Những kẻ điên rồ phải chết

Chương 21
Khi Culli ra khỏi máy bay, anh kêu một chiếc taxi chở đến một Nhà băng danh tiếng ở Manhattan. Anh nhìn đồng hồ. Lúc đó đã quá mười giờ sáng. Gronevelt sẽ gọi, ngay bây giờ, cho vị tổng giám đốc của Nhà băng mà Culli sắp trao vali tiền.
Mọi sự diễn ra như kế hoạch. Culli được dẫn vào văn phòng của ông phó tổng và sau những cánh cửa khép kín, khóa kĩ, anh giao vali tiền cho ông ta.
Ông phó tổng dùng chìa khóa của mình mở vali ra và đếm một triệu đô-la trước mặt Culli. Rồi ông rút ra một biên nhận của ngân hàng, ghi số tiền kí thác và kí tên mình vào đó rồi trao lại cho Culli. Họ bắt tay nhau và Culli rời đi. Ra khỏi ngân hàng một dãy phố, anh lấy một phong bì đã ghi sẵn và đã dán tem ra khỏi túi áo jacket, nhét biên nhận vào đó rồi dán phong bì lại, bỏ vào hộp thư ở góc phố. Anh thắc mắc không hiểu cả chuyện này diễn tiến như thế nào, bằng cách nào ông phó tổng bao che số tiền rút ra và ai sẽ lấy số tiền kia. Một ngày nào đó anh sẽ biết.
Culli và Merlin gặp nhau tại phòng cây sồi của khách sạn Plaza. Họ chưa nói gì về vấn đề cho đến khi cùng dùng xong bữa trưa và rồi cùng tản bộ nơi Central Park (công viên trung tâm New York). Merlin kể cho Culli toàn bộ câu chuyện và Culli gật đầu và đưa ra vài nhận xét đồng cảm. Theo những gì mà anh có thể thu thập thì đây chỉ là một chiến dịch nhỏ của FBI thôi. Ngay cả nếu như Merlin có bị luận tội, chẳng qua cũng bị án treo là cùng. Không có gì phải quá lo lắng. Trừ chuyện Merlin là một chàng trai quá thẳng thắn nên sẽ cảm thấy xấu hổ khi mang một bản án trong hồ sơ lí lịch của mình. Đây là điều tệ hại nhất trong những lo lắng của anh ta, Culli nghĩ.
Khi Merlin nhắc đến Paul Hemsi, cái tên này reo lên như một hồi chuông trong đầu của Culli. Nhưng giờ đây trong lúc cùng tản bộ qua Central Park và Merlin kể với anh về cuộc gặp gỡ với Hemsi bố nơi trung tâm may mặc thời trang, thì mọi chuyện sáng ra. Một trong những nhà tài phiệt về may mặc thời trang vẫn đến Vegas nghỉ cuối tuần và vào những ngày lễ Giáng sinh, Năm mới, Charles Hemsi, là một tay đánh bạc lớn lớn và rất mê con đường âm u đưa tới nửa phần thế giới khác biệt.
Ngay cả khi ông ta đến Las Vegas với bà vợ kè bên, Culli vẫn phải thu xếp sao cho Charles thình thoảng vẫn vù được vài quả “tàu nhanh” và kịp chùi sạch mép để lại trình diện với bà trong tư thế rất đàng hoàng, phải phép!
Ngay trên sàn casino với bà Hemsi đang chơi roulette. Culli sẽ kín đáo tuồn cho ông Hemsi chiếc chìa khóa có kèm số phòng và nói khẽ đủ mình ông ta nghe mấy giờ cô gái sẽ có mặt trong phòng.
Charles Hemsi sẽ lang thang ra ngoài đến quán cà phê để thoát ra khỏi con mắt cú vọ của mụ vợ!
Từ quán cà phê, chàng sẽ chuồn vào cái mê lộ chằng chịt với cơ man nào là hành lang khách sạn để đến căn phòng ước hẹn được ghi số trên thẻ chìa khóa. Bên trong là một cô gái lẳng lơ, ướt át, với chất seX tươm ra trên từng mỗi phân vuông cơ thể, đang nằm chờ trong tư thế sẵn sàng. Chàng chỉ việc “vén tay mở khóa động đào, rẽ mây trông tỏ lối vào thiên thai.” Sẽ chỉ mất độ nửa giờ thôi là con tàu tốc hành nuốt hết khoảng đường dài để về đến nhà ga ngất ngư!
Sau bữa tiệc, Charles sẽ chi cho em một con phỉnh trị giá một trăm đô-la, rồi trong trạng thái thư giãn, thơ thời nhẹ nhàng, chàng lại chuồn vào hành lang trải thảm xanh, quay về casino. Chàng sẽ đi qua bàn roulette nhìn ngắm chị vợ đang đánh bạc, nói với chị ta vài lời động viên tinh thần đưa cho chị vài con phỉnh -loại năm, mười hoặc hai mươi đô-la thôi, rồi vui vẻ hòa mình trở lại vào cái đam hổ lốn bát nháo nơi các bàn craps. Một anh chàng vui tính, dễ mến, một tay chơi không tính toán thiệt hơn nên hầu như lúc nào cũng thua. Nhưng lại rất máu mê, không khi nào chịu rời sòng để ăn non khi thắng. Culli đã không nhớ ngay ông ta bởi vì Charles Hemsi đang tìm cách chữa trị căn bệnh của mình.
Hemsi mắc nợ cờ bạc khắp Vegas. Chỉ riêng phòng thủ quỹ của casino ở Xanadu đã giữ các giấy nợ của Charles Hemsi lên tới năm mươi ngàn đô. Một vài casino đã gởi giấy thúc nợ đến ông ta.
Culli báo với Gronevelt:

- Cái anh chàng đánh bạc khù khờ đó hiện đang nợ hơn ba trăm ngàn đô-la khắp thành phố này. Cả năm nay không ai thấy bóng lão ta đâu. Cháu nghĩ chắc lão ta lo làm ăn, kiếm tiền trả nợ cờ bạc để khỏi bị bêu riếu.
- Có thể, - Gronevelt nói. - Ông ta có một doanh nghiệp lớn ở New York. Nếu gặp năm làm ăn thịnh vượng, ông ta sẽ quay lại. Ông ta không thể cưỡng lại hai cái thú nhất chơi tiên, nhì giỡn tiền đâu. Mà chỉ ở Vegas người ta mới được hưởng một cách thoải mái, trọn vẹn. Một khi đã bén mùi, không dễ dứt được đâu.
- Và nếu như công việc làm ăn của ông ta lại không xuôi chèo mát mái? - Culli hỏi.
- Thì ông ta sẽ dùng đồng tiền Hiller, - Gronevelt nói. - Ông nhận ra vẻ mặt dò xét và ngạc nhiên của Culli.
- Đó là từ của những người ở trung tâm may mặc thời trang gọi. Trong thời kì chiến tranh bọn họ tạo được sản nghiệp từ những cuộc mua bán chợ đen. Khi nguyên liệu được phân bổ theo chỉ tiêu bởi nhà cầm quyền, một số lượng lớn tiền bạc qua lại dưới bàn. Tiền mà họ không phải báo cáo cho Cục Thuế lợi tức. Không thể báo cáo. Họ đều phất lên. Nhưng đó là tiền họ không thể để lộ ra.
“Nếu anh muốn làm giàu ở xứ này, anh phải làm giàu trong bóng tối.” Đó là câu Culli luôn nhớ đời.
“Anh phải làm giàu trong bóng tối.” Một tín điều của Vegas và không chỉ của Vegas mà thôi nhưng còn của rất nhiều những doanh nhân đến Vegas. Những ông chủ của các siêu thị, các doanh nghiệp bán hàng lấy tiền mặt, những ông trùm của hãng xưởng xây dựng, các vị chức sắc ám muội của giáo hội, ở mọi phẩm trật, những vị thu tiền từ các hộp “cúng dường.” Và những công ty lớn với hàng lô các vị tư vấn pháp lí chuyên tìm những lỗ hổng pháp luật để luồn lách.
Culli nghe Merlin chỉ bằng nửa lỗ tai. Cũng may là Merlin không bao giờ nói nhiều. Chuyện đó qua nhanh và trong lúc họ yên lặng tản bộ nơi công viên, Culli bật nút hiển thị mọi thứ lên màn hình tâm trí. Để rà soát lại cho chắc, anh yêu cầu Merlin mô tả Hemsi bố một lần nữa. Không, không phải Charles. Chắc là một trong các anh em của ông ta, một đối tác trong kinh doanh và theo giọng điệu đó, hẳn là một đối tác ở thế lấn lướt. Charles chưa bao giờ gây ấn tượng nơi Culli như là một nhà điều hành để hết tâm huyết vào công việc. Rà soát lại trong đầu Culli có thể thấy tất cả những bước mà chàng phải lần lượt tiến hành. Một “đường binh” đẹp mà anh tin rằng Gronevelt sẽ tán thành. Anh chỉ còn ba ngày trước khi Merlin phải xuất hiện trước khoáng đại hội thẩm, nhưng thế cũng đủ.
Vì vậy giờ đây Culli có thể ung dung tản bộ qua công viên, hàn huyên tâm sự, ôn cố tri tân với Merlin.
Một lần nữa, họ lại đặt ra cùng câu hỏi cũ về Jordan. Tại sao anh ta lại làm chuyện đó? Tại sao một người vừa mới thắng bốn trăm ngàn đô-la lại tự đập vỡ cái sọ dừa? Cả hai người còn quá trẻ để hình dung cái trống rỗng của thành công, để cảm nhận cái kinh nghiệm hư vô, mặc dầu Merlin đã từng đọc nhiều về điều đó trong văn chương sách vở. Nhưng Culli chẳng thèm mua chuyện nhảm ấy.
Tội gì đem nhét vào đầu những chuyện không đâu!
Anh biết “Cây bút chì,” một cây bút chì toàn bộ, sẽ đem lại hạnh phúc cho anh đến như thế nào. Anh sẽ là một hoàng đế. Những người đàn ông giàu sang quyền thế, những người đàn bà đẹp đến độ “chim sa cá lặn, đổ nước nghiêng thùng” sẽ là khách mời của Culli chủ nhân.

Anh có thể cho họ bay đến cùng trời cuối đất mà họ chẳng tốn đồng nào vì ngân quỹ của khách sạn Xanadu sẽ đài thọ hết. Chỉ bằng sự sử dụng “Cây bút chì” của “bỉ nhân” Culli này đây? “Nô tì” Culli lúc nào cũng sẵn sàng vung “Cây bút chì” vi vút để hân hạnh phục vụ miễn phí quý nam, nữ thượng đế! Anh có thể ban phát những căn phòng với tiện nghi xa xỉ, những món ăn trân kì, những loại mĩ tửu hảo hạng và các nàng kiều nữ, mỗi lần một em, hoặc hai, ba em cùng lúc để cho bạn được nếm mùi lạc thú “nhất dạ đế vương” và là những em nõn nà, đẹp đến não nùng? Nhưng không hề lạnh lùng, mà nóng hổi, sốt dẻo cắn vào một miếng nghe dòn rụm, ngửi thơm như múi mít! Tất nhiên là, chỉ với một điều kiện nho nhỏ thôi.
Mời ngài hãy mua những con phỉnh có mệnh giá kha khá, một trăm, năm trăm và một ngàn đô. Và mời ngài vào cuộc chơi. Baccarat hay crap hay tài xỉu hay roulette chúng em đều có cả để hầu ngài. Chỉ là một cái giá nho nhỏ để trả. Mà các ngài có thể thắng, biết đâu đấy, nếu các ngài hên. Thế là các ngài được ăn, được lại còn được gói đem về. Một đồng vốn bốn đồng lời. Quá đã? Còn chờ gì mà không chơi!
Còn thí dụ như quý ngài không gặp được vận hên, thì “bỉ nhân” xin có lời mách nước: quý ngài nên đánh bạc một cách thông minh, thì quý ngài sẽ không thua quá nhiều nếu gặp vận xui. Hãy đánh bạc theo đúng định luật xác suất của nhà toán học Pascal. Dứt khoát các bạn sẽ từ thắng đến hòa. Xui lắm cũng chỉ thua chút chút. Culli nghĩ mồt cách hào phóng là anh sẽ dùng “Cây bút chì” cho Merlin. Merlin sẽ có được mọi thứ cậu ta muốn bất cứ khi nào cậu ta đến Vegas. Thế mà giờ đây Merlin bị dính vào một việc bất hợp pháp. Hoặc ít nhất là không ngay thẳng. Song đối với Culli, chuyện đó quá thường, chỉ là một lầm lạc tạm thời. Bất kì ai cũng có lúc lầm lạc ít nhất là một lần trong đời. Và Merlin biểu lộ sự xấu hổ, ít ra là đối với Culli. Anh ta đã mất đi phần nào sự bình thản trong sáng của tâm hồn, phần nào lòng tự tin. Điều đó làm Culli xúc động. Bởi anh ta chưa bao giờ ngây thơ vô tội và anh ta lại quý trọng sự vô tội nơi người khác. Vì thế khi anh ta và Merlin nói lời từ biệt, Culli đã ôm Merlin và nói:
- Cậu đừng lo, mình sẽ thu xếp ổn chuyện đó cho. Thế nhé?
Merlin cười:
- Tôi có thể làm gì khác hơn được!
- Và khi cậu đến Vegas, mọi chi phí sẽ do Xanadu đài thọ, Culli nói.
- Cậu là khách mời của mình.
- Nhưng tôi không còn chiếc áo jacket Vegas Winner may mắn đó nữa, - Merlin cười nói.
- Đừng lo, - Culli nói. - Nếu cậu chìm sâu quá, mình sẽ đích thân chia bài để cậu gỡ gạc.
- Như thế là ăn cắp, đâu phải đánh bạc, - Merlin nói. - Tôi đã bỏ thói ăn cắp từ khi tôi nhận được lệnh gọi ra trình diện khoáng đại hội thẩm.
- Mình đùa thôi mà, - Culli nói. - Mình sẽ không làm điều đó với Gronevelt. Phải chi cậu là một nhan sắc mĩ miều còn được. Đằng này cậu lại xí trai quá.

Và anh ngạc nhiên thấy Merlin lại tỏ vẻ nao núng ngần ngại. Và anh có ấn tượng Merlin là một trong những người vẫn nghĩ là mình xấu xí. Rất nhiều đàn bà cảm thấy điều ấy nhưng đàn ông thì không, Culli nghĩ vậy.
Anh nói lời từ biệt lần cuối bằng cách hỏi Merlin có cần phần nào đến số tiền gửi ở khách sạn không và Merlin nói chưa. Thế rồi họ chia tay.
Trở về phòng mình ở khách sạn Plaza, Culli quay một loạt các cuộc gọi đến các casino ở Vegas. Đúng, các số nợ của Charles Hemsi hãy còn chồng chất. Anh gọi cho Gronevelt định trình bày đại cương kế hoạch của mình nhưng rồi anh vội đổi ý. Không ai biết được ở Vegas có bao nhiêu máy ghi âm mà FBI thiết trí trong thành phố.
Thế nên anh chỉ nói vắn tắt cho Gronevelt rằng sẽ lưu lại New York trong vài ngày và yêu cầu cho biết số nợ của những khách hàng trễ hẹn ở New York. Gronevelt nói ngắn gọn:
- Nhớ ăn nói nhỏ nhẹ, lịch sự với họ!
Culli đáp:
- Tất nhiên rồi, bác yên tâm.
Cả hai họ đều hiểu đang nói cho FBI ghi âm. Nhưng Gronevelt đã được báo động trước và sẽ chờ được giải thích, sau này ở Vegas. Lúc đó, Culli sẽ cho ông biết rõ hơn.
***
Ngày hôm sau Culli tiếp Charles Hemsi không ở văn phòng trung tâm may mặc thời trang nhưng ở sân golf Roslin tại Long Island. Culli thuê một chiếc xe limousine và tới đó sớm. Anh gọi thức uống ở căn tin câu lạc bộ và ngồi chờ.
Phải mất hai giờ trước khi thấy Charles Hemsi thoát ra khỏi các mối liên hệ. Culli đứng lên khỏi ghế và sải bước ra ngoài, nơi Charles đang tán gẫu với các đối tác của mình trước khi vào phòng thay quần áo. Anh thấy Hemsi đưa một số tiền ột trong các tay chơi, ông ta vừa nói thua độ đánh golf. Đúng là một tay đánh đâu thua đó. Culli làm như tình cờ gặp họ.
- Charles, - Anh lên tiếng chào. - Rất vui được gặp lại ông. - Anh chìa tay ra và Hemsi bắt tay anh.
Anh có thể thấy vẻ ngờ ngợ buồn cười trên khuôn mặt của Hemsi. Điều ấy có nghĩa là ông ta có nhận ra Culli nhưng không nhớ gặp ở đâu.
Culli nói:

- Tôi là Culli Gross ở khách sạn Xanadu đây.
Mặt của Hemsi lại biến sắc. Lo sợ trộn lẫn với tức giận rồi nhăn nhó. Culli cười rất duyên dáng và vỗ vào lưng Hemsi, anh nói:
- Chúng tôi nhớ ông lắm. Lâu quá không được gặp lại ông. Ôi trời! Không biết duyên cớ nào tôi tình cờ gặp được ông thế này? Thật là vạn hạnh.
Những tay chơi golf đang dạt vào hội quán câu lạc bộ và Charles bắt đầu đi theo họ. Nhưng Culli gọi với theo sau:
- Charles, hãy cho tôi một phút. Tôi đến đây để giúp ông mà.
Anh làm cho giọng mình đầy vẻ thành thật mà không cầu xin hay nài nỉ. Tuy thế lời anh âm vang mạnh mẽ, đanh thép.
Kẻ kia do dự và anh nhanh chóng đến kế bên:
- Nghe đây nây, Charles. Chuyện này chẳng làm anh tốn một xu nào đâu. Tôi có thể thanh toán mọi cuốn sổ đoạn trường của anh ở Vegas. Và anh không phải trả một xu. Chỉ cần ông anh của ông làm một ân huệ nhỏ.
Khuôn mặt bự, hơi cục mịch của Charles Hemsi tái đi và anh ta lắc đầu:
- Tôi không muốn anh tôi biết về những số nợ đó. Anh ấy sẽ từ tôi mất. Đừng, đừng bao giờ cho anh tôi biết chuyệ n.
Culli nói dịu dàng, với vẻ mặt buồn rười rượi:
- Các casino đã mệt mỏi vì chờ đợi rồi, Charles à. Những tay đòi nợ thuê sắp xuất hiện đấy. Ông biết bọn đó hành động như thế nào rồi. Chúng đổ quân xuống chỗ làm ăn của ông, tạo ra cảnh nhốn nháo, hỗn độn. Chúng kêu gào, la hét để đòi tiền. Khi nào bạn thấy một bầy côn quang mặt mũi hung tợn, người đầy những hình xâm gớm ghiếc đến gào nợ, chắc là cũng hơi căng đấy.
- Chúng không thể làm anh tôi ngán đâu, - Charles Hemsi nói. - Ảnh cứng cựa lắm và ảnh cũng quen biết nhiều.
- Hẳn thế, - Culli nói. - Tôi không có ý cho rằng chúng có thể buộc ông phải trả tiền, nếu ông không muốn. Nhưng anh ông sẽ biết và sẽ dính líu vào và toàn bộ câu chuyện này sẽ càng thêm rối. Thế này, tôi hứa một điều. Hãy nói anh ông gặp tôi và tôi sẽ cho đình chỉ mọi khoản nợ của ông ở Xanadu. Và ông có thể đến đó đánh bài, vui chơi như bình thường. Tôi sẽ vẫn bao ông mọi phí khoản, giống như trước đây. Chỉ có điều ông không được quyền kí sổ nữa, mà phải trả tiền mặt khi mua các con phỉnh đánh bạc. Nếu thắng, ông có thể trả bớt nợ cũ. Một cuộc thương lượng tốt đấy chứ, phải không nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận