Những Chuyện Trong Thôn FULL


Edit: Sakura Trang
Đến mùng năm tháng giêng, Lễ thúc mang hành lý dẫn theo Chử Quang và Yêu nhi đi tới Chử gia, khiến ba người lớn trong nhà giật mình, “A Lễ, chuyện này là sao vậy?” Điền lão thái vội hỏi.
“Không có chuyện gì, thím, đây là chuyện trước lúc đi mấy người Chử Nghĩa bàn bạc với cháu.”
“Bàn bạc? Bàn bạc chuyện gì?” Điền lão thái vừa hỏi vừa nhận lấy hành lý của hắn đặt bên cạnh.
Liền nghe A Lễ giải thích nói: “Trước khi bọn họ đi đã bàn với cháu, bọn họ có thể không về kịp lúc hài tử ra đời, lại sợ mọi người sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên bảo cháu tính toán thời gian sinh sản, chuyển đến đây chăm sóc, để bọn họ yên tâm, mọi người cũng yên tâm nữa.” Nghe lời này, ba người đều gật đầu một cái, hai dựng phu lại càng cảm thấy yên lòng hơn.
Nếu đã tới, Lễ thúc cũng không nhàn rỗi, dọn đồ đạc ra, mấy ngày nay hắn chuẩn bị sẽ ở cùng phòng với Điền Thanh.

Sắp xếp đồ trong hành lý ra, để Chử Quang mang hài tử đi ra sân chơi, hắn thì kiểm tra một lần cho hai dựng phu.
Kiểm tra xong nói với Điền Thanh: “Thanh ca, vị trí thai của huynh rất thuận, đệ sờ thấy cũng đang tụt dần đó, an sinh hẳn không có vấn đề, chẳng qua tuổi huynh cũng lớn rồi, mấy ngày nay chịu khó đi lại nhiều vào, để cho hài tử xuống nhanh hơn, lúc sinh cũng sẽ giúp huynh đỡ nhanh tiêu hao thể lực, tránh khó sinh.”

Thấy Điền Thanh gật đầu tỏ ý biết, hắn liền quay sang nói chuyện với An Dương: “Tiểu Dương, thai này của cháu là song thai, có khả năng rất lớn sẽ sinh sớm, nhưng cháu cũng biết, hài tử ở lâu trong bụng càng lâu, càng có thể phát triển tốt hơn một chút, bụng cháu cũng hơn tám tháng rồi, không thể tuỳ tiện làm việc nặng, động tác ngồi xổm cố tránh không làm càng tốt.

Còn nữa, song thai rất dễ bị lệch vị trí, thúc sờ hai hài tử này, một đứa vị trí xuôi, một đứa khác vị trí hơi lệch, lúc sinh sản phải chỉnh thai, cháu nên chuẩn bị tâm lí trước.”
“A… A… Hô… Hô…” An Dương vốn là đang vuốt dựng bụng to lớn bởi vì vừa nãy bị Lễ thúc kiểm tra mà đang động không ngừng, đột nhiên nghe thấy lời này, cảm thấy trong lòng có chút hoảng sợ, sợ hài tử không tốt, vội vàng giãy dụa muốn ngồi dậy, vừa động người là cái bụng cũng động mạnh theo, “Hô… Lễ thúc… Hừ a… Hài nhi… A a…”
Lễ thúc vội vàng đỡ y, giúp y vuốt bụng, “Thúc chỉ nói trước cho cháu tình huống xấu nhất thôi, trước kia thúc cũng đã nói, thể chất của cháu thích hợp mang thai, hơn nữa gần đây cháu nghỉ ngơi rất tốt, thân thể cũng khoẻ mạnh, thai nhi cũng không coi là quá lớn, chỉ cần cháu yên tâm chờ sinh, cháu không bị sao, hài tử cũng sẽ không sao hết.” Nghe nói như vậy, An Dương mới hơi yên tâm, lại lần nữa nằm trở về trên giường đất, tiếp tục an ủi tiểu nhi trong bụng.
Bắt đầu từ mùng sáu, mỗi ngày Điền Thanh đều phải tản bộ nửa giờ ở trong sân, trời đông lạnh lẽo, mỗi lần đi bộ Điền Thanh đều ra mồ hôi đầm đìa.
Hôm nay cũng vậy, thừa dịp mặt trời ló rạng trong sân ấm áp, một tay Điền Thanh đỡ sau lưng một tay nâng đáy bụng, đang tản bộ ở trong sân, đang đi hài tử trong bụng đột nhiên đá đánh, Điền Thanh đỡ lưng hơi ngửa đầu về sau, ôm bụng kêu đau: “A… A… Thật là đau… Đừng… Bảo bảo… Hô… Đừng đá…” Hai tay không ngừng xoa tròn trên bụng lớn, nhưng hài tử vẫn không chịu ngừng, dùng sức đấm đá.
“Đau… Đừng động… Cha đau… A a… Đau a…” Điền lão thái thấy nhỉ tử đau thành như vậy rất là đau lòng, liền muốn đi đỡ y, nhưng A Lễ ở bên cạnh ngăn cản bà, lắc đầu một cái, “Thím, đừng đi, để cho huynh ấy tiếp tục đi, như vậy mới có thể rèn luyện thể lực của hắn.” Nghe vậy Điền lão thái đành đứng lại.


Mà bên kia Điền Thanh khó khăn lắm mới dỗ được tiểu nhi trong bụng, tiếp tục cắn răng bước đi.
Điền Thanh đang đi, An Dương từ mái đông đi ra, còn không nhìn thấy người, bụng đã lộ ra trước, mới hai ngày mà cảm giác lại lớn thêm một vòng, An Dương chống eo hơi ngửa về sau, định nhấc chân bước ra, nhưng khảm cửa* có chút cao, chân vô tình đạp vào bụng, khiên dựng phu kêu nhẹ một tiếng, “Hừ… A…”
*Khảm cửa: cửa thời xưa hay có một cái bậc nhỏ vắt ngang bên dưới, muốn đi phải nhấc cao chân bước qua
Không thể làm gì khác hơn là đổi thành hai tay nâng đáy bụng, từ từ giơ chân lên cao, rồi mới bước ra khỏi phòng.

A Lễ vội vàng đi qua đỡ y, “Mấy ngày này không phải bảo cháu ở trong phòng nghỉ ngơi cẩn thận, sao lại đi ra vậy?’
An Dương nâng bụng, thở hổn hển, “Hô… Nằm eo có chút khó chịu, hô hô… Liền đi ra phơi nắng.” A Lễ đỡ y đến ghế nằm gần đó, còn cẩn thận đặt một cái gối mềm sau eo y, để y đỡ đau thắt lưng.
An Dương nằm ở trên ghế nằm, vuốt bụng lớn hơn gần gấp đôi so với bụng người bình thường sắp sinh, hai tiểu nhi trong bụng chơi đùa với cha, một hồi động tay một hồi đá đá chân, sờ chỗ này thì chỗ kia lại gồ lên, sờ chỗ kia thì chỗ này lại gồ lên.


Khóe miệng An Dương ngậm cười, xoa bụng.
Đến mùng chín tháng giêng, sáng sớm Điền Thanh theo lệ tản bộ ở trong sân, hai ngày gần đây bụng tụt càng ngày càng thấp, các cơn cung lui giả càng ngày càng thường xuyên, A Lễ cũng nói chỉ trong một hai ngày này thôi.
Lúc thức dậy cảm thấy bụng đau âm ỉ, hai ngày này luôn như vậy, Điền Thanh cũng không có để ý, đi đi lại cảm thấy một trận quặn đau, “Hô… Lại tới…” Cơn đau qua đi, Điền Thanh tiếp tục đi, thật vất vả đi hết nửa giờ, lúc quay về phòng, hắn cũng không lên giường đất nằm.

Nửa ỷ nửa tựa vào mép giường, nâng bụng, nhìn thấy bụng sắp sinh của mình đã trĩu thành hình giọt nước, hài tử đang chui xuống, rõ ràng là dáng sắp sinh sản, khi hắn lần nữa chống đỡ qua một trận đau đớn, hắn rốt cuộc ý thức được, mình thật sự phải sinh rồi.
“Hô hô… Nương… A Lễ… Hô… A…” Điền Thanh hô lớn, nghe tiếng hô của hắn, A Lễ và Điền lão thái vội vàng đi vào, đỡ người lên giường đất, sau khi để cho người nằm xuống A Lễ liền kiểm tra giúp hắn.
Kiểm tra xong liền trấn an sinh phu, “Không có sao, hài tử xuống rất nhanh, sinh miệng cũng mở xong hết rồi, chẳng qua nước ối vẫn chưa vỡ, huynh cứ nằm yên như vậy đã,” rồi nói với Điền lão thái, “Thím, người đi làm chút đồ ăn cho Thanh ca.”
Nói xong liền đi ra ngoài dặn dò Chử Quang bọn nhỏ ra ngoài chơi.

Điền lão thái đi phòng ngoài làm chút đồ ăn bổ sung thể lực cho sinh phu, dặn dò bọn nhỏ xong lại vào trong nhà bầu bạn sinh phu.

Điền Thanh cảm thấy đau đớn trong bụng càng ngày càng khó chịu đựng, quả thực không chịu nổi liền muốn lấy tay đẩy bụng, A Lễ vội vàng kéo tay của hắn: “Không được, không thể đẩy, sẽ làm bị thương hài tử.”
“Đau… A a… A…” Điền Thanh kêu lên, cũng cảm giác được một trận đau đớn trước đó chưa từng có, hắn nhịn đau để mình không kêu ra nữa, “A Lễ…Nước ối… A…” A Lễ nhìn xuống dưới chăn, quả nhiên ướt, lại kiểm tra sinh miệng, đã mở hết.
“Thanh ca, theo cung lui dùng sức, chờ lúc đau bụng hãy dùng sức đẩy mạnh xuống.” Sờ bụng của hắn, cảm giác bụng căng cứng, liền nói với Điền Thanh nói, “Chính là bây giờ, dùng lực dài!”
“A a ——!” Lặp đi lặp lại như vậy ba lần, Điền Thanh tìm được đúng cách để dùng sức, đẩy nặn mấy lần, hài tử đã thò ra đỉnh đầu, cảm giác căng trướng xuất hiện ở dưới thân, Điền Thanh chỉ muốn thoát khỏi cảm giác căng trướng này, dùng sức đẩy thật mạnh.
Nhưng có thể do lớn tuổi, sinh lực không tốt, lại thử mấy lần, vẫn hoàn toàn không đủ sức, không còn cách nào, A Lễ không thể làm gì khác hơn là giúp hắn đẩy bụng, “Thanh ca, theo lực đẩy của đệ, dùng lực thật dài!”
“Hừ —— a ——!” Rốt cuộc đẩy đầu của đứa bé ra.
“Thanh ca, đầu của đứa bé đi ra! Chúng ta lại dùng thêm sức, chờ hài tử sinh ra, rất nhanh là có thể nghỉ ngơi rồi!” A Lễ khích lệ sinh phu.
Điền Thanh góp khí lực, chuẩn bị một lần dùng hết toàn bộ sức lực sinh hạ hài nhi.
Bên này Điền Thanh sinh hài tử, bên kia càng xảy ra chuyện khó giải quyết!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui