Những Điều Cấm Kỵ Trong Dân Gian


Ở bên kia, Linh Khê đã nghe xong điện thoại quay trở lại phòng, cô nhìn khuôn mặt đầy sầu não của tôi không đếm xỉa tới nói:" Tính ra vận khí cậu cũng tốt, vừa nãy Đồng Diên gọi điện cho tôi hỏi tình hình của cậu, tiện thể cùng tôi làm thêm một giao dịch mới.

Tích luỹ mười đại công đức tôi có thể giúp cậu..hazz, thử xem một chút, ngày mai cùng tôi về kinh Đô".

"Hả" Tôi mở rộng miệng, nhất thời sững người.

Linh Khê nheo mắt lại, hỏi:" Thế nào? Cậu không muốn?" Bố tôi cuống cuồng nói:" Bằng lòng, bằng lòng, tôi sẽ giúp Ninh Tử thu dọn hành lý ngay." Nói xong vẫn không quên quay qua tôi nói: " Con ngủ đến mất trí rồi phải không? Còn không mau cảm tạ ân nhân cứu mạng?" Tôi lấy lại tinh thần, bác cả đỡ tôi ngồi tựa đầu giường, thật thà nói:" Tôi chỉ là hơi tò mò thầy và Tô Đồng Diên là đang làm giao dịch gì?" Đổi lại là tôi mà nói, tôi cũng không được lợi lộc gì từ họ cả.

Linh Khê hơi do dự một chút, thật sự trả lời:" Tôi gần đây cần tìm một thứ, mà thứ này vừa hay ở trong tay Tô Đồng Diên, nói vậy chắc cậu cũng hiểu rồi chứ?" Tôi khẽ gật đầu, hỏi nói thêm gì nữa.

Với thân phận của Linh Khê, sở dĩ cô ấy yêu cầu đồ vật gì nhất định giá trị sẽ không quá thấp.

Nếu như vậy, mời cô ấy qua đây đã tốn mất một trăm vạn, xem ra tôi nợ mẹ con đó càng ngày càng nhiều.

Sáng ngày hôm sau, một chiếc xe con màu đen đỗ ở ngày bên ngoài cổng nhà, Linh Khê lên xe trước, nói:" Cho cậu mười phút để từ biệt với gia đình." "Cảm ơn" Tôi xúc động lên tiếng.


Cô gái mang một vẻ mặt lãnh đạm, dương như rất vô tình, nhưng thật ra lại là một người thấu tình đạt lí.Bố tôi tối qua đã đem quần áo của tôi thu xếp xong xuôi, cầm theo hành lý mà tôi dùng để mang đi học nói:" Chỉ chuẩn bị cho con một ít quần áo mùa đông, vali nhỏ quá, không còn đựng được nữa.

Đi lên đó nếu thiếu gì con tự mình mua nha, bố chỉ cho con được một ít tiền." Bác cả dặn dò:" Nhớ mua cái điện thoại, để còn liên hệ với mọi người, cần gì cứ việc nói, đừng có một mình chịu khổ." " Vâng ạ" Tôi cười gật đầu, nước mắt trực trào ra.

Bà nội đứng ở bên trong, nước mắt ràn rụa, níu lấy tay tôi nói:" Con nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, phải nghe lời Linh Khê đại sư, sớm tiêu diệt được ác ma để sớm trở về nha." " Vâng".

Tôi nghẹn ngào cố kìm nén nước mắt.

" Được rồi, được rồi, đừng để thầy Linh Khê đợi lâu." Chú hai ngắt lời nói:" Kinh Đô cũng không xa, chúng ta nếu như nhớ Ninh Tử thì có thể đi thăm nó, tôi lái xe cả nhà cùng nhau đi."" Đúng đúng đúng, nhanh đi thôi." Bác cả đem hành lí của tôi để vào cốp xe, thuận tay giúp tôi mở cửa xe nói:" Dù nói thế nào, bà ấy cũng là mẹ con, cũng không thể thay đổi sự thật này."" Ở Kinh Đô nếu thật sự có gặp lại rồi, đừng có bướng bỉnh, chuyện của người lớn cũng không nên để con cái phải khó xử." Bác cả nói xong cầm một cái hồng bao nhét vào trong túi áo khoác của tôi, cười hớn hở nói:" Còn hai ngày nữa là đến ba mươi tết rồi, năm nay con không ở nhà đón tết, đây là tiền mừng lì xì của bác và bác hai." " Tuổi mới vui vẻ, luôn luôn bình an" " Vâng, Luôn luôn bình an." Tôi đóng túi áo lại ngồi vào trong xe, cuối cùng nhìn lại từng thành viên trong gia đình.

" Đi thôi".

Linh Khê đang ngồi ở ghế phụ, đang cầm quyển sách không ngẩng đầu nói.

Tài xế là một người đàn ông lực lưỡng khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc đầu cua, tạo cho người khác một cảm giác rất đáng sợ.

Hắn vừa lái xe, vừa qua kính chiếu hậu nhìn tôi nói:" Say xe không?" " Không say." Tôi thành thật trả lời.


Hắn lại ném cho tôi chai nước lọc, trêu đùa nói:" Uống xong đừng có vứt chai đi, để lại chai không trên đường còn đi tiểu." "Hả" Tôi lập tức đỏ mặt, trong lúc nhất thời không biết nói thế nào.

Đối phương tiếp tục nói:" Phải đi mất bảy tám tiếng đó, trên đường cao tốc không được dừng xe đâu." "Vâng ạ." Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Đối phương nhún vai, tập trung vào lái xe.

Linh Khê dọc đường vẫn tập trung đọc quyển sách cũ đó, tôi nhân lúc vươn vai liếc nhìn trộm một chút, "a" vậy mà lại xem không hiểu.

Trên đó đều là những ký hiệu và hoa văn rất kỳ lạ, một chữ cũng đều không có.

Nhưng cô gái này vẫn cứ im lặng như lặng như vậy, ngoại trừ đọc sách ra từ đầu đến cuối không nghe thấy cô ấy nói một câu nào.

Cứ như vậy sự ngột ngạt này cũng kéo dài gần chín tiếng đồng hồ, từ hơn bảy giờ sáng xuất phát, mãi cho đến tận bốn giờ chiều, chúng tôi cuối cùng cũng tới được Kinh Đô.


Chiếc xe rẽ trái rẽ phải sau lại chạy vào trong một toà biệt thự xa hoa đứng độc lập ở dưới chân núi ngoại ô." Đến rồi, xuống xe đi." Linh Khê khép cuốn sách lại, lời nói lộ rõ vẻ mệt mỏi.Tôi từ cốp xe lấy ra chiếc vali, đi theo Linh Khê vào biệt thự.

" Phòng của cậu ở trên tầng hai, tự mình chọn một phòng đi." Linh Khê chỉ về hướng cầu thang nói: " Thiếu gì liệt kê vào giấy đưa tôi, tôi cho người đưa đến." " Đúng rồi, ở đây cách nội thành chỉ có bảy tám cây số, cậu tốt nhất học lấy cái bằng lái, tránh có xe mà không biết lái, muốn ra ngoài cũng không được." Suy nghĩ một lúc, cô lại nói tiếp:" Đói bụng tự mình nghĩ cách, không được uống nhiều nước." "Gì?" Tôi trừng mắt sững người.

Uống nước có thể no sao? Nếu vậy sao không bảo tôi uống gió Tây Bắc luôn, vậy càng tiện hơn là uống nước.

Linh Khê dường như không thấy được bộ dạng kinh ngạc của tôi, hai má liền ửng đỏ: " Tôi không biết nấu cơm, cũng không có người giúp việc.

Bình thường hoặc là ra ngoài ăn, hoặc là ăn một chút đồ ăn vặt." " Đương nhiên, nếu như cậu biết nấu cơm, tôi cũng sẽ cho người mua một ít nguyên liệu mang đến." " hừm..

tôi rất bận, không có thời gian ngày ngày đưa cậu đi ăn." Dứt lời, Linh Khê ngồi xuống ghế sô pha nói: " Cậu trên người có ác linh, cứ mỗi ba ngày lại phát tác một lần, thời gian vào mười hai giờ đêm." " Cho nên, cậu tốt nhất đừng có đi lung tung, để tránh chết ở bên ngoài không ai biết." " Nhớ kỹ, cứ cách ba ngày tìm tôi một lần, tôi giúp cậu áp chế ác ma." Tôi giống như chú gà con ngoan ngoãn gật đầu, căng thẳng nói: " Vậy nếu đúng lúc thầy không có ở nhà thì làm thế nào?" Linh Khê trầm ngâm nói:" Gọi điện thoại cho tôi, số điện thoại của tôi là.

.

.

.

.


" Nói được một nửa, Linh Khê đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, đứng dậy nghiêm túc nói:" Vẫn còn một yêu cầu nữa, ở trước mặt người ngoài, cậu nhất định phải gọi tôi là sư phụ.

Lúc ở riêng, cậu thích gọi thế nào thì tuỳ, về điểm này, nhất định phải nhớ kỹ." " Vậy, vậy là có ý gì?" tôi nghi hoặc hỏi.

Linh Khê thản nhiên nói:" nam nữ thụ thụ bất thân, tôi cũng không muốn người ngoài bàn ra tán vào.

Gọi tôi sư phụ, chủ yếu để ngăn chặn miệng lưỡi người ngoài, với lại cũng thuận tiện cho việc buổi tối đưa cậu ra ngoài tích luỹ công đức." " À, tôi hiểu rồi" tôi bỗng tỉnh ngộ.

Linh Khê nói thế nào cũng vẫn là một cô gái, chỉ hơn tôi có vài tuổi.

Tuỳ tiện đưa về một người đàn ông, trong mắt người ngoài, không chừng còn nghị luận sau lưng cô ấy.Bảo tôi gọi cô ấy là sư phụ, thứ nhất là cho tôi một thân phận có thể quang minh chính đại đi theo cô ấy.Thứ hai, cô ấy cũng để bảo đảm danh dự của bản thân.

" Được rồi, đi nghỉ ngơi thôi." Linh Khê khua tay nói.

Tôi mang theo hành lí lên tầng hai, không thể không nói nhà của Linh Khê rất lớn, tôi nhìn đến hoa cả mắt.Trước tiên không nói đến tầng một có bao nhiêu phòng, chỉ riêng tầng hai, tôi cẩn thận đếm một chút, hai cái nhà vệ sinh, một phòng tập thể dục, một phòng sách, một phòng bếp, sáu phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, máy tính, điều hoà, tủ quần áo mọi vật dụng thường dùng đều đã đầy đủ.Chỉ đáng tiếc là không có chăn đệm.Nhưng nghĩ lại cũng có thể có lý do.Một ngôi biệt thự lớn như vậy mà Linh Khê lại chỉ sống có một mình, phòng của cô ấy ở lầu dưới, tầng trên có thể rất ít người ở, đương nhiên không cần phải chuẩn bị đến chăn đệm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận