ, - Diane nói. - Em sẽ gọi tay Trưởng ban tạp vụ. Anh ta có thể kiếm cho chúng ta một bản đồ thế giới. Cũng như bất kì chuyện gì chúng ta cần đến.
Nàng nhấc máy điện thoại của quầy ăn lên và gọi.
Tay Trưởng ban tạp vụ rất tháo vát và giỏi xoay xở, từng giúp nàng rất nhiều việc, kể cả những việc hơi rối, chẳng hạn tìm giùm một bác sĩ phá thai lậu.
Bàn ăn nhanh chóng được dọn đầy thực phẩm, nào trứng, thịt muối, bít-tết nhỏ để ăn điểm tâm và bánh ngọt tráng miệng. Culli đã gọi món ăn cho xứng với những vị nhà giàu mới… được bạc.
Trong khi ăn, Merlin hỏi:
- Anh sẽ gửi mấy tấm séc cho các con của anh chứ?
Cậu ta không nhìn Jordan; anh chàng này yên lặng ngắm cậu rồi nhún vai. Anh thực sự chưa nghĩ đến chuyện ấy. Vì lí do nào đó, anh bỗng nổi giận với Merlin sao lại hỏi câu đó, những chỉ thoáng qua thôi.
- Tại sao anh ấy phải cho tiền ấy đứa nhỏ? - Culli nói. - Anh ấy đã lo cho con cái khá tốt. Có lẽ cậu còn sắp nói là anh ấy nên gửi mấy tấm séc cho vợ cũ của anh ấy nữa đấy hẳn.
Nói xong Culli cười lớn như thể đó là một điều vượt quá biên giới của tính khả thi và Jordan lại hơi nổi sùng.
Anh đã tạo ra một hình ảnh sai lạc về vợ mình. Thật ra nàng tốt hơn thế nhiều.
Diane đốt một điếu thuốc. Nàng đang uống cà phê và khuôn mặt nàng thoáng một nụ cười hơi nhuốm vẻ suy tư! Trong một lúc, bàn tay nàng chà xát vào cánh tay áo của Jordan trong một cử chỉ đồng lõa và cảm thông làm như thể chàng cũng thuộc cánh chị em ta và nàng đang liên minh chặt chẽ với chàng để thành lập một mặt trận thống nhất giữa những kẻ “tâm phúc tương cờ” chứ nào “phải người trằng gió vật vờ hay sao!” Nghĩ thế là nhầm to đấy!
Vào lúc ấy, tay Trưởng ban tạp vụ đích thân mang đến một bản đồ Atlas cỡ lớn. Jordan đút tay vào túi và lấy ra tờ một trăm đô la tặng anh ta để uống… cà phê gọi là lấy thảo! Anh chàng hí hửng “lên lớp” một điều gì đó.
Diane bắt đầu mở tấm bản đồ ra.
Thằng nhóc Merlin vẫn còn chăm bẳm vào Jordan.
- Thấy thế nào? - Cu cậu hỏi.
- Tuyệt, - Jordan trả lời. Anh cười, vui thích với nhiệt tình của họ.
Culli nói:
- Anh mà xáp vô đám bài bạc nào thì bọn này trùm bao bố khiêng anh đi đấy. Không đùa đâu. Anh ta đập mạnh tay xuống bàn, - Dứt khoát nghỉ. Không chơi nữa.
Diane đã trải tấm bản đồ lên mặt bàn, che lên trên mấy đĩa thức ăn dỡ. Họ cùng chăm chú nhìn vào bản đồ, trừ Jordan. Merlin xướng tên một thành phố châu Phi.
Jordan điềm đạm bảo rằng anh không thích du lịch đến cái châu lục nóng như đổ lửa đó.

Merlin đang ngừa người ra sau, không nghlên cứu bản đồ với những người khác. Câu ta đang quan sát Jordan và Culli, làm mọi người ngạc nhiên khi nói:
- Đây là một thành phố ở Bồ Đào Nha mà tôi biết, gọi là thành phố Mercedas.
Họ ngạc nhiên vì một vài lí do khiến họ không hề nghĩ rằng chàng ta lại có thể sống ở nơi nào khác ngoài Vegas. Thế mà bây giờ, bỗng dưng chàng ta lại biết một thành phố nào đó tít bên Bồ Đào Nha.
- Đúng vậy, Mercedas, - Culli nói. - Xinh xắn và ấm áp. Bãi biển thật đẹp. Một casino nhỏ với giới hạn tiền cược tối đa là năm mươi đô-la và chỉ mở cửa có sáu giờ mỗi đèm. Bạn có thể chơi thoải mái mà chẳng hề hấn gì đáng kể. Anh thấy thế nào, Jordan Chịu đi Mercedas không?
- Chịu, Jordan đáp.
Diane bắt đầu vạch hành trình:
- Từ Los Angeles vượt qua vòng cung Bắc cực đến London. Rồi bay một mạch đến Lisbon. Rồi em đoán là người ta đi bằng ô tô đến Mercedas.
- Không phải, - Culli nói. - Có máy bay đến một thành phố lớn gần đó, nhưng tôi quên tên thành phố gì rồi. Và phải đảm bảo sao cho anh ấy rời London nhanh. Các sòng bài ở đó cũng sát phạt nhau kinh lắm.
Jordan nói:
- Mình phải đi ngủ một tí đây.
Culli nhìn anh ta:
- Ôi Lạy Chúa, đúng vậy, trông anh phờ phạc quá. Lên phòng và ngủ một giấc đi. Chúng tôi sẽ thu xếp mọi chuyện cho. Chúng tôi sẽ đánh thức anh dậy trước giờ máy bay cất cánh. Và đừng có lò mò xuống lại casino nhé. Tôi và thằng nhóc Merlin sẽ trấn giữ cửa ải vào khu đánh bài đấy.
Diane nói:
- Jordan, anh đưa cho em ít tiền để mua vé đi.
Jordan rút ra một nắm lớn những tờ một trăm đô-la từ trong túi ra và đặt lên bàn. Diane cẩn thận đếm lấy ba mươi tờ.
- Vé hạng nhất cũng không tốn hơn ba ngàn đô, đúng không? - Cô hỏi.
Culli lắc đầu:
- Nhiều lắm là hai ngàn, - Culli nói. - Nhưng nhớ đặt khách sạn luôn cho anh ấy.
Anh ta gom những tờ bạc còn lại trên bàn và nhét vào túi áo Jordan.
Jordan đứng lên và thử thuyết phục họ lần cuối:
- Bây giờ chia phần cho các bạn được chưa?
Merlin nhanh nhảu đáp lời:
- Không, đợi đến khi anh sắp lên máy bay đã.
Jordan bắt gặp tia nhìn từ ái trên khuôn mặt Merlin. Rồi Merlin nói:
- Ngủ tí cho khỏe đi, khi nào kêu anh dậy, bọn này sẽ giúp anh thu xếp hành trang.
- Ok.
Jordan nói và rời quán cà phê rồi đi vào hành lang dẫn về phòng mình. Anh biết Culli và Merlin đã theo chân anh đến đầu hành lang để chắc ăn rằng anh không dừng lại để đánh bài. Anh mơ hồ nhớ rằng Diane đã hôn từ biệt anh và cả Culli đã bấu vào vai anh tỏ tình thân thiết. Ai có thể nghĩ rằng một anh chàng như Culli lại đã từng đến xứ Bồ Đào Nha!
Khi Jordan vào phòng mình rồi, anh khóa trái cửa chính hai vòng và cài then ngang. Giờ đây anh tuyệt đối an toàn, anh ngồi xuống mép giường. Và bỗng dưng anh giận khủng khiếp. Anh nhức đầu như búa bổ và toàn thân run lên không kiểm soát được.
Sao bọn họ dám tỏ tình thân thiện với anh? Sao bọn họ dám tỏ ý thương xót anh? Họ không có lí do nào? Chẳng có lí do nào để làm như thế. Anh chưa hề than vãn với ai. Anh chưa hề cầu cạnh cảm tình của họ. Anh chẳng bao giờ khuyến khích tình yêu mến từ nơi họ. Anh không ao ước chuyện đó. Nó làm anh thấy ớn.
Anh tựa lưng vào mấy chiếc gối, mệt mỏi đến độ không cởi nổi quần áo ra. Chiếc áo jacket, phồng lên với những con phỉnh và giấy bạc, trở thành… quá ư bất tiện nên anh lột phăng nó ra và bỏ mặc nó rơi tuột xuống bàn thảm. Anh nhắm mắt và nghĩ mình sẽ rơi vào giấc ngủ ngay thôi. Nhưng rồi nỗi khủng khiếp kia bỗng lại như luồng điện mạnh chạy suốt người anh, buộc anh đứng bật dậy. Anh không thể kiểm soát cơn run bắn của chân tay mình.
Bóng tối của căn phòng bắt đầu chập choạng những bóng ma nhỏ xíu lúc rạng sáng. Jordan nghĩ anh có thể kêu bà vợ cũ và cho nàng biết số tiền lớn mình vừa thắng được. Nhưng anh lại thấy mình không thể. Và cũng không thể nói với các con mình hay với bất kì người bạn cố tri nào. Trong những mảnh xám cuối cùng còn sót lại của đêm nay không có một người nào trên đời này mà anh muốn làm lóa mắt với vận đỏ lạ lùng của mình. Giờ này không có một ai chia sẻ với anh được cái niềm vui thắng bạc lớn được cả một gia tài của anh.
Anh đứng dậy ra khỏi giường để sửa soạn hành lí. Anh đã giàu và anh phải đi Mercedas để nghỉ ngơi, vui chơi. Nhưng ô kìa! Sao bỗng dưng anh thấy buồn chi lạ.
Anh bắt đầu thổn thức, nức nở rồi cơn tủi thân, hờn giận đột ngột trào ra như làn nước lũ, đục phá con để tâm hồn. Để tâm hồn anh vốn mong manh và nhiều vết rạn, chẳng mấy chốc đã tan vỡ trước những dòng lũ cuồn cuộn của cơn hồng thủy phi lí chìm lấp, cuốn phăng đi mọi ý chí hay suy tưởng. Anh chợt thấy khẩu súng nằm trong vali và rồi tâm hồn anh quay cuồng trong những vòng nước xoáy. Quá trình diễn tiến của những cuộc đánh bạc suốt mười sáu giờ vừa qua nhảy múa trong đầu óc thành những vòng luân vũ dồn dập không ngừng: con xúc xắc lấp lánh những con số thắng, những bàn chơi blackjack với các cửa thắng, bàn chơi baccarat hình thuôn đầy những nét mặt nhợt nhạt của những con bài chết được lật ngửa ra. Phủ óng lên những con bài đó là một người hồ lì, thắt nơ đen trên áo sơ mi trắng đưa cao lòng bàn tay về phía mặt anh và xướng lêa: “Một quân bài cho Tay chơi.”
Với một động tác dịu dàng, nhanh gọn, Jordan cầm khẩu súng lên trong bàn tay phải của mình. Tâm hồn anh trở lại sáng suốt và lạnh như băng. Và rồi một cách chắc chắn và nhanh nhẹn như khi rút hai mươi bốn con bài thắng liên tiếp trong ván baccarat hoang đường, anh đưa mũi súng chạm vào phần mềm nơi cổ mình và… bấm cò.
Trong giây phút thiên thu đó anh cảm nhận sự buông rời dịu ngọt khỏi nỗi kinh hoàng vẫn thường xuyên ám ảnh hồn anh. Và ý nghĩ có ý thức sau cùng là anh sẽ chẳng bao giờ đỉ du lịch, nghỉ ngơi ở Mercedas nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận