CHƯƠNG 3 : SỨ GIẢ ĐỊA NGỤC Bóc lớp bao nylon bọc ngoài, Duy liếc ngay tem giá dán bên góc quyển sách cũ. Tám trăm ngàn đồng. Quá nhiều so với túi tiền học trò. Nhưng cậu đã biết cần phải làm gì.
Thật nhanh, Duy lướt qua phần đầu quyển sách bìa vải màu đỏ sẫm giờ đây đã bạc loang lổ. Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực. Duy cảm thấy rất rõ, đây chính là tài liệu cậu cần tìm.
Những trang giấy ố vàng, chừng như sẽ vỡ vụn nếu cậu lật mạnh tay. Mùi ẩm mốc tỏa ra từ quyển từ điển dày cộp sộc thẳng vào mũi. Cố gắng lắm cậu mới không hắt hơi. Mỗi khi Duy lật thêm trang nữa, thứ bụi xám xanh bay lên lởn vởn. Quyển sách được in cách đây đã hơn 50 năm. Cỡ chữ kiểu xưa nhỏ li ti, như một bày kiến co thành từng cụm, kéo lan từ trang này qua trang khác, với các kiến thức về lịch sử và nghệ thuật thời kì Cổ đại. Có một số từ kèm minh họa, những bức vẽ đen trắng to bằng hai con tem, nét bút thanh mãnh nhưng cứng rắn, hút mắt nhìn. Cuối cùng thì Duy cũng lật đến chương cần tìm, chương của kí tự P. Tuy nhiên, các trang sách cũ bết chặt vào nhau. Ngồi hẳn xuống lối đi chật chội giữa các kệ gỗ chất đầy sách, cậu kiên nhẫn bóc tách từng tờ, gượng nhẹ. Chỉ còn một trang nữa thôi, cậu sẽ tra được từ powder, rồi từ đó sẽ tìm thêm từ black powder - bột đen, hay magical powder - bột ma thuật. Ngọn đèn vàng treo trên sợi dây điện thòng xuống từ trần nhà bất chợt nhè nhẹ đung đưa. Có lẽ ai đó vừa đẩy cửa, đi xuống kho chứa sách. Ngay khi Duy nghĩ vậy, trang sách đang lật mở bỗng tối lại vì một bóng đen đổ xuống thình lình.
- Cậu tìm gì? - Vang lên giọng nói trầm và khàn - Cậu có biết cậu đã ở trong đây bao lâu rồi không?
- Dạ... - Duy luống cuống ngước lên.
Một làn khí lạnh toát tràn vào phổi khi cậu nhìn thấy một người đàn ông ngoài ba mươi, trang phục đen, cao lênh khênh, mái tóc dày rậm xõa thằng khiến vai và đầu ông ta nối vào nhau, tạo thành một khối đen to lớn. Đôi mắt sâu hoắm bên dưới khoảng xương trán nhô về trước đang cau lại, như muốn thiêu cậu ra tro. Tay áo rộng bằng thứ vải mềm màu đen phủ lòa xòa, để lộ ngón tay đeo những chiếc nhẫn kim loại mờ xỉn. Ngay trong lúc sợ hãi nhất, Duy vẫn ôm chặt quyển sách vào ngực. Tiếng tim đập mạnh thấm qua lớp bìa vải, khiến tay cậu run lên. Hình ảnh bóng đen in trên nền đá cẩm thạch ở khu thương mại cái hôm cậu và Ghi lần đầu đi xem phim cùng nhau đang trở lại. Không còn là một bóng ma, nó rõ nét và xác thực, gần đến mức chỉ cần đưa nhẹ tay, cậu sẽ chạm vào được. - Ông muốn gì? - Nuốt nước bọt, thay vì trả lời, Duy lại đặt câu hỏi. Trong đầu cậu chợt nghĩ đến tình huống gã này đang trở lại, lùng kiếm hộp phấn đen thất lạc.
- Cậu ở dưới này quá lâu. Tôi lo giá sách có thể đổ, chôn vùi cậu mà không ai nghe thấy tiếng kêu cứu. Từng có trường hợp tai nạn hy hữu như thế ở một thư viện. Ngoài ra, cũng đến lúc tôi phải đóng cửa nhà kho. Cậu biết mấy giờ rồi không? - Vừa nói, ông ta vừa chìa cánh tay dài nghêu đeo đồng hồ sáng loáng trước mắt Duy.
Duy đứng lên, loạng choạng đi theo ông ta lên cầu thang, ra khỏi nhà kho nằm ở tầng hầm. Các ý nghĩ và phỏng đoán ngổn ngang nặng trĩu như quả tạ xích ghì lấy chân cậu. "Mình sẽ chạy, và chạy thoát khỏi cái bóng ma này. Bằng mọi giá, phải giữ lại hộp phấn đen ẩn chứa phép thuật. Nó là của mình..." - Cậu tự nhủ, đảo mắt nhìn quanh, càng lúc càng thêm hoảng loạn. Khi lên tới cửa hàng bên trên, người đàn ông bỗng dừng lại chờ, đưa bàn tay to lơn nắm ngang cánh tay Duy. Cậu rùng mình. Sự tiếp xúc khô lạnh. Ánh sáng những ngọn đèn neon ở tầng nhà chính chan hòa. Hiệu sách cũ lớn nhất lúc này không bóng người. Nhìn ra ngoài cửa lớn, trời đã chuyển ánh chiều tà.
Chiều nay Duy có buổi học thêm môn tiếng Anh, nhưng thầy giáo ốm nên cả lớp được nghỉ. Thay vì về nhà, cậu nhảy lên xe bus, lên khu bán sách cũ nổi tiếng của thành phố. Suốt một tháng qua, sau tai nạn giao thông bí hiểm của Hoàng, những cơn mơ lạ đôi khi hiện ra trong giấc ngủ của Duy. Dù rõ ràng hay mơ hồ, tất cả đều liên quan đến hộp phấn mắt đen. Một lần tình cờ, khi lướt net tìm mấy bức vẽ vận động viên marathon thời cổ đại Hy Lạp để làm hình nền máy tính, mắt cậu chợt dừng lại ở một ghi chú có tiêu đề magical black powder - bột đen ma thuật. Đó là thứ bột mà chỉ một số rất ít vận động viên đôi khi bôi lên mặt, quanh vùng mắt, để chống lại ánh sáng chói lóa của Mặt Trời mùa hè, và tăng sức mạnh. Yếu tố cuối cùng - tăng sức mạnh, từ trong tinh thần - được xem là một niềm tin cổ xưa. Ghi chú này chỉ đôi ba dòng, ngoài ra không có thêm chi tiết gì đặc biệt. Duy đọc đi đọc lại mấy dòng chữ ngắn ngủi, lặng im. Sau đó tâm trạng cậu chuyển sang trạng thái phấn khích lẫn lo sợ. Suốt buổi chiều hôm đó, cậu lùng sục trên mạng thông tin về các loại bột phấn đen, gửi câu hỏi đến vài diễn đàn cả bằng tiếng Việt lẫn tiếng Anh. Không có một thông tin nào thực sự hữu ích. Cuối cùng, một thành viên lớn tuổi, là học giả sống tại Anh, từ một diễn đàn về lịch sử đã gửi cho Duy vài chỉ dẫn. Ông cho biết khi còn nhỏ, ông từng sở hữu quyển từ điển về nền văn minh Ai Cập cổ đại, in bằng tiếng Anh. Trong đó, mục nói về những phép thuật của các pháp sư có đề cập đến một thứ bột đen ẩn giấu sức mạnh kì bí. Rất có thể, khi dân Ai Cập mở rộng bờ cõi, lan truyền văn hóa qua vùng Lưỡng Hà, những phép thuật bí truyền của họ đã lan sang Hy Lạp, và được các chiến binh, các vận động viên sử dụng trong những cuộc đua tranh.
Duy viết thư cảm ơn, hỏi thêm về vai trò của các pháp sư chế tạo bột đen ma thuật. Vị học giả cho biết hơn nữa thế kỉ đã trôi qua, ông không thể nhớ nhiều hơn. Ngay cả cái tên chính xác quyển từ điển ông cũng không thuộc, nhưng vẫn nhớ rõ bìa sách bọc vải màu đỏ sẫm. Ông mách bảo Duy nếu may mắn, cậu có thể tìm ra quyển sách ở thư viện hay nhà sách cũ. Theo lời gợi ý của vị học giả, Duy ghé qua mấy thư viện. Và chiều nay, cậu đến thẳng tiệm sách cũ lớn nhất trong thành phố. Nghe Duy hỏi loại sách được xuất bản cách đây trên 50 năm, cô gái bán hàng lưỡng lự tí chút. Nhưng nhìn cặp mắt tha thiết của cậu, cô ta đồng ý cho Duy xuống tầng hầm, nơi lưu trữ những quyển sách hiếm có giá rất đắt...
Người đàn ông trong bộ đồ đen vẫn không buông tay Duy. Chừng ông ta đọc được ý đính vùng chạy nên siết các ngón tay lạnh. Bỗng ông ta lên tiếng:
- Nếu không đủ tiền mua sách, thì cậu có thể mượn để photo vài trang cần thiết. Ta từng gặp không ít chú nhóc như cậu. Ít tiền, nhưng ham đọc. Ta chỉ muốn nói với cậu không cần làm trò cướp sách và bỏ chạy đâu!
- Ông là ai? - Duy ngơ ngác.
- Nhìn ta không giống ông chủ tiệm sách này hay sao? - Hốc mắt tăm tối bỗng lấp lánh tia sáng của nụ cười - Này, trông vẻ mặt cậu như vừa nhìn thấy ma ấy nhỉ?
- Lúc mới nhìn thấy, cháu nghĩ ông là một bóng ma. Một bóng ma đến tìm cháu để đòi lại... - Duy đáp thành thật, nhưng kịp dừng lại giữa chừng.
- Đòi gì? Đòi mạng ư? Chắc cậu xem phim kinh dị nhiều quá, hả. Nhìn ai cũng ra ma quỷ! Hãy nhớ, những kẻ độc ác khi muốn làm hại ai đó, bao giờ cũng chọn một bộ dạng bình thường, thậm chí rất đáng yêu. Còn trông cổ quái dễ sợ như ta thất ra chỉ là một sở thích tạo vẻ bề ngoài theo phong cách rock mà thôi. - Chủ tiệm cười phá lên, giật nhẹ quyển sách Duy ôm trước ngực, liếc sơ qua, rồi đưa lại cho cậu - Nào, trễ rồi. Cậu hãy ta phía ngoài kia và nhờ một nhân viên của ta photo giúp chỗ tài liệu nào cậu cần. Họ biết cách không làm rách các trang sách quý!
***
Đám đông kẹt xe ở ngã tư mỗi lúc một dày đặc. Duy nhìn thấy nóc mấy chiếc xe bus đứng im ở tít đằng xa, không cách gì xuyên qua đám xe cộ chật cứng để vào trạm đón khách. Cậu đành cuốc bộ về nhà. Quãng đường khá xa. Hơi nóng của một ngày hè vẫn phả lên từ những viên gạch lát vỉa hè. Bầu trời mỗi lúc một sẫm xuống, như bị nhúng vào thứ nước quả dầm. Nóng và mệt, lại háo hức muốn đọc kỹ mấy trang tư liệu vừa photo, Duy rẽ vào công viên có hàng rào trên đường. Cậu ngồi xuống một băng ghế đá có lưng tựa, duỗi dài đôi chân mỏi. Phía trước mặt, các hàng cây cổ thụ nối dài đến tận cuối công viên, tạo thành những lối đi âm u, sâu thẳm. Gió từ bãi cỏ mịn thổi đến, mang theo mùi hương lá mục. Dưới những chùm tia sáng nhập nhoạng cuối cùng của ngày, Duy mải miết đọc tất cả những gì liên quan đến thứ bột đen huyền bí. Vốn tiếng Anh khá ổn, cậu dễ dàng đọc nghiến ngấu từng dòng. Chỉ có vài từ quá chuyên biệt cậu mới đành bỏ qua.
Với người Ai Cập cổ, không có gì là phép thuật tình cờ. Mọi thứ được tạo ra đều nhằm phục vụ người sống hoặc người chết. Với niềm tin linh hồn còn mãi cả sau khi chết, họ ướp xác hoặc tạo ra những tác phẩm điêu khắc bằng đá hay gỗ cứng, để có chỗ lâu dài cho linh hồn của những kẻ quyền lực nhất luôn ẩn dấu tham vọng được tái sinh. Và các pháp sư xuất sắc nhất đã tìm ra phương thức chế tạo một thứ bột mịn có màu đen, được xem là dẫn chất quan trọng giữa hai thế giới. Trong một số lăng mộ lớn như kim tự tháp Tout ank Hamon, các nhà khảo cổ học đã từng tìm thấy một số đồ minh khí được chôn theo các Pharaon, bên trong có chứa thứ chất bột huyền thoại. Tuy nhiên, do bị vẻ đẹp tinh xảo của những thứ đồ minh khí cuốn hút, gần như tất cả những nhà nghiên cứu khảo cổ và mỹ thuật đều đã bỏ qua hoặc chỉ đưa ra phán đoán mù mờ về chất bột chưa bên trong mấy món đồ tùy táng. Một số người ấu trĩ cho rằng đó chỉ là tàn tro thảo dược hoặc cây gỗ thơm sử dụng trong các dịp tế lễ. Chỉ có vài nhà nghiên cứu tin rằng nó thật sự chứa đựng sức mạnh huyền thực, bởi nó được làm từ... Đọc đến đây, Duy phải ngừng lại vì có một từ cậu không hiểu là Cadaver. Có lẽ đó là tên một loại cây cói kiểu như Papyri mà sau này trở thành từ gốc Latinh, mà tiếng anh cũng đọc gần giống là paper - giấy, cậu đoán.
Những ngọn đèn cao áp trong công viên lác đác sáng lên, hắt vào chung quanh thứ ánh sáng vàng mờ dịu. Hơi lạnh từ ghế đá thấm vào lưng áo sơ-mi mỏng. Duy thoáng rùng mình. Đúng khi lật sang trang giấy cuối cùng của tập tài liệu photo, cậu chợt nhân ra có một người ngồi ở đầu bên kia băng ghế đá. Cô gái nhỏ nhắn, cũng trạc tuổi Duy, đội chiếc mũ beret có lẽ không còn hợp mode trong thời tiết đầu hè. Đung đưa đôi chân mang vớ dài đến đầu gối, cô gái mút ngón tay cái, thỉnh thoảng đưa mắt liếc về phía Duy như muốn bắt chuyện. Ngạc nhiên bởi hảnh động kì dị của người lạ, quên cả ngại ngần, cậu tròn mắt nhìn. Cô gái còn hơn cả xinh đẹp nữa - Cậu thầm nghĩ - Nếu cùng học trường mình, và biết cách ăn mặc sành điệu theo kiểu thời trang mùa hè, cô ấy chắc chắn là một hotgirl khiến vô khối anh chàng say nắng.
Cô gái thả bàn tay xuống, nhoẻn miệng cười làm quen: "Hi!". Thoáng bối rối, Duy cũng gật đầu lại: "Chào! Bạn vô công viên hóng mát hả?". "Cũng giống bạn, tôi vô đây chờ hết kẹt xe, rồi sẽ đón xe bus!". Dù cô gái trả lời ngay, cậu vẫn nhận ra ở mấy âm cuối, giọng cô trầm và hơi khản, kiểu giọng phát ra từ một cổ họng già nua hoặc không quen nói nhiều. Duy nheo mắt: "Hay quá vậy! Sao bạn biết tôi cũng chờ xe bus?". "Tự nhiên biết thôi!". Vừa nói, cô gái vừa xích đến, ngồi gần sát, đến mức Duy cảm thấy hơi thở của người lạ phảng phất bên tai mình. Một cách tự nhiên, cô vươn tay nhặt mấy tờ giấy photo trên đùi cậu. Duy hơi co người, không kịp ngăn lại. Cô gái lật nhanh xấp tài liệu, đọc lướt qua rồi trả lại cho Duy.
- Bạn thích tìm hiểu những điều kì bí?
- Cũng không hoàn toàn vậy! - Duy gãi tai, thói quen đáng ghét tố cáo sự lúng túng trước các cô gái - Tôi chỉ muốn biết rõ hơn một chi tiết tôi đọc trong sách.
- Phép thuật, đúng không? - Cô gái nhướn mày.
- Gần như thế!
- Ví dụ nhé, nếu tình cờ nắm giữ một phép thuật, bạn sẽ làm gì?
- Hừm, ai mà biết! - Duy đắn đo - Nhưng, chắc tôi sẽ thử sử dụng nó, chờ xem chuyện gì xảy ra.
- Thử một lần thôi sao? Chẳng hạn, nó gây ra một hậu quả kinh khủng, bạn sẽ làm gì?
- Vấn đề là hậu quả kinh khủng xảy ra với ai! - Hình ảnh Hoàng bị tai nạn thảm khốc hiện ra chớp nhoáng trong đầu Duy. Cậu đáp lạnh lùng - Nếu cần, tôi sẽ sử dụng nó tiếp tục, để chống lại những kẻ xấu chuyên phá rối.
- Nghe hay đấy! Bạn tin mình có thể phân biệt được chính xác người tốt và người xấu? Nếu bạn trừng phạt lầm người thì sao?
- Phân biệt tốt xấu là điều quá đơn giản, thậm chí rất dễ dàng! - Duy bực bội.
- Nghĩ như thế, là khi người ta đang bắt đầu trở thành một kẻ hời hợt. Và sự hời hợt, đôi khi biến thành tàn nhẫn lúc nào mà không biết! - Bạn nói gì, tôi không hiểu!
- Bạn sẽ hiểu ra vấn đề không lâu nữa đâu! - Cô gái lại mỉm cười, và mút ngón tay cái, vươn cổ nhìn về khoảng không tối om giữa các hàng cây cổ thụ - Tôi tin bạn sẽ làm được những điều bạn muốn. Vấn đề là bạn có thực sự mạnh mẽ hành động hay không. Bạn biết đấy, để đạt được mục đích, ai cũng phải vượt qua nỗi sợ hãi.
- Sợ hãi gì chứ? - Càng lúc, Duy càng thấy khó hiểu. Cậu bắt đầu ngờ vực sự bất bình thường ở người ngồi bên cạnh mình.
- Nỗi sợ hãi thành một người mới. Một kẻ hoàn toàn khác con người cũ của bạn!
- Ý bạn nói là việc sử dụng phép thuật, sẽ cho tôi sức mạnh?
- Chính xác, là ma thuật!
Duy lặng đi. Cậu buông thõng hai bàn tay tê cứng. Gió lại thổi đến, lùa qua lưng áo khiến cậu thấy lạnh. Những tờ giấy bay lả tả xuống đám cỏ trước mặt. Duy chợt hiểu, thứ bột đen cậu đang cất giấu thực sự chứa một sức mạnh huyền bí. Bằng một động tác đột ngột, cô gái nhỏ đưa tay ôm choàng quanh vai cậu. Cô ta nghiêng đầu, ghé sát tai, giọng thì thầm, mà vẫn thật rõ ràng: "Hãy tin rằng thế giới này đang ẩn giấu dưới bề mặt tầm thường của nó một sức mạnh hoang dã và nguyên thủy. Hầu hết con người hiện đại đều sợ hãi và lảng tránh sức mạnh đó. Chỉ một số rất ít hiếm hoi dám nghĩ đến, dám khám phá, dám giữ lại sức mạnh huyền bí. Và còn hiếm hơn nữa kẻ nào dám sử dụng nó. Duy, khi bạn điều khiển nó một cách thành thục, không ngần ngại đánh đổi, thì đó là quyền lực lớn nhất mà bạn có!".
Như một con cá mắc kẹt trong tấm lưới, Duy vùng mạnh, thoát ra khỏi đôi tay của cô gái kì dị. Cậu đứng bật dạy, nhìn thẳng vào người đối diện. Bên dưới hàng mi cong rợp, đôi mắt cô gái có lòng đen choán kín, như mắt loài dã nhân. "Bạn... Không, mi là ai?" - Cậu gần như thét lên. Người lạ cũng đứng lên, xoáy vào Duy cái nhìn u ám, kì dị: "Đừng sợ như vậy chứ! Ta đến đây, chỉ muốn tiết lộ i biết mi đang có gì trong tay, và mi nên sử dụng nó như thế nào! Một cơ hội lớn, hiểu không!". Duy loạng choạng vịn tay vào thành ghế đá.
Rất lâu sau khi cô gái biến mất, Duy vẫn chưa nguôi cảm giác cóng lạnh. Cậu nhắm mắt. Những bí mật được thì thầm vào tai cậu còn đáng sợ ngàn lần hơn hình ảnh cô ta lướt đi, cái mũ beret lập lòe bắt ánh đèn vàng tựa một đốm lân tinh, đôi chân mang vớ dài gần như không chạm vào đám cỏ giữa những hàng cây tối sẫm. Sứ giả của địa ngục. Khi cậu mở choàng mắt, xung quanh trở lại cảnh tượng của một công viên quen thuộc, với tiếng gió, những lá cây khô xào xạc, mấy đứa trẻ sau bữa tối cùng bố mẹ dạo công viên...
Ông chủ hiệu sách nói đúng, Duy chợt nhớ, những kẻ đáng sợ nhất bao giờ cũng lựa chọn một bộ dạng đẹp đẽ khó ngờ nhất...
***
Từ lớp học luyện thi, Duy và Ghi đi thẳng về nhà cậu. Kể tóm tắt bí mật của hộp phấn đen cho Ghi nghe, Duy xem như tất cả đều là tư liệu tìm trong sách. Cậu bỏ qua một số chi tiết có thể khiến bạn thân bất an, chẳng hạn về cô gái nhỏ trong công viên. Thế nhưng chỉ vậy thôi, cũng đủ làm Ghi mỗi lúc càng thêm nhợt nhạt. Duy cầm tay cô, siết nhẹ:
- Đừng suy nghĩ quá mức. Dù sao, nhờ sức mạnh ma thuật, Ghi đã chiến thắng trước đối thủ ở cuộc thi tuyển MC Ngôi sao pha lê. Chúng ta sẽ không bao giờ dùng đến hộp phấn mắt ấy nữa.
- Duy tin chắc không phạm sai lầm lần nữa chứ? - Ghi hy vọng.
Cậu gật nhẹ, lảng tránh nhìn vào mắt cô bạn thân. Chỉ một số rất hiếm hoi dám nghĩ đến, dám khám phá, dám giữ lại sức mạnh huyền bí. Và còn hiếm hơn nữa kẻ nào dám sử dụng nó. Đó là quyền lực lớn nhất mà bạn có... Những lời thì thầm lại âm vang trong tai. Chừng như đọc được ý nghĩ trong đầu bạn, Ghi chạm nhẹ vào tay Duy:
- Duy này, chẳng phải tự nhiên thứ bột phấn đen ấy lại lọt vào tay tụi mình. Chắc chắn phải có một sứ đánh đổi. Chúng ta sẽ phải mất điều gì?
Duy im sững. Bao giờ Ghi cũng có suy nghĩ sáng suốt và thực tế. Cậu nói nhỏ:
- Đợi Duy tìm hiểu thêm.
- À quên, Duy đã tìm hiểu chính xác các từ trong phần từ điển chưa? Có thể bí ẩn nằm khuất bên dưới ý nghĩa một từ nào đó.
- Đúng rồi, còn một từ Duy chưa biết, Ghi ạ. Tụi mình tra luôn đi. Từ Cadaver.
Ghi bấm nhanh bàn phím. Mặt cô bỗng tái nhợt:
- Được chế tạo từ Cadaver - xác chết, đó là xuất xứ của bột ma thuật.
CHƯƠNG 4 :RỪNG THẲM
Cánh cổng khép lại sau lưng. Ghi ngửa cổ, hít vào một hơi thật sâu. Không khí ban mai mát lành, tinh sạch. Trong các vòm canh xanh non dọc hai bên đường, những con chim vô hình thả vào không gian tiếng hát trong veo, mỏng manh. Một cơn gió nhẹ thổi qua. Hơi sương ẩm ướt khiến đôi mắt khô rát của Ghi dịu xuống. cô xốc chiếc ba-lô sau lưng, đi bộ tới điểm hẹn cả lớp sẽ tập trung để lên xe, bắt đầu đợt cắm trại ba ngày trong rừng nguyên sinh...
Nghỉ hè hơn một tháng. Áp lực công việc đặt lên Ghi còn nặng nề hơn cả thời gian trong năm học. Chương trình Ngôi sao pha lê quay liên tục. Tuần vừa rồi, nhóm chuyên gia Úc đề nghị toàn ê-kíp làm dồn đến mười lăm show, kịp dựng và phát sóng trong vòng một tháng, vì họ cần về nước giải quyết sự vụ đột xuất. Tranh thủ từng mẩu thời gian trống giữa các buổi ghi hình, Ghi vùi đầu vào các quyển sách Toán và Tiếng Anh. Sang năm vào lớp mười hai, việc học phải đặt lên hàng đầu. Đêm, chui vào giường, cô tin cảm giác mệt mỏi sẽ khiến mình có thể nhắm mắt ngủ ngay tức khắc. Nhưng, không hề như vậy. Bóng tối. Tiếng động đáng ngờ trên mặt ngoài ô kính cài chặt. Và nhất là ý nghĩ về Duy với cái gọi là ma thuật khiến giấc ngủ chỉ lảng vảng bên ngoài ngưỡng cửa. Nếu cách đây ba tháng, cô còn ngờ vực về nguyên nhân tai nạn xảy ra cho Hoàng và Anny, còn tự thuyết phục mình cái hộp phấn bột đen chỉ là trò đùa của ai đó thì giờ đây, cô hiểu rõ ma thuật là điều có thật. Ít nhất một lần, nó đã vươn cánh tay chạm vào cô. Nhưng, đáng sợ hơn cả, nó đang điều khiển Duy, theo những cách thức mà cô không sao đoán biết. Phải gần sáng, cô gái nhỏ mới chợp mắt đôi chút. Khi tiếng chuông báo thức vang lên, Ghi chồm dậy ngay, đầu óc lệch hẳn sang bên vì các giấc mơ chật chội, kì dị không ngừng vây bủa.
Thói quen đối mặt với thực tế, dù khó chịu nhất, đã khiến Ghi sớm nhận ra, nếu cô chỉ ngồi im, chỉ lo âu suông, sẽ không ích lợi gì. Hôm đó, ê-kíp thực hiện buổi ghi hình các thí sinh Ngôi sao pha lê lựa chọn phục trang biểu diễn tại một boutique thời trang chỉ cách nhà Duy hai trăm mét. Cô bấm di động rủ cậu bạn qua chơi, nhưng điện thoại bị khóa. Gọi điện thoại bàn, bé gái em Duy cho biết chẳng thấy anh ấy đâu. Thoáng lo âu nhưng Ghi tức khắc nảy ra một ý định. Quay xong phần lời dẫn, cô xin phép đạo diễn cho vắng mặt ba mươi phút. Đeo vội chiếc kính to che gương mặt make up khá đậm, cô bước nhanh rồi đến đoạn vắng người, Ghi co giò chạy về hướng nhà Duy.
Cô bé em chín tuổi của cậu ấy ở nhà một mình, thò đầu qua khe cửa. Nhận ra người dẫn chương trình nổi tiếng, cô bé reo lên, rồi thông báo ngay: "Anh Duy em dạo này ít nói chuyện lắm, chị là bạn thân mà còn không biết anh ấy ở đâu, thì em cũng chịu thôi!". Duy cho biết cô đang cần hộp phấn mắt đen dùng gấp, và tuần trước có nhờ Duy cất hộ. Gương mặt đang make up của Ghi khiến em Duy tin ngay. Cô bé mở hẳn cửa: "Vậy chị vô nhà đi. Em sẽ dẫn chị lên phòng anh ấy, kiếm thử xem!". Nhưng đi ngang cái TV đặt ở phòng khách, cô bé bỗng bị hút vào bộ phim của Walt Disney vừa mới bắt đầu. Ghi đành lên phòng Duy một mình, cuối dãy hành lang tầng hai. Cô đẩy nhẹ cửa. Căn phòng nhỏ, đồ đạc sách vở cực kì ngăn nắp. Ngoài một cánh cửa sổ mở hé cho nguồn sáng trời chiếu vào, các cánh cửa khác đều đóng kín, khiến không gian hơi tối. Trên bàn, máy tính vẫn mở, nhưng màn hình để ở chế độ chờ. Cứ năm giây một, các bước trong quy trình thực hiện một bức tranh đồ họa mới của Duy lại tự động thay một hình khác. Chưa bao giờ Ghi nhìn thấy cái tranh này, dù cô luôn là người đầu tiên được Duy cho xem tác phẩm trước khi cậu ấy up lên Zidean, trang web của những người say mê nghệ thuật đồ họa. Ở khung hình thứ ba, cô chợt nhận ra nhân vật chính trong bức vẽ là một cô gái, khuôn mặt thon hẹp với mái tóc dài xòa xuống đôi vai gầy rút, che kín cả hai cánh tay. Kĩ thuật dùng brush trong inlustration của Duy tuyệt vời. Từng sợi tóc trong khung tranh đều bắt sáng, như đang thở nhè nhẹ. Cảm giác tò mò, thích thú trong Ghi hóa thành sự khâm phục trước tài năng của bạn thân. Tuy nhiên, khung hình thứ năm, bản vẽ cận cảnh chi tiết gương mặt nhân vật, niềm hưng phấn như lớp nước biển đột ngột rút cạn. Chưa bao giờ, Ghi choáng sốc đến thế. Từng nét gương mặt cô gái nhỏ trong tranh đẹp hoàn hảo, nhưng màu sắc của nó thật ghê rợn. Bên dưới làn da mỏng manh hồng phớt, hiện lên các mạch máu hình rễ cây xám xanh, lờ mờ ở khu vực hai bên gò má. Và điểm nhấn đặc biệt nhất - đôi mắt màu xám tro làm nền cho hai con ngươi xanh biếc, với cái nhìn xuyên thấu, lạnh lẽo. Chi tiết quen thuộc duy nhất của bức vẽ, với Ghi, là lớp phấn đen bao quanh, làm cho đôi mắt trong tranh giãn to, hút chặt cái nhìn của người đối diện. Bức tranh cuối cùng hiện ra. Một nụ cười thản nhiên, ngạo mạn. Bên dưới, dòng chữ xanh tái sứ giả địa ngục băng qua chậm rãi.
"Duy không thể tự nghĩ ra một gương mặt kiểu này! Cậu ấy đã nhìn thấy, đã tiếp xúc với...". Bỗng dưng, cô gái nhỏ như muốn phát điên lên với các ý nghĩ ồ ạt kéo tới, càng lúc càng sáng rõ. Sứ giả của ma thuật. Người trong các bức vẽ chính là kẻ đã tìm đến Duy, theo lớp bột đen dẫn đường. Kinh hoàng và giận dữ, Ghi chộp lấy chuột vi tính, đập mạnh xuống mặt bàn. Chuỗi hình ảnh biến mất, trả lại màn hình thảm cỏ và bầu trời xanh biểu tượng của hệ điều hành Windows. Trong phút chốc, mục đích của việc đến nhà Duy quay lại. Cô phải lấy được hộp phấn mắt, tiêu hủy nó trước khi nó tiêu hủy người bạn thân.
Bằng một loạt động tác nhanh nhẹn và chính xác, Ghi mở hết ngăn kéo bàn học, nhón gót, lướt mắt qua các ngăn kệ chứa đầy sách và CD đồ họa, thậm chí thò đầu xuống gầm giường, tìm kiếm. Cô tìm lâu hơn chỗ tập giấy photo từ quyển từ điển cũ, nói về bột ma thuật. Nhưng vẫn không thấy tăm tích hộp phấn đen. Chính giữa tấm khiên nhỏ của võ sĩ cổ đại treo trên bức tường cạnh cửa ra vào, mặt đồng hồ chỉ sang 9:44. Còn đúng 16 phút nữa, cô phải có mặt ở boutique để tiếp tục ghi hình. Trong căn phòng vắng lặng, nghe rõ tiếng tim đập, và tiếng đồng hồ tích tắc. Đột nhiên, mắt Ghi dừng lại một lần nữa ở tấm khiên. Góc bên phải, hơi kênh nhẹ lên chừng nữa centimet. Cô nhấc chiếc ghế tựa trước bàn máy tính, kê sát bức tường, trèo lên. Phán đoán chính xác. Duy dán hộp phần đen vào sau tấm khiên trang trí bằng băng keo hai mặt. Không mấy khó khăn, Ghi bóc nó ra. Qua lớp nắp nhựa, lớp phấn đã vơi đi nhiều. Cô sẽ mang nó xuống nhà dưới, xả trôi dưới vòi nước mạnh. Một cái bóng vụt vào từ ngoài ô cửa sỗ mở hờ. Bàn tay đặt lên vai Ghi kéo mạnh ra sau. Loạng choạng nhảy khỏi ghế, cô quay lại. Gương mặt Duy ngay đối diện. Với bản lĩnh của người quen ứng phó các tình huống khó khăn, Ghi giành phần chủ động:
- Từ đâu Duy hiện ra hay vậy?
- Mình ngồi ngoài ban-công. Không nhìn vào, nhưng mình biết hết những gì Ghi vừa làm, và cả các suy nghĩ diễn ra trong đầu Ghi.
- Nhờ bột đen làm từ xác người chết? - Ghi gằn giọng, run nhẹ.
Cậu gật đầu, chìa tay ra: - Ghi đừng có trầm trọng. Trả lại nó ình!
- Ích lợi của nó tới đâu mà Duy cần nó vậy? - Ghi thì thầm, mắt nhìn thẳng vào bạn thân. Thật không thể tin nổi, người bạn từng gợi nên xao xuyến trong cô giờ đây đã thay đổi ghê gớm. Vẫn nở nụ cười quen thuộc, nhưng bên đôi mắt cậu ấy trống rỗng, chỉ nhìn chằm chằm vào cái hộp mỏng dẹt trong lòng tay cô mà thôi.
- Nó giúp mình rất nhiều. Nhờ nó, mình mạnh mẽ lên. Tuần trước, thi marathon, mình đã về nhất, không hề đuối sức như các lần trước. Nhờ nó, mình gặp may mắn. Mình đã giành được giải nhất cuộc thi vẽ của diễn đàn đồ họa giành cho người trẻ châu Á, Ghi ạ. Giải thưởng lớn ghê lắm, năm ngàn đô...
Ghi hất cằm về máy tính.
- Đúng là không phải tưởng tượng vẽ ra! - Duy cười. Lời đáp chứng tỏ cậu thực sự nắm được suy nghĩ bên trong Ghi.
- Ai đã nhận tai họa, để Duy đạt được mấy thứ may mắn đó? - Ghi hỏi thẳng.
- Không có...
- Duy nói dối!
Duy cắn môi, nói nhanh:
- Hai vận động viên chuyên nghiệp ngã vào gầm xe container. Vì họ tự ý vòng qua đường tắt. Còn cô nhóc người Sing được đánh giá có khả năng cao nhất được giải thi vẽ đồ họa, bị chấn thương sọ não khi chơi nhảy cầu. Nước trong hồ bơi cạn hơn thường ngày nửa mét. Cô ta đã vẽ xong, nhưng không kịp gửi tác phẩm dự thi...
Hết sức đột ngột, Ghi lách người, thoát khỏi Duy và bức tường. Tay nắm chặt hộp phấn, cô lao thẳng xuống cầu thang. Nhanh không kém, Duy rượt theo. Sự kinh hoàng trì níu chân Ghi. Ngay ở khúc quanh đầu tiên, cô bị Duy túm được. Bằng một động tác dứt khoát ghê gớm, cậu xô Ghi ngã sấp. Hộp phấn văng lên bậc thang. Cả hai cùng nhoài đến. Đột nhiên, ngón tay Ghi đau điếng. Từ hai bậc thang dưới, Duy nhảy vọt lên, bàn chân giẫm mạnh lên tay cô. Chậm rãi, cậu cuối xuống, lấy lại hộp phấn. Ghi ngước lên. Hạt nước mắt to chầm chậm lăn xuống. Không, co khóc không phải vì tay buốt đau. Không khóc vì kế hoạch tiêu hủy bột ma thuật bất thành. Cũng không phải vì nỗi sợ nghẹt thở khi nhìn chân Duy lướt đi kì dị, như bay lơ lửng trên các bậc thang. Nước mắt ràn rụa, vì tim co thắt trong lòng ngực. Vì Ghi hiểu, cô đã bị đánh cắp người bạn thân, chàng trai mà cô đã mến thương, từ phút đầu tiên nhìn thấy.
*** Khi Ghi quay trở lại hiện trường đang ghi hình, ê-kíp phải chờ thêm mưới phút để chuyên viên chỉnh lại gương mặt nhem nước mắt cho cô. Ghi hết sức bối rối, luôn miệng xin lỗi. Lần đầu tiên cô rơi vào tình huống thiếu chuyên nghiệp. Tổng đạo diễn vỗ nhẹ vai Ghi, trấn an: "Đừng bận tâm. Chú biết con hơi căng thẳng nên có dấu hiệu stress. Gắng thoải mái một chút! Tuần sau chúng ta được nghỉ xả hơi mười ngày...".
Ở nhà, mọi người cũng nhận ra vẻ xanh xao của cô gái nhỏ. "Con làm việc quá sức, ngủ trễ, lại ở trong các không gian thiếu oxi. Nên thu xếp nghỉ ngơi hoàn toàn, ít nhất một tuần, con gái ạ!" - Ba Ghi khuyên.
Cuối tháng sáu, một thành viên trong lớp 11A1 gửi thông báo trên blog, rủ mọi người đi cắm trại theo tour dã ngoại. Chuyến đi ba ngày hai đêm. Thoạt đầu, Ghi định sẽ ở nhà, tranh thủ ăn ngủ và học thêm. Nhưng, cô khựng lại, nghĩ về Duy. Kể từ hôm cậu nhẫn tâm đạp lên tay cô, họ không gọi điện, không nhắn tin cho nhau nữa. Nhưng cô vẫn lặng lẽ mỗi ngày vào blog của Duy, chờ xem các entry - hầu hết chỉ là gạch đầu dòng vài điều cần làm sắp tới, tóm tắt công việc trong ngày, hoặc một bức phác thảo mới. Một cách chăm chú, Ghi cố gắng tìm hiểu ý nghĩ giấu kín bên dưới các con chữ, nhưng chỉ nhận ra một điều duy nhất: Duy ngày càng trở nên vô cảm. Nếu mình xa lánh, rời bỏ Duy chỉ vì cậu ấy làm mình tổn thương, thì thực sự, mối quan hệ giữa mình và cậu ấy là gì? Tình bạn có thể dễ dàng nứt vỡ và ném đi như vậy sao? Ghi không ngừng tự vấn. Cuối cùng, cô gọi sang nhà Duy. Điện thoại bận. Cô vừa gác máy, thì chuông điện thoại nhà cô tức khắc vang lên. Giọng Duy quen thuộc:
- Ghi có đi cắm trại rừng nguyên sinh với lớp không?
- Duy thì sao?
- Nếu Ghi đi, Duy sẽ đi!
- Mình vừa gọi sang nhà, để rủ Duy đi đấy! - Ghi vui hẳn. Mọi thứ lại ổn, như trước khi hai đứa giận nhau.
- Ừ, mình biết. Vậy Duy vào blog của lớp ngay bây giờ, đăng kí tên hai đứa mình nhé. Duy sẽ đóng tiền cho hai đứa luôn! - Thoáng có chút gì đó đắn đo trong giọng nói, nhưng cậu lướt qua ngay - Vậy nhé, tụi mình gặp nhau, thứ sáu. Chắc chắn chứ?
- Chắc chắn!
Suốt buổi tối, Ghi tất bật soạn hành trang cho cuộc cắm trại. Ba đưa cho cô chiếc đèn pin đi rừng và hộp kem bôi ngoài da ngăn côn trùng cắn. Vừa xếp ba-lô, Ghi vừa nghĩ đến Duy. Có một lúc, cô chợt băn khoăn. Vì sao cậu ấy muốn chắc chắn cô phải có mặt trong chuyến đi? Nhưng rồi niềm vui được đi chơi với bạn bè đến một nơi xa lạ, được nghỉ ngơi sau thời gian làm việc cật lực đã xóa nhòa thắc mắc vừa gợn lên.
***
... Ghi là người đầu tiên có mặt ở địa điểm cả lớp tập trung. Đến phút cuối cùng, khi xe chuẩn bị lăn bánh, Duy mới xuất hiện. Người đầu tiên cậu đưa mắt tìm, là Ghi. Cô giúp bạn xếp ba-lô lên giá hành lý, thở phào nhẹ nhõm. Cô đưa cho Duy chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ, chuẩn bị sẵn. Sắp lên lớp 12 rồi, họ chẳng ngại bạn bè trêu chọc nữa vì mấy chuyện lặt vặt kiểu như ngồi chung băng ghế hay đội hai cái mũ giống hệt nhau.
Chiếc xe 52 chỗ của công ty dã ngoại lữ hành có trần cao, rộng và thoáng. Sau mấy trò chơi tập thể, hết trơn nửa đoạn đường, mọi người mệt lử, không thể cười nói ồn ào thêm nữa. Tất cả đều nhắm mắt thiu thiu ngủ. Ngồi cạnh bên Ghi, Duy gần như không nói gì ngoài mấy câu trả lời vắn tắt nếu có ai hỏi. Cậu im lìm, mắt nhìn thẳng ra con đường viền theo vách núi nắng chói chang. "Ngủ chút xíu cho đỡ mệt, Duy!" - Ghi chìa cho bạn cái gối hơi quàng vào cổ. Duy lắc đầu. Suốt sáu tiếng trên xe, cậu bạn ngồi thẳng, không tựa vào lưng ghế, đôi mắt mở thao láo, rất ít khi chớp.
Khu cắm trại trong rừng đẹp bất ngờ. Đang mùa mưa, nên hầu như không có khách du lịch. Những thân cay cao vút, bóng lá dày rậm che kín khoảng trời nắng. Ánh sáng lọc qua các khe lá hẹp, biến thành màu xanh dịu. Không khí mát lạnh. Hơi đất ẩm trộn lẫn mùi lá mục ải. Cánh con trai chọn ở trong các ngôi nhà nhỏ bằng ván ép, lơ lửng giữa các thân cây. Những chiếc lều đủ màu dưới đất, dành cho các cô gái. Ghi và một cô bạn được xếp chung cái lều mái bằng, màu xanh olive. Chỗ nằm của cô ngay sát vuông cửa nhỏ. Sau khi thay bộ đồ đi đường bằng quần shorts áo pull thật thoải mái, Ghi nhảy ra khỏi lều. Các cô bạn cùng lớp đang kéo nhau đến bãi đất trống cạnh hồ nước, cách khu đất cắm trại khoảng 300 mét, để nấu súp khoai và nổi lửa thực hiện các món thịt nướng theo kiểu thổ dân da đỏ. Ghi được phân công gọt khoai tây. Vừa làm, cô vừa để mắt tìm Duy. Tách ra khỏi đám con trai chơi bóng và đá cầu ồn ào ngoài nắng, Duy ngồi im cạnh một mỏm đá lớn, sâu trong bóng râm. Khác với thói quen ham đọc sách lâu nay, cậu ấy chỉ nhìn lơ đãng một điểm vô định nào đó trên mặt hồ phẳng lặng. Đến một giờ trưa, các món ăn đã hoàn tất. Mọi người xúm vào tự lấy phần ăn trong các chiếc cốc và đĩa giấy, quay quần theo từng nhóm ăn chung, cười nói rôm rả. Duy vẫn không nhúc nhích. Ghi lấy một đĩa đựng vài xiên thịt nướng và rau củ, bưng ra mỏm đá, ăn cùng bạn. Nhìn đĩa thức ăn, Ghi nhếch môi gần giống như cười, lắc đầu. "Duy phải ăn chứ. Rõ ràng là sáng nay, Duy cũng chưa ăn điểm tâm!" - Ghi ngạc nhiên. Cậu bạn bình thản: "Mình không đói!". Đến chiều, trong khi mọi người đói ngấu ăn hết các gói cơm nắm, Duy vẫn từ chối ăn. Cả ngày, cậu ấy không ăn một chút gì, Ghi lặng lẽ suy nghĩ khi quan sát Duy chẳng có dấu hiệu gì của sự yếu mệt, bước như lướt trên các đường gân mỏng manh của những phiến lá mục phủ kín các gốc cây rừng.
Chạng vạng, trời trở lạnh. Anh hướng dẫn của công ty du lịch khuyên mọi người mắc thêm áo ấm và đội mũ kẻo thấm sương. Ghi lặng lẽ tìm kím chỏm mũ lưỡi trai đỏ. Không thấy đâu cả. Thật kì quái, trái với mong đợi của cô, chuyến đi này Duy quá tách biệt. Mà có bao điều cô muốn được nghe cậu ấy nói, về tình bạn của họ, về sự cam đảm sửa chữa sai lầm, về việc lựa chọn giữa thói tàn nhẫn và lòng trung thực, và cả về thứ bột đen kia... Nghĩ miên man, Ghi quay trở lại lối mòn dẫn ra hồ nước. Trừ phía bờ Tây còn hắt lên vài vệt sáng đỏ của Mặt Trời sắp mất sau rặng núi, mặt hồ rộng lớn tím sẫm, gần như chuyển thành màu mực đen. Có tiếng khoát nước đâu đó. Rõ ràng là tiếng vùng vẫy rất mạnh, sau đó yếu hẳn. Ghi guồng chân chạy về phía trước. "Ghi ơi... ơi..." - Tiếng kêu cứu tắt lịm. Một cái đốm đỏ đang nhỏ dần, chìm dần. Hiểu ngay điều gì đang xảy ra, như tia chớp, Ghi lấy đà chạy, phóng thẳng xuống nước. Dù là tay bơi lội cừ khôi, nhưng làn nước buốt cóng khiến tay chân cô đơ dại trong tích tắc. Sau đó, cô vùng tay, đạp mạnh chân, nhoài lên hít đầy không khí vào phổi. Phải hơn mười sải bơi, đầu ngón tay Ghi mới chạm đến cổ Duy. Với tất cả sức lực, cô đấm vào gương mặt để cậu bạn đang vùng vẫy sắp chết đuối thỉu hẳn đi, thôi vùng vẫy. Sau đó, thật bình tĩnh, cô túm cổ Duy, bơi chậm rãi vào bờ.
Mất mười phút, Duy mới tỉnh táo hoàn toàn. Cậu chỉ bị sặc chứ nước chưa tràn vào phổi. Ghi cùng cậu bạn loạng choạng trở về khu trại.
- Duy đâu có bơi giỏi như Duy chạy. Sao Duy liều lĩnh xuống nước một mình vậy? - Ghi lên tiếng, trách móc.
- Mình muốn trở lại bình thường, Ghi ạ! - Duy thì thầm.
- Thật sự là có chuyện gì? - Cô rùng mình.
- Mình không ăn, không ngủ được nữa. Cả một tuần nay. Mình vẫn sống bình thường, đúng không? Nhưng người mình nhẹ bỗng, như thể bên trong chỉ có không khí thôi, Ghi ạ. Mình tin mình có thể bước trên mặt nước. Và mình đã thử...
Khi nói những điều ấy, khuôn mặt Duy xanh tái. Làn da trên gò má trong suốt, đến mức Ghi có thể nhìn thấy những mạch máu li ti hình rễ cây. Sự thật khủng khiếp hiện lên sắc nhọn. Ghi nói chậm, từng từ một:
- Duy ạ, Duy không phải là kẻ may mắn sở hữu hộp phấn ấy đâu. Thực ra, Duy đang là công cụ của một thế giới ác độc. Duy đã biến thành một phẩn của ma thuật!
Duy gật nhẹ, cúi mặt trầm tư. Khi cậu ngước lên nhìn Ghi, đôi mắt mở to, con ngươi xanh biếc, như hai đốm lân tinh lạnh cóng hiện ra giữa khu rừng thẳm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...